Edit: Va
Beta: Su Bà Bà
Nguyễn Miên Miên lại bị bắt nạt.
Đây đã là lần thứ vô số cô bị bắt nạt.
Từ nhỏ đến lớn, cho dù ở nơi nào, Nguyễn Miên Miên cũng đều không thể chạy thoát kết cục bị bạn học bắt nạt.
Mỗi lớp đều có một ít tiểu bá vương và thiếu nữ xấu tính, bọn họ ức hiếp bạn học bằng các loại đùa dai, mà Nguyễn Miên Miên thường thường chính là người xui xẻo thuộc tầng lớp chót nhất luôn bị ức hiếp kia. Theo số tuổi tăng lên, phương thức bị bắt nạt cũng dần dần thăng cấp, từ trấn lột tiền tiêu vặt hay chiếm đồ ăn vặt chuyển thành xu thế đặt biệt danh rồi ác ý cười nhạo và thậm chí là vũ nhục đối phương.
Ở lớp, Nguyễn Miên Miên có một cái biệt danh, gọi là “đầu ngỗng ngốc”, ý nghĩa như tên, chính là người ngốc, vừa nhát gan lại còn không thích nói chuyện nhiều. Người như vậy thì ai nhìn cũng đều nhịn không được mà muốn bắt nạt một chút.
Biệt danh “đầu ngỗng ngốc” từ khi Nguyễn Miên Miên học cấp 2 vẫn luôn bị gọi đến bây giờ. Thật vất vả mới chờ đến khi bạn học cấp 2 lúc trước trong lớp phân tán đến các trường cấp 3 khác, Nguyễn Miên Miên vốn tưởng rằng có thể bắt đầu cuộc sống mới và quên cái biệt danh đáng xấu hổ kia.
Ai ngờ rằng, ngày khai giảng đầu tiên của năm học cấp 3, trong lớp xuất hiện một người bạn đã từng học chung cấp 2 với cô.
Đối phương kinh ngạc chỉ vào cô: “Đầu ngỗng ngốc, cậu cư nhiên cùng học một lớp với tôi sao?”
Thanh âm kia to lớn, vang dội khắp cả lớp.
Bên cạnh có người hỏi bạn học sinh kia vì sao kêu Nguyễn Miên Miên là “đầu ngỗng ngốc”, bạn học kia liền đắc ý dào dạt nói: “Bởi vì cậu ta vừa ngốc vừa yếu đuối!”
Nguyễn Miên Miên lúc ấy xấu hổ và giận dữ, suýt chút nữa đã định chui xuống khe đất.
Cứ như vậy, biệt danh “đầu ngỗng ngốc” của Nguyễn Miên Miên lại lan truyền.
Bởi vì cô không dám phản bác nên lâu dần lại thành đối tượng bị người khác bắt nạt..
Lần này, ở trong tiết học, bởi vì Nguyễn Miên Miên không cẩn thận đụng phải một bạn nữ khác và làm đổ ly nước nên sau khi tan học, cô bị 3 cô bạn học xấu tính trả thù bao vây ở trong một góc nhỏ của lối đi. Họ nói muốn lột sạch quần áo của Nguyễn Miên Miên xuống rồi sau đó chụp lại xong đăng lên mạng. Đến lúc đó thì Nguyễn Miên Miên thật đúng là mềm như bông, để các bạn nữ sinh kia nắm chặt ở trong tay bóp nhẹ.
Lá gan của Nguyễn Miên Miên nhỏ, nhưng chuyện này cũng không thể không phản kháng…
Có lẽ là 3 thiếu nữ xấu tính kia trước nay không nghĩ tới con thỏ trắng trong mắt họ khi nóng nảy thì sẽ nhảy tường, vì thế nên thả lỏng cảnh giác.
Nguyễn Miên Miên nhân lúc cô gái kia chưa túm chặt cánh tay của cô thì đầu dùng sức đâm qua, vừa vặn đụng vào bụng của cô gái kia, cô ta đau hô một tiếng, theo bản năng buông tay. Sau đó Nguyễn Miên Miên nhìn đúng thời cơ, cầm cặp sách chạy nhanh ra ngoài.
