– Còn… còn có nữa không? – Vài phút sau, năm ngàn hắc tinh tệ toàn bộ lọt thỏm vào bụng Adelina, nàng một lần nữa rụt rè hỏi.
Sắc mặt Hàn Thạc khá là khó coi, rồi lấy ra một cục hắc tinh tệ to đưa cho Adelina, tim đã rỉ máu…
– Còn có nữa không?
– Còn có hả?
Hàn Thạc hắng giọng, nhìn chằm chằm vào Adelina, nói:
– Ngươi một hơi ăn chín vạn hắc tinh tệ, còn chưa no à?
Hắn bắt đầu nổi giận. Nguồn: http://Janet
Lần trước khổ sở luyện chế thuốc men, tổng cộng cũng chỉ đem lại cho hắn chín vạn sáu ngàn hắc tinh tệ. Vốn số tinh tệ này cũng đủ cho Hàn Thạc sống thoải mái một thời gian dài, không ngờ Adelina chỉ trong vòng nửa giờ đã toàn bộ ăn sạch, hắn không phẫn nộ mới là lạ.
Nghe Hàn Thạc gầm nhẹ, Adelina cũng thấy thẹn, cúi đầu không dám nhìn hắn, khẽ nói:
– Vẫn chưa no, nhưng thương thế ta cũng khá hơn rồi, hừ hừ, ta hơi mệt, ta ngủ trước…
Nói xong, Adelina mặc kệ ánh mắt giết người của Hàn Thạc, thở dài một tiếng, người dựa vào tay hắn ngủ thiếp đi.
– Tinh tệ của ta…
Hàn Thạc rên rỉ, nhìn Adelina ngủ say, phẫn hận quát:
– Ngươi rốt cuộc là quái vật gì, thoáng cái đã ăn chín vạn hắc tinh tệ?
Đáng tiếc Adelina không nghe được tiếng rên rỉ của hắn.
Chín vạn hắc tinh tệ đã hết sạch, Hàn Thạc phát hiện ra Adelina vốn thương thế rất nặng lại đang khôi phục với một tốc độ rất kỳ diệu, trong quá trình ngủ say, trong cơ thể nàng lại như một cái máy tinh xảo nhất, dùng năng lượng trong hắc tinh tệ này phân giải ra, tan vào những nơi bị thương trên thân thể nàng.
Trên Chúng Thần đại lục bản thân tinh tệ cũng là một loại quáng thạch năng lượng, còn hắc tinh tệ là loại ẩn chứa năng lượng nhiều nhất. Nhưng theo Hàn Thạc biết, mặc dù năng lượng bên trong tinh tệ cực lớn, nhưng bình thường chỉ dùng ở vị diện truyền tống trận, tháp kết giới và tháp năng lượng hoặc là phương diện luyện chế thần khí, loại ăn tươi nuốt sống như Adelina này thì trước giờ chưa từng nghe nói qua.
“Adelina này rốt cuộc là ai?” – Hàn Thạc lòng tràn đầy nghi hoặc.
Nàng vẫn ngủ say. Xem như không quan tâm đến nguy hiểm bên ngoài, đem an nguy của mình hoàn toàn giao cho Hàn Thạc. Hàn Thạc biết Liệp Thần giả trong đầm Thanh Hỏa vẫn còn truy đuổi nàng, không dám dừng lại ở khu vực này quá lâu. Sau khi đưa chín vạn hắc tinh tệ cho Adelina ăn xong, hắn cũng hạ quyết tâm đem nàng theo, chuẩn bị đợi nàng tỉnh lại rồi sẽ tính sổ.
Nửa tháng sau, Hàn Thạc đi tới vùng núi quanh Ám Ảnh thành. Hắn rất quen thuộc đối với khu vực này. Hắn rất nhanh đã tìm được huyệt động ngầm dưới đất hắn từng trú ngụ rất lâu, dẫn Adelina cùng chen vào.
Adelina ngủ nửa tháng, trong cơn ngủ say năng lượng trong thân thể nàng vẫn hoạt động, gương mặt vốn tái nhợt cũng bắt đầu hồng lên. Thân thể trọng thương rõ ràng đã khá lên nhiều.
Adelina đã ngủ nửa tháng, đến tận bây giờ vẫn không hề có dấu hiệu thức tỉnh. Nhưng cái làm Hàn Thạc hơi đau đầu là khi tới Ám Ảnh thành, hắn lại phải dẫn theo một người ngủ say như bất tỉnh, muốn vào thành tựa hồ không hay ho lắm. Song nếu bỏ Adelina ở chỗ này, một khi bị người ta phát hiện tung tích nàng, vậy nàng có thể gặp phải tao ngộ không tốt lắm. Huống chi Adelina còn nợ Hàn Thạc chín vạn tinh tệ, hắn còn phải chờ nàng tỉnh dậy trả lại tiền cho mình.
Hàn Thạc bất lực, không thể không ở lại huyệt động ngầm dưới đất. Ba thân thể cùng tu luyện, đợi Adelina tỉnh lại.
Trong quá trình này Hàn Thạc cũng không hề nhàn rỗi, lợi dụng lực bao trùm của ma đầu, hắn bắt đầu dò xét đám Thần Vệ tới đây, dần dần hiểu được một vài tình huống trước mắt ở Ám Ảnh thành.
Avery đau đớn mất con trai con gái nên sử dụng mọi thế lực của đội năm Thần Vệ và gia tộc Lavers, bắt đầu lục soát mọi hung thủ có thể giết chết hai người con của hắn. Những người từng có thù oán với gia tộc Lavers hoặc bản thân Avery, những ngày này ai nấy đêm đều không thể ngủ, bị Avery dọa đến chó cũng không dám sủa.
Vài người từng có thù oán với Avery trong mấy ngày đó lại tình cờ xuất hiện ở xung quanh pháo đài Heiser, đều vô thanh vô tức biến mất…
Những người có địa vị ở các đại gia tộc trong Ám Ảnh thành, ai cũng hiểu Avery trong khoảng thời gian này hơi điên cuồng, ai nấy đều âm thầm cảnh cáo đệ tử gia tộc, lúc này đừng trêu chọc vào Avery đã mất lý trí. Những gia tộc có thù oán với Avery thì phòng ngự trong gia tộc rõ ràng nghiêm ngặt hơn rất nhiều.
Thấy Avery điên cuồng như vậy, Hàn Thạc cũng hiểu hắn hẳn là không xem mình là đối tượng hiềm nghi lớn nhất, dù sao thực lực mình trong mắt họ quá bé nhỏ, dựa theo đạo lý thì không thể vô thanh vô tức giết chết hai người Cage, Eve được.
Do đó, Hàn Thạc cũng thầm yên tâm, biết rằng cho dù mình bây giờ trở lại Ám Ảnh thành thì áp lực hẳn cũng sẽ nhẹ đi ít nhiều.
Stiles quì trên mặt đất, trầm giọng nói:
– Chủ nhân, Avery đang điều tra Carmelita, xem ra hắn đang hoài nghi ả kia.
Lão giả đầu bạc, khuôn mặt lại trắng nõn như ngọc nhè nhẹ cười, nói:
– Avery thiên tính đa nghi, ha ha, thêm nữa chuyện đó lại đích xác rất khó hiểu, hắn không chỉ hoài nghi Carmelita, mà mọi địch nhân của hắn đều là đối tượng hắn hoài nghi. Nhưng, chúng ta tự nhiên phải cho hắn chĩa mũi dùi vào Carmelita, như vậy hai phương mới gây gổ, chúng ta mới có thể thu được nhiều náo nhiệt.
– Chủ nhân, tiểu tử đó vẫn bặt tăm, chẳng tìm thấy một chút dấu vết nào vả. – Stiles thấp giọng nói.
