Thịt thỏ đã chín, nhìn rất ngon miệng. Đợi cho bớt nóng, hắn xé miếng thịt đùi đưa cho Tử Lạc, và cũng tự xé cho mình một miếng. Cho vào miệng, ban đầu rất giòn, sau đó từ từ có cảm giác ngọt và mềm. Bỗng hắn đưa mắt sang nhìn Tử Lạc, trông cô ta thưởng thức cái đùi thỏ rất ngon lành, trong lòng chợt có cảm giác thân quen. Nàng cũng vừa ăn xong miếng thịt thỏ ấy, cảm giác như Bạch đang nhìn mình, nên mục quang liếc nhìn sang hắn. Từ lúcnhận miếng thịt từ hắn, nàng dường như quên mất hình tượng thường ngày, hoàn toàn thả lỏng không chút phòng bị. Bấy giờ nhận ra, gương mặt trắng trẻo ửng hồng lên, giọng ôn nhu pha chút ngượng ngùng nói:
– Ta no rồi.
Bạch như kéo khỏi giấc mộng, khẽ giật mình, nhận ra rằng mình đang thất lễ. Tức thì hắn đưa phần thịt còn lại trong tay mình cho nàng, còn bản thân thì quay người đi chỗ khác, không có nhìn nàng nữa, nói:
– Ta cũng nó rồi, nàng cứ tùy tiện dùng!
Chần chờ một lúc, cuồi cùng Tử Lạc cũng nhận nó. Lần này nàng giữ ý tứ hơn, không hưng phấn như lúc nãy. Hắn cũng cảm nhận được điều đó, chợt có cảm giác vui vui, thế nhưng cũng không có quay lại. Đợi đến lúc thanh âm trong trẻo của Tử Lạc vang lên:
– Đa tạ!
Con thỏ xấu số, chỉ sau một lúc đã biến sạch không chút dấu tích. Được ăn no một cách thỏa thích sau mấy ngày đói đúng là một niềm hạnh phúc lớn lao. Do ở lâu trong hang động, nên y phục của hắn và Tử Lạc nhiều chỗ bị dơ bẩn. Hắn thì không có cảm giác thì, nhưng nữ nhân thì rất chú ý đến hình tượng của mình. Đặc biệt lại là Tử Lạc, làm sao mà chịu được người mình bị dấy bẩn được. Trong người cứ có cảm giác khó chịu.
Cũng may là hắn lúc bắt con thỏ, để ý gần đó có một con suối, nước rất trong và mát ở lưng chừng núi. Thế là Tử Lạc ngay sau khi ăn xong, là chạy đến con suối đó tắm rửa sạch sẽ. Rồi sau đó là tới lượt hắn. Giây lát sau, cơn buồn ngủ ùa đến bất chợt. Trong hang động luôn giữ tinh thần cực độ, nên cơ thể hết sức mệt mỏi. Ra khỏi đó, thả lỏng mình thư giãn thoải mái, nên cơn buồn ngủ ùa đến cũng là điều tất nhiên. Nhìn sắc trời gần tối, thôi thì cứ nghỉ ngơi phục hồi sức lực, ngày mai hẵn lên đường.
Nằm trên thảm cỏ xanh mát bên cạnh khe nước, hương thơm thoang thoảng, làm đầu óc cứ lâng lâng buồn ngủ. Tử Lạc không biết từ lúc nào đã thiếp đi, có lẽ vài ngày qua nàng chịu cực rất nhiều. Lúc này Bạch mới để ý, gương mặt đẹp long lanh còn lưu lại vài giọt nước, trong như ngọc lăn trên làn da trắng mịn như tuyết. Mái tóc xỏa bung ra, lòa xòa trên mặt, càng làm nổi bật lên làn da của nàng, trong cái khung cảnh này, nàng như một tiên tử chốn cửu thiên lưu lạc nơi đây. Quả thật là nguyệt thẹn hoa nhường.
Hắn chợt mỉm cười, nằm gần bên cạnh ngắm Tử Lạc khi ngon giấc. Tuy trời đã lờ mờ tối, nhưng không vì thế mà làm lu mờ đi vẻ đẹp thuần khiết của nàng. Giây phút nàng, thời gian cứ như ngừng trôi. Hắn nằm đó, bất chợt bàn tay ngọc ngà của Tử Lạc nắm chặt lấy tay hắn. Thật chặt, tựa không muốn buông ra. Gương mặt nàng bỗng hiện lên vẻ mãn nguyện, như thể đã tìm được chốn bình yên. Hắn có hơi bất ngờ, nhưng cũng không có buông bàn tay nàng ra. Cứ để như vậy, cho đến lúc cơn buồn ngủ từ từ ập đến, mắt từ từ híp lại, quên hết những gì xảy ra xung quanh, không còn phiền não đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm, ánh dương xuyên qua những tán cây, nhảy múa trên mặt đất. Những cơn gió vẫn không ngừng thổi nhè nhẹ qua tán cây, qua ngọn cỏ xanh mướt. Tiếng suối róc rách chảy vui tai, quả thật rất bình yên và êm ả. Tử Lạc từ từ mở mắt ra, ánh dương đùa nghịch nhảy múa lấp lanh trên bạch y của nàng, mái tóc đen huyền xỏa ra bay nhè nhẹ mỗi khi gió thổi qua. Ánh mắt trong như nước hồ thu, đảo qua nhìn bên cạnh mình. Tâm tư khẽ giật mình, bởi vì không thấy hắn đâu. Tử Lạc ngồi bật dậy, định thất thanh gọi tên hắn thì có tiến bước chân, kèm theo đó là một giọng nói hòa hoãn ẩn chứa sự quan tâm:
– Ồ, cô nương tỉnh rồi sao!