Tạm không nói 3 nữ sinh xấu tính phía sau tức muốn hộc máu như thế nào, Nguyễn Miên Miên một đường chạy như điên ra khỏi cổng trường vì sợ bị đuổi theo. Đến khi cô rốt cuộc cũng tới được trạm giao thông công cộng thì mới nhẹ nhàng thở ra.
Ánh mắt mọi người chờ xe đều nhìn cô như người bị quỷ đuổi theo.
Nguyễn Miên Miên có chút hơi ngượng ngùng, chẳng qua là cũng không nghĩ nhiều. Thân thể đã lâu chưa vận động, bởi vì vừa mới chạy kịch liệt nên sinh ra cảm giác phần ngực nóng đau rát, cô thở từng ngụm từng ngụm hổn hển, hơn nửa ngày mới ổn định lại.
Đứng ở dưới trạm giao thông công cộng, Nguyễn Miên Miên mới bắt đầu tự hỏi một vấn đề nghiêm trọng.
Hôm nay là cô chạy thoát, nhưng hòa thượng chạy sao được ngôi miếu đứng yên? Ngày mai đi học thì vẫn phải đối mặt 3 người xấu tính kia, cô nên làm cái gì bây giờ?
3 thiếu nữ kia khẳng định sẽ không dễ dàng buông tha cho cô.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Miên Miên không nhịn được mà rùng mình, nội tâm tuyệt vọng.
Không phải không có ý định muốn nói cho giáo viên, nhưng mà cô có thể nói như thế nào? Giáo viên cùng lắm cũng chỉ gọi họ vào văn phòng răn dạy một chút rồi sau đó để bọn họ giáp mặt nói lời xin lỗi xong việc này liền tính là hạ màn.
Sau đó, đối phương sẽ càng thêm phản công đến đáng sợ.
Nên làm cái gì bây giờ, nên làm cái gì bây giờ?
Ngay lúc Nguyễn Miên Miên kinh hoảng thất thố thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói —
“Cô nếu còn không phản kháng thì ngày mai sẽ thực thảm nha.” Là một âm thanh máy móc lạnh băng.
Ai? Ai đang nói chuyện?
Thanh âm này nghe thực kỳ lạ, hơn nữa giống như có người đang nói ở bên tai cô, nhưng bên người cô rõ ràng không có người mà?
Nguyễn Miên Miên dùng mắt nhìn những người đứng gần mình nhất, cũng chỉ có 2-3 ông bà mà thôi. Bhớ lại giọng nói lúc nãy, cô không khỏi sợ hãi trong lòng.
“Cậu là ai?” Cô nhỏ giọng hỏi.
Cái âm thanh máy móc lạnh băng kia quả nhiên lại nói chuyện lần nữa, nó không kiên nhẫn nói: “Không cần phải nhìn tùm lum, cô không nhìn thấy tôi được đâu.”
“Tôi là Hệ thống nghiên cứu tinh cầu mới nhất do M711 chế tạo, đi vào địa cầu của các người để tìm kiếm ký chủ. Cô hẳn là nên cảm thấy vinh hạnh bởi vì cô được Hệ thống đại nhân tôn quý của tôi chọn trúng.”
“Tôi mới không cần cái gì mà Hệ thống, cậu tránh ra.” Trong lòng Nguyễn Miên Miên mặc niệm một lần tư tưởng xã hội chủ nghĩa mà nói.
Tất cả trước mắt đều là ảo giác, nhất định là ảo giác!
“Cô xác định muốn tôi tránh ra?” Hệ thống hài hước nói.
“Tôi có thể giúp cô không bao giờ bị người khác bắt nạt. Bao gồm cả 3 người hôm nay bắt nạt cô.”
Những lời này đối với Nguyễn Miên Miên giờ phút này mà nói thì đúng là tràn ngập lực dụ hoặc. Nghĩ đến ngày mai sẽ phải đối mặt với sự trả thù đáng sợ, Nguyễn Miên Miên lại đáng xấu hổ dao động.