Ngón trỏ vô tình gõ gõ vào áo mình, trên mặt lão giả đầu bạc nói vẻ nghi hoặc:
– Tiểu tử này quả là có chút ngoài sở liệu. Avery tự mình ra tay lại không thể giết chết hắn, quả là làm cho người ta không dám tin. Tính ra, hắn không ở Ám Ảnh thành cũng tốt, không cần quan tâm tới hắn, rất nhiều gia tộc cũng không tìm thấy nơi hạ lạc của hắn, ngươi không tìm thấy cũng là việc bình thường, chỉ đáng tiếc là phối phương trong tay hắn!
– Chủ nhân, tiếp theo chúng ta nên làm cái gì bây giờ? – Stiles cung kính hỏi.
Trầm tư trong chốc lát, lão giả đột nhiên mở miệng nói:
– Sử dụng con cờ của ta ở gia tộc Sainter, cho dù hy sinh con cờ này cũng phải thông qua miệng hắn lộ ra một tin tức. Một tin làm cho Avery có thể khẳng định Carmelita từng phái người đi tới Heiser pháo đài!
– Dạ, hiểu rồi! – Stiles âm trầm cười nhẹ, cung kính lui ra ngoài.
Sắc mặt Avery vẫn âm trầm, dò hỏi:
– Khẳng định chứ?
– Một Thần Vệ gia tộc Sainter đêm qua say rượu, trong lúc vô ý lên tiếng nói là Carmelita phái một người đi tới Heiser pháo đài, thời gian vừa đúng vào lúc trước khi thiếu gia và tiểu thư chết tám ngày, dựa theo lộ trình, hoàn toàn phù hợp! – Trong bóng đêm, một cái bóng nhàn nhạt nói.
– Nữ nhân xấu xí ác độc, quả nhiên là ả, quả nhiên là ả! Eve chỉ nói ả trông xấu xí, vậy mà cũng dám hạ độc thủ như vậy, hay cho con điếm vô tình vô nghĩa! Ả thật sự dám… – Người Avery hơi run lên, cắn răng gầm nhẹ.
– Đại nhân, đối phương là người của gia tộc Sainter đó. – Cái bóng chần chừ một chút, nhè nhẹ nhắc nhở.
– Gia tộc Sainter thì sao, cùng lắm ta bỏ Ám Ảnh thành, bằng vào thực lực của ta cho dù rời Ám Ảnh thành, ở Thần Vực Hắc Ám sợ gì không sống được! Dám giết con ta, sao ta để ả thoải mái được! – Avery gầm lên, vẻ mặt dữ tợn điên cuồng.
Cái bóng đó cũng không dám nhiều lời, hắn biết Avery một khi quyết định một việc, cho dù biết rõ đó là sai cũng sẽ một mạch đi tiếp, tất cả lời khuyên bảo đều không có hiệu quả.
Lát sau, Avery dần dần tỉnh táo lại, bình tĩnh nói:
– Nhưng việc này phải tính toán cho kỹ. Con ả xấu xí đó thực lực phi phàm, cho dù là ta tự mình động thủ cũng không thể nắm chắc.
Mặc dù Avery tự tin có thể hơn Carmelita, nhưng không chắc chắn mười phần, do đó hắn cũng không dám coi thường mà động thủ.
Lại qua hai tháng. Những ngày này, Hàn Thạc đang trong tu luyện đột nhiên nhận thấy được bên cạnh có động tĩnh, lúc này từ yên lặng mở hai mắt ra, nhìn thẳng vào Adelina đang chớp chớp hàng lông mi dài.
Ngủ say gần bốn tháng, mặt Adelina không còn tái nhợt như tờ giấy nữa, mà trên làn da trắng nõn lộ ra vài phần hồng nhuận, cặp mi động đậy chốc lát, rồi nàng mở cặp mắt tím mĩ lệ, vặn người vài cái, khuôn mặt nhỏ nhắn nở nụ cười thoải mái thỏa mãn, thanh âm trong trẻo nói:
– Ta ngủ bao lâu rồi? Chà… cảm giác khá lên không ít, trên người không còn đau nữa!
– Trả ta chín vạn hắc tinh tệ! – Vừa thấy Adelina tỉnh lại, khuôn mặt tuấn tú Hàn Thạc lập tức xạm lại, trực tiếp đòi nợ ngay.
– Ặc…
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Adelina cười khổ, nhìn Hàn Thạc vẻ đáng thương hại:
– Không ngờ vừa tỉnh lại nghe cầu đầu tiên lại là đòi nợ, ngươi quả là quá đáng.
– Chín vạn hắc tinh tệ đó, đây là toàn bộ tiền bạc của ta, ngươi có biết chín vạn hắc tinh tệ là khái niệm gì chăng? Có biết ta cố gắng bao lâu không? Tích lũy bao lâu không? Có biết chín vạn hắc tinh tệ có thể mua được bao nhiêu đồ không? Có biết… – Hàn Thạc đấm ngực dậm chân, ngữ khí tràn ngập vẻ oán giận vô cùng vô tận.
– Ta không có lấy một tinh tệ! – Adelina kiên nhẫn nghe Hàn Thạc rên rỉ, rồi nói tỉnh bơ.
Hàn Thạc:
-…
Sau khi nói một tràng dài, Hàn Thạc cúi đầu ủ rũ, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, tinh thần hơi bừng tỉnh, cười tủm tỉm nhìn Adelina như con sói nhìn con thỏ trắng, cười hắc hắc nói:
– Ngươi có đồ gì đáng tiền không? Tỷ như… thần khí, thứ có thể đổi ra tinh tệ bồi thường cũng được…
– Không cho!
Adelina đột nhiên hai tay ôm lấy vai, như bảo vệ thứ gì đó trên người mình, sau đó lui một bước nhỏ, nói:
– Ta không có vật gì có thể cho ngươi đổi làm tinh tệ, ngươi đừng có mơ!
– Vậy ngươi thiếu ta chín vạn hắc tinh tệ thì làm sao bồi thường được? – Vừa thấy phương pháp này vô dụng, Hàn Thạc lập tức bỏ bộ mặt lương thiện, lộ vẻ hung thần ác sát. Lúc này trông Adelina rất an tĩnh, lại nhìn Hàn Thạc làm ra vẻ đau đớn đáng thương, làm hắn quên mất nàng hung hãn đến như thế nào.
Adelina hiển nhiên cũng không e ngại gì Hàn Thạc, còn đưa tay cười hì hì kéo kéo khóe miệng hắn, khi Hàn Thạc sắp nổi giận đùng đùng, nàng khẽ cười nói:
– Đừng làm bộ hung dữ như vậy, ta biết ngươi thật ra là người tốt, ngươi và đám Liệp Thần giả hoàn toàn khác nhau, lần trước khẳng định cũng không phải là có ác ý tiềm phục ở đó. Ha ha, khi ta trọng thương ngươi lại cứu ta, còn đối xử với ta rất tốt, ta biết ngươi sẽ không làm thương tổn ta đâu.
Dừng một chút, Adelina vừa cười vừa bổ sung một câu:
– Hơn nữa, bây giờ ngươi cũng không làm thương tổn được ta!
Nghe Adelina vừa nói như vậy, vẻ mặt Hàn Thạc như suy sụp, vẻ hung ác trên mặt biến mất, hữu khí vô lực nói với nàng:
– Thương thế ngươi khỏi chưa? Được rồi bây giờ thì kiếm tiền cho ta, rồi đem tinh tệ về trả lại cho ta, sau đó ngươi muốn làm gì thì làm!
– Còn chưa khỏi hẳn, nhưng tự bảo vệ thì có thừa.