Chuyển mình sang nhìn, người vừa nói đích thị là Bạch. Hắn đang cầm trên tay vài quả dại, có lẽ là hái được ở gần chỗ này. Tử Lạc đồng thời đứng thẳng người dậy, Hàn băng tiên kiếm vốn từ đầu nằm sát bên cạnh, lập tức trở về phía sau lưng nàng. Hàn khí như sương tỏa ra, đưa nàng trở lại với khí chất băng thanh ngọc khiết thường ngày. Hắn nhận ra, nhưng chỉ mỉm cười không nói gì tiếp. Chỉ đến nàng gần hơn, thò tay lấy một quả dại có màu đỏ hồng đưa cho Tử Lạc, rồi nói:
– Khi trước tỉnh lại, thấy cô nương còn ngủ nên ta không có gọi. Đây là thứ quả dại ta vô tình phát hiện được, ngon và ngọt lắm, cô nương cứ tự nhiên. Một lát nữa chúng ta hẵn lên đường.
Nhận lấy thứ quả dại đó, gương mặt như tuyết thoáng qua một nét ửng hồng, ánh mắt có chút biến đổi, nhưng ngay sau đó biến mất ngay. Hắn đợi nàng sửa soạn khoảng nửa khắc, rồi hai người hướng về hướng bắc mà đi.
Thăm thẳm trong khu rừng, vốn mang một màu sắc tĩnh lặng, hài hòa, chỉ có âm vang xào xạc của gió thổi, tiếng hót líu lo của chim muôn hay âm thanh của côn trùng. Ấy vậy mà bây giờ lại có tiếng kêu leng keng của kim loại va chạm liên tục, và cả tiếng kêu thất thanh nữa. Phía trước dường như đang có giao chiến khốc liệt đang diễn ra. Bạch và Tử Lạc vốn đang bộ hành, bỗng nhiên nghe được âm thanh giao đấu phía nơi xa. Sắc mặt lập tức thay đổi, không chần chừ mà phóng người thật nhanh, thuận theo địa hình nơi này mà tiến thật nhanh về phía âm thanh kia.
Đến nơi, chỉ thấy có rất nhiều hắc y nhân đang có mặt ở đây. Những người này, nhìn rất giống với những tên truy đuổi Bạch và Tử Lạc trong hang động thần bí dạo nọ. Trên tay là đủ loại pháp khí, ánh dương hắt vào kim loại làm rực sáng một vùng. Đám hắc y nhân này có khoảng hơn chục tên, ánh mắt đằng đằng sát khí đang bao vây lấy ba người ở chính giữa. Gồm có hai nam tử khoảng hai lăm, ba mươi tuổi và một nử tử trẻ tuổi. Nhìn thần sắc họ trắng bệch, nhiều chỗ trên người máu tươi đang rỉ ra, dường như bị thương không nhẹ. Miệng liên tục niệm chú, tay thì chống đỡ những đợt tấn công liên hoàn của đám hắc y nhân thần bí, cứ chốc chốc thì lại trúng đòn.
Tử Lạc nhìn người nam tử có thực lực nhất trong ba người, lập tức nhận ra gã ta ngay. Đó chính là người dẫn đầu đoàn Lăng Vân tông sắp tham gia bí cảnh Di vong chia địa chỉ còn vài ngày nữa là diễn ra. Còn hai người còn lại thì nàng không biết. Có lẽ là đồng cảnh ngộ với Hoắc Dương. Tử Lạc chẳng nói chẳng rằng, Hàn băng tiên kiếm sau lưng rời vỏ, thanh âm như rồng bay phượng múa, rơi vào bàn như ngọc của nàng. Hét lên một tiếng, thân hình như quỷ mị tham gia vào cuộc chiến.
Bạch vẫn đứng yên một chỗ, nhìn biểu hiện của hắn có lẽ chưa có ý định giúp họ. Chỉ thấy hắn khẽ nhíu mày lại, quan sát từng động tác dứt khoác của Tử Lạc. Không ngờ tu vi nàng lại tiến thêm một bậc nữa chỉ trong thời gian ngắn. Sự xuất hiện bất ngờ của Tử Lạc làm cho đám hắc y nhân kia không kịp trở tay. Lập tức có vài tên tử vong dưới Hàn băng tiên kiếm. Hoắc Dương cùng hai người kia mừng rỡ khi thấy có trợ thủ, tâm trạng như được giải tỏa phần nào. Vài giây sau định thần trở lại, tiến lên hợp lực với Tử Lạc đánh đuổi đám hắc y nhân.
Tình thế trở nên hỗn loạn hơn, đám hắc y nhân vốn chiếm thượng phong từ trước, bây giờ như ong vỡ tổ, không còn giữ được trận hình vốn có nữa. Tử Lạc, Hoắc Dương và hai người còn lại, càng đánh càng hăng, bọn hắc y nhân không thể chống đỡ được nữa. Trong đầu ý nghĩ bỏ chạy nổi lên. Bỗng có âm thanh hoảng loạn cất lên:
– Rút lui!
Như đang chờ đợi, bọn chúng dồn hết công lực, tung ra một đòn cuối cùng rồi quay lưng bỏ chạy. Hơn chục người, bây giờ lại chỉ còn lác đác năm sáu tên, mà còn bị thương không nhẹ nữa chứ. Tử Lạc không định buông tha, định tiếp tục truy đuổi thì Hoắc Dương lên tiếng can ngăn:
– Tử Lạc sư muội, giặc lâm vào đường cùng, chớ nên truy đuổi mà bị phản lại.
Tử Lạc tuy không cam tâm, do vẫn còn nhớ về cừu hận lúc chