Đại Ma Vương

Chương 22: Đi kiếm ít bổng lộc


Thời gian trôi đi, thấm thoát đã hết nửa tháng.
Nửa tháng này chính là khoảng thời gian nhàn nhã nhất của Hàn Thạc. Các công việc dọn dẹp vốn của hắn đã có Borg và Carey hai người thay nhau gánh vác, hơn nữa Hàn Thạc còn mang thương tích ở sau lưng nên Vaeni cũng không tìm hắn để tiến hành nghiên cứu nữa.
Theo lời của Jack, Hàn Thạc biết được ngay cả Fage cũng đã quay trở lại tập luyện để đột phá lên thành ma pháp sư cao cấp, bởi vậy các đối thủ lớn tạm thời cũng không tạo ra uy hiếp gì lớn lắm đối với mình.
Nhớ lại chuyện lần trước ở dưới đáy hố bẫy, Hàn Thạc đã một lần biểu lộ sự vô sỉ của mình, thái độ của Lisa đối với hắn đã có những chuyển biến thật lớn, chẳng những không hề tiếp tục tìm kiếm Hàn Thạc gây chuyện mà còn thường xuyên bảo vệ Hàn Thạc, từ nay về sau không học viên nào trong học viện được lấy Hàn Thạc làm đối tượng luyện Vong Linh ma pháp.
Mọi việc cứ thế diễn ra, Hàn Thạc hàng ngày ngoài việc ăn uống ngủ nghỉ ra, có bao nhiêu thời gian rãnh rỗi hắn đều dồn vào việc tu luyện ma công và nghiên cứu hai bộ sách là “Vong linh ma pháp cơ sở” và “Hắc ám sinh vật khái thuật”.
Kỳ thật, bởi vì tu luyện ma công, thương thế phía sau lưng của Hàn Thạc đã khỏi từ lâu, tới bây giờ ngay cả vết thẹo cũng chẳng còn dấu tích.
Hiện tại, thân hình Hàn Thạc đã cao thêm được khoảng 20 phân, vào khoảng hơn thước bẩy. Bởi vì tu luyện ma công, hơn nữa ăn uống đầy đủ dinh dưỡng nên cơ thể vốn gầy gò ốm yếu của hắn bắt đầu dần dần trở nên cường tráng hữu lực, cơ bắp trên ngực, bụng và tay chân cũng đã bắt đầu nở nang ra.
Trong lúc không để ý, thân thể và thực lực của Hàn Thạc đã dần dần có biến hóa. Bây giờ, việc tu luyện Huyền Băng Ma Diễm Quyết cũng đã tới điểm mấu chốt, Hàn Thạc đã có thể vận chuyển ma nguyên lực theo đúng lộ tuyến trong Huyền Băng Ma Diễm Quyết, có thể đưa ma nguyên lực lưu chuyển đến hai lòng bàn tay.
Mỗi khi vận chuyển Huyền Băng Ma Diễm Quyết đưa ma nguyên lực lưu chuyển đến hai lòng bàn tay, Hàn Thạc đều có thể cảm giác được một bên thì lạnh như băng còn bên kia thì nóng hầm hập. Hơn nữa da dẻ chỗ lòng bàn tay còn có thể biến thành màu tím, màu đỏ nhàn nhạt, vô cùng quái lạ.
Khoảng thời gian này, Hàn Thạc không dám động chạm đến cái hộp ngọc cổ quái kia nữa vì sợ lại xảy ra tình huống như lần trước. Do không hiểu được cái viên cầu kia là cái gì, sẽ gây ra tác dụng quái lạ gì, nên hắn tạm thời không dám mạo hiểm.
Sau nửa tháng nghiên cứu “Hắc ám sinh vật khái thuật”, Hàn Thạc đã có hiểu biết tương đối về các hắc ám sinh vật do Vong Linh hệ triệu hoán về, nhận thức được là giữa sinh vật triệu hoán và người triệu hoán có một vài phương thức liên lạc, biết được cách làm thế nào đưa Hắc Ám sinh vật sang một thời – không gian khác.
Chỉ là, mặc dù trong bộ sách “Hắc ám sinh vật khái thuật” có ghi một số chú ngữ ma pháp để đưa hắc ám sinh vật đã được triệu hoán ra trở về thời – không gian khác, Hàn Thạc cũng tin tưởng với tinh thần lực của mình bây giờ hoàn toàn có thể làm được điều này nhưng vẫn không dám áp dụng vì hắn không biết chính bản thân mình nếu đưa Tiểu Khô Lâu sang một thời – không gian khác thì sau đó có thể triệu hoán nó trở về được hay không.
Tiểu Khô Lâu đen sì có bảy thanh cốt thứ này chính là do Hàn Thạc thông qua phương pháp luyện chế ma bảo, chuyên tâm luyện chế ra, chẳng những trên mọi phương diện đều mạnh hơn so với các khô lâu thông thường khác, mà còn có thể miễn dịch kinh khủng đối với Quang hệ ma pháp.
Trong mấy ngày này, Hàn Thạc ở chung với Tiểu Khô Lâu suốt cả ngày lẫn đêm. Tiểu Khô Lâu giúp hắn không ít việc, Hàn Thạc đối với nó cũng có cảm tình, lo lắng một khi đưa nó sang một thời – không gian khác, sau đó triệu hoán ra lại không phải là nó thì chẳng phải là sẽ vĩnh viễn mất nó sao.
Cũng chính vì kiêng dè như thế, Hàn Thạc bây giờ rõ ràng rất tự tin là có thể đưa Tiểu Khô Lâu sang thời – không gian khác nhưng hắn cũng không làm như vậy mà còn tình nguyện để cho Tiểu Lâu Khô đợi ở dưới giường, không ngại mạo hiểm với nguy cơ bị người khác phát hiện, vẫn kiên trì giữ Tiểu Khô Lâu ở lại.
Tiểu Khô Lâu đen sì lờ đờ nằm ở bên trong thùng gỗ trước mặt, xương cốt trên người đen như mực, lóe lên u quang mờ mờ. Nửa tháng nay, Hàn Thạc thường xuyên rót ma nguyên lực vào thùng gỗ nhỏ này, dùng “Âm ma ngưng nguyên trận” dần dần luyện chế nó.
Tiểu Khô Lâu được Hàn Thạc không ngừng luyện chế, thân thể càng ngày càng nhanh nhẹn khỏe khoắn, còn thanh tiểu cốt đao thì còn lợi hại hơn so với đao kiếm bình thường, Hàn Thạc đã từng dùng thử tiểu cốt đao, một nhát chém xuống thì chỉ trong nháy mắt chặt đứt mảnh xương khác. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – http://Janet
Không ngừng cải biến Tiểu Khô Lâu đồng thời cũng tu luyện tầng ma công thứ nhất “Cố thể” đã khiến cho hắn giành được rất nhiều lợi ích, thân thể Hàn Thạc dường như có được sự cải tạo huyền bí.
Chỉ là đến tận bây giờ Hàn Thạc vẫn không có cách nào đột phá cảnh giới ma công tầng thứ nhất. Hàn Thạc tỉ mỉ hồi tưởng lại ký ức của lão điên Sở Thương Lan, nhờ đó hiểu được một vài chuyện đã xảy ra và đi đến kết luận – nếu muốn nhanh chóng vượt qua cảnh giới “Cố thể” thì “phá nhi hậu lập” (1) là phương pháp nhanh và hữu hiệu nhất.
Mỗi khi Hàn Thạc bị đau đớn phải ngừng lại hoặc cơ thể bị thương tổn nặng nề, trải qua tu luyện ma công, cơ thể đều có thể phục hồi lại rất nhanh, không những thế cơ thể sau đó còn cường tráng hơn gấp bội so với ngày thường, da thịt, cốt cách cũng càng thêm rắn chắc. Chỉ có thương tổn trước, sau đó khổ luyện ma công mới có thể tăng nhanh tốc độ tu luyện “Cố thể”.
Thông suốt điểm này, Hàn Thạc không khỏi cười khổ, thầm nghĩ tu luyện ma công căn bản chính là tự tìm đến cái chết, nhưng bây giờ mình đã đâm lao thì phải theo lao, để đề cao thực lực không thể không nghĩ đến biện pháp nhanh chóng đột phá cảnh giới “Cố thể”, đạt được thực lực mạnh mẽ hơn.
Một ngày kia, tại cửa của Babylon ma võ học viện xuất hiện bóng dáng Hàn Thạc.
Thông qua mấy ngày tìm hiểu, Hàn Thạc hiểu được vũ kỹ học viện này chính là nơi chuyên đào tạo chiến sĩ và kỵ sĩ. Chỉ là các chiến sĩ này được đào tạo hoàn toàn tách biệt, trong đó các đệ tử của chiến sĩ học viện chủ yếu đến từ tầng lớp bình dân, bọn họ trong chiến sĩ học viện chỉ tu luyện đấu khí vũ kĩ và một chút tư tưởng trung quân.
Học viên của kỵ sĩ học viện đại bộ phận là đến từ tầng lớp quý tộc, là những đại gia tộc quân phiệt của đế quốc, trong đó có cả con em của hoàng tộc. Các đệ tử này thường xuất thân bất phàm, gia đình đều có ít nhiều thế lực. Bọn họ đến đây không chỉ muốn tu luyện đấu khí vũ kĩ mà còn muốn học tập thêm các lễ nghi của quý tộc, mưu lược chiến tranh và nghệ thuật chỉ huy.
Những người này ở trong kỵ sĩ học viện học tập đủ các loại kiến thực khác nhau, đều là vì tương lai của mình và gia tộc, hoặc để tìm một đường tiến thân trong đế quốc. Gia đình các kỵ sĩ đệ tử loại này đều khá giàu có, để trở thành kỵ sĩ cao cấp thì đều không tiếc tiêu phí tiều của tìm kiếm một số thường dân để trợ giúp mình tu luyện vũ kĩ.
Một số thường dân tự cho rằng thân thể cường tráng, muốn có được khoản thù lao hậu hĩnh nên không hề quản ngại việc bị đánh đấm để đổi lấy tiền bạc, thậm chì một số đệ tử xuất thân bình dân của Chiến sỹ học viện cũng vì tiền bạc mà đến đây để làm bia sống cho bọn họ.
Chỉ là muốn nhận được tiền bạc cũng không phải dễ dàng. Một số kỵ sĩ đệ tử lỡ tay thậm chí đã đánh chết bia sống. Nhưng vì hai bên đều là người tình ta nguyện, kỵ sĩ học viện đã bỏ tiền ra thuê nên dù bia sống có bị kỵ sĩ kia lỡ tay đánh chết thì cũng là do hắn tự chuốc lấy, chẳng có ai thèm quan tâm.
Hàn Thạc đến nơi này cũng vì muốn trở thành một trong những bia sống loại này, chỉ có điều Hàn Thạc không phải vì tiền bạc mà vì muốn ma luyện nhục thể của mình, nhờ đó đột phá cảnh giới ma công “Cố thể”.
Trong một cái đại sảnh rộng lớn đứng đầy những bia sống. Những người này thân thể to lớn cường tráng, đều mặc loại trang phục của loại bình dân nghèo khổ. Hàn Thạc ngưng thần chú ý một chút thì phát hiện ra còn có một ít chiến binh đứng lẫn lộn trong đó, một số là người ngoài vì hâm mộ danh tiếng của học viện mà đến, cũng có mấy người là đệ tử của chiến sĩ học viện.
– Ngươi là tên tạp dịch của học viện mà, nhưng ngươi không phải là loại người có vóc dáng cường tráng, cũng không phải là chiến sĩ, ngươi đến đây chịu chết sao. Tiểu tử, ta khuyên ngươi không nên vì một chút bạc này mà phải liều mạng. – Một ông lão gầy gò đứng nơi của đại sảnh nhìn thấy Hàn Thạc liền khuyên bảo.
Ông lão Jeff đã ngoài năm mươi tuổi, có lẽ cùng nghề với Hàn Thạc vì đang mặc một bộ quần áo tạp dịch, phụ trách việc giúp đỡ các bia sống đăng ký, ái ngại nhìn thân thể gầy gò của Hàn Thạc mà lên tiếng khuyên nhủ.