“Lời cậu nói là thật sao?”
“Cần tôi làm cái gì?” Tuy cô ngốc nhưng cô vẫn hiểu một đạo lý, trên đời này không có bữa ăn nào mà không trả tiền.
Hệ thống nói: “Chỉ cần cô ký kết khế ước tôi rồi hoàn thành mỗi một nhiệm vụ mà tôi đưa ra thì cô cũng sẽ dần dần trở nên lớn mạnh. Đến lúc đó sẽ không có người dám bắt nạt cô nữa.”
“À đúng rồi, không cần ngơ ngốc há mồm nói chuyện. Cô có thể đối thoại ở trong đầu với tôi, tôi có thể nghe được.”
Trong lời nói của Hệ thống để lộ ra một cổ khinh bỉ.
Nguyễn Miên Miên không biết nói gì.
Cô cũng không muốn lầm bầm lầu bầu một mình, nói không chừng người khác còn tưởng rằng cô bệnh tâm thần, cũng may giọng cô nói chuyện vừa rồi đều rất nhỏ, người nhìn bên cạnh đều cho rằng cô là học sinh chăm chỉ hiếu học nhân lúc chờ xe mà ôn lại bài cũ!
Nghe được có thể dùng suy nghĩ trong đầu đối thoại, Nguyễn Miên Miên lập tức thông minh ngậm miệng.
“Những nhiệm vụ đó có phải rất khó hay không? Còn nữa, cậu thật sự có thể giúp tôi lớn mạnh sao?” Trong lòng Nguyễn Miên Miên vẫn có chút không thể tin được.
Chuyện phát sinh trước mắt thật sự quá là kỳ ảo!
“Không khó! Có thể!” Hệ thống một lần trả lời hai vấn đề.
Nó trào phúng nói: “Nếu cô không tin tôi thì tôi sẽ đi tìm những người khác, chuyện ngày mai, cô tự cầu nhiều phúc đi!”
“Được được được, tôi đồng ý ký khế ước!”
Nguyễn Miên Miên nóng nảy, không dám lại kì kèo.
Lỡ như chuyện này là thật, mèo mù đụng phải chuộc chết, thử một lần thì đã sao?
“Cô chắc chứ?” Hệ thống hỏi.
“Tôi chắc chắn!” Thái độ Nguyễn Miên Miên kiên quyết.
“Được!”
“Đinh — Hệ thống ký kết thành công!” Ký khế ước xong, giọng điệu của Hệ thống rõ ràng thân thiết hơn không ít.
“Hiện tại, tôi muốn tuyên bố nhiệm vụ thứ nhất!”
Nguyễn Miên Miên nghe hệ thống muốn tuyên bố nhiệm vụ nên không tự chủ được mà vãnh tai lên.
“Nhiệm vụ thứ nhất, tùy ý cùng một người khác phái tiếp xúc da thịt ở trên xe buýt. Điều hiện của người khác phái đó là từ 16 đến 30 tuổi, ngoài ra, người khác phái đó không thể có giá trị nhan sắc quá thấp. Hoàn thành nhiệm vụ sẽ được khen thưởng.”
“Từ từ.” Nguyễn Miên Miên sửng sốt, hoài nghi bản thân nghe lầm lời Hệ thống nói.
“Vì sao tôi phải tiếp xúc da thịt cùng với một người khác phái xa lạ?”
Phải biết rằng, trong 16 năm qua, từ nhỏ đến lớn, cô vốn không hề có tiếp xúc qua với bất kỳ một người xa lạ khác phái nào cả.
Nghi vấn của Nguyễn Miên Miên làm Hệ thống đột nhiên nhớ tới một chuyện.
“Suýt chút nữa đã quên nói, tôi xin tự giới thiệu tên của bổn Hệ thống tôn quý — Tôi là Hệ thống Dâm nữ phiên bản 2.0!” Hệ thống kiêu ngạo nói.
“Dâm nữ?”
Nguyễn Miên Miên há hốc mồm.
Đừng nói rằng ý của nó là chuyện đó kia chứ!?