Adelina nhẹ giọng cười, vặn vặn người trước mặt Hàn Thạc, rồi xoa xoa gương mặt như búp bê của mình, lúc này mới khẽ gật đầu hài lòng, dịu dàng nói:
– Ta không biết kiếm tiền như thế nào, nhưng ta nguyện ý bảo vệ ngươi một thời gian, coi như bồi thường cho việc ta ăn tinh tệ của ngươi!
– Ngươi bảo vệ ta hả?
Hàn Thạc đầu tiên hừ khẽ vẻ khinh thường, nhưng hắn lập tức ngậm miệng lại. Ngẫm lại thủ đoạn kinh khủng của Adelina lúc trước, còn có đánh giá của Đỉnh Linh đối với nàng, trong đầu tính rất nhanh, một lát sau hỏi thử:
– Ngươi bây giờ có thể ngăn trở một tên cường giả cảnh giới Thượng vị thần sơ kì tập kích được chứ?
– Không có chuyện đâu, mặc dù tạm thời không thắng được, nhưng dẫn ngươi đào tẩu thì có thừa. Ừm, nếu ngươi cho ta nhiều tinh tệ nữa, chúng ta thậm chí không cần đào tẩu! – Adelina suy nghĩ một chút rồi trả lời.
Hàn Thạc nhìn thần sắc Adelina không giống nói dối, trong lòng cả kinh, dưới loại tình huống này mà nàng còn có thể tự tin ngăn cản một cường giả Thượng vị thần sơ kì. Hàn Thạc biết thực lực chính thức của tiểu cô nương này chỉ có thể dùng hai chứ kinh khủng để diễn tả, nhưng năng lực ăn tinh tệ của nàng cũng làm hắn đau đầu vạn phần.
– Một năm một vạn hắc tinh tệ, ngươi ăn của ta chín vạn hắc tinh tệ, bảo vệ ta chín năm, cứ như vậy đi! – Hàn Thạc nói rất đơn giản.
Thuê một Thượng vị thần làm bảo tiêu, một năm chắc chắn phải trả hơn một vạn hắc tinh tệ nhiều. Hàn Thạc lần này nói thách với Adelina một chút, thầm nghĩ ít nhất cũng phải lưu nàng một năm mới thả người.
Ngoài dự liệu của Hàn Thạc, Adelina không hề phản bác đề nghị của Hàn Thạc, còn đồng ý rất sảng khoái nữa chứ, nàng cười hì hì nói:
– Được chứ, dù sao ngươi cũng không tệ, còn ta tạm thời lại không có việc gì làm.
Nàng vừa nói như vậy, Hàn Thạc sửng sốt. Chín vạn hắc tinh tệ tuyệt không thể thuê được một Thượng vị thần chín năm, Adelina sảng khoái như vậy ngược lại làm cho hắn hơi nghi thần nghi quỷ, nghĩ thầm nàng chắc không phải có âm mưu gì đó chứ? Tiểu cô nương này tuyệt không phải thuần khiết như bề ngoài, đó là một tiểu quái thai giết người không nháy mắt, lưu nàng bên người lâu như vậy rốt cuộc là phúc hay là họa đây?
– Ngươi lo gì thế? – Adelina tựa hồ xem thấu tâm tư Hàn Thạc, hỏi vẻ quan tâm.
– Không… không có gì…
Sắc mặt Hàn Thạc nghiêm lại, nói:
– Đi thôi, chúng ta đi Ám Ảnh thành.
Có Adelina, Hàn Thạc lập tức quyết định không cần trốn, chỉ cần Avery không thể lợi dụng phương pháp tập kích đối phó hắn, Hàn Thạc cũng không cần lo lắng người bên ngoài đến trả thù, do đó quang minh chính đại dẫn Adelina trở lại Ám Ảnh thành.
Lâu rồi không quay về Ám Ảnh thành, khi Hàn Thạc vừa bước vào cửa thành, tất cả đại gia tộc đều biết được tin tức này, lập tức toàn bộ hành động, mục tiêu – Thiên Cơ Dược Tề!
———————————————————————————————
Đại Ma Vương
Quyển 5