– Không có việc gì đâu Jeff tiên sinh, hãy giúp ta đăng ký đi, ta rất muốn thử một lần. – Hàn Thạc nhìn Jeff nói lời khẩn cầu.
– Ngươi đã kiên quyết như thế thì ta cũng đành giúp người đăng kí vậy, ài, ngươi lúc này nên tránh xa cái loại tiền bạc này ra, nếu không đến sau này có bị đánh chết thì cũng đừng trách ta không cảnh báo trước nhé.
Jeff thấy mình đã khuyên bảo mấy lần mà Hàn Thạc vẫn nhất mực kiên trì, hơn nữa phía sau còn có nhiều người thúc giục nên cuối cùng cũng không lay chuyển được hắn, đành thở dài một tiếng rồi giúp Hàn Thạc ghi tên Bryan vào sổ đăng ký tên.
Sau khi Hàn Thạc đi vào trong đại sảnh, xung quanh hắn toàn là những bia sống, tất cả đều nhìn Hàn Thạc với vẻ mặt kỳ lạ, đa số ánh mắt đều tỏ vẻ coi thường nhưng cũng có một vài người tốt bụng lộ ra vẻ tiếc nuối, thậm chí còn muốn khuyên Hàn Thạc không nên thử.
Sau khi tu luyện ma công, thân thể mặc dù cường tráng hơn so với Bryan trước kia một ít, nhưng vì Bryan lúc trước vóc người nhỏ gầy chỉ có da bọc xương căn bản là giống như một con khỉ ốm mà bây giờ Hàn Thạc cũng chỉ hơn Bryan một ít nên nếu so sánh với mấy gã lực điền đang đứng ở đây thì bắp tay so với đùi hắn còn to hơn. Quả là khác biệt một trời, một vực.
– Nghe ta nói một câu, ngươi hãy rời khỏi đây ngay đi, nếu không ngươi nhất định sẽ bị đánh chết đấy. – Sau khi nhìn khắp trên dưới đánh giá Hàn Thạc, một thanh niên tầm hai mươi tuổi tướng mạo gầy gò đi đến bên cạnh lên tiếng khuyên bảo Hàn Thạc.
Thanh niên này mặc một đồng phục đệ tử của chiến sỹ học viện, thoạt nhìn thì thân thể cũng không to cao lắm nhưng bởi vì hắn là một chiến binh, thực lực hẳn không ai dám có chút nghi ngờ là còn mạnh hơn nhiều so với những thường dân chỉ có bề ngoài cường tráng mà không hề tu luyện bất cứ loại đấu khí hay vũ kỹ.
– Cảm ơn nhưng ta muốn thử một chút. – Hàn Thạc mỉm cười thân thiện, gật gật đầu với người thanh niên kia, nói giọng thản nhiên.
– Ta gọi là Gard, ta nói cho ngươi biết là ngay cả ta là một kiếm sĩ trung cấp thường xuyên đến chỗ này kiếm thêm chút thu nhập mà cũng bị bọn họ đánh trọng thương nhiều lần. Ta đã từng gặp nhiều người muốn đến nơi này kiếm tiền nhưng bị họ lỡ tay đánh chết, ta hi vọng ngươi hãy nghe theo đề nghị của ta mau mau rời khỏi đây đi, nếu không ngươi sẽ phải hối hận đó! – Người đó thành khẩn nhìn Hàn Thạc, vẻ mặt chân tình khuyên bảo.
Hàn Thạc lắc đầu, mỉm cười nói:
– Ta là Bryan. Gard, rất vui khi được quen biết với ngươi. Ta rất cảm kích hảo ý của ngươi nhưng ta vẫn phải thử xem.
Thấy Hàn Thạc kiên quyết như vậy, Gard không khỏi thở dài một tiếng, lắc đầu không nói thêm gì nữa nhưng ánh mắt nhìn Hàn Thạc đầy vẻ đồng tình, xem ra cũng cho rằng Hàn Thạc chắc hẳn phải chết không còn nghi ngờ gì nữa.
Chú Thích:
(1) phá nhi hậu lập: có thể hiểu là phá rồi xây lại
Quyển 2

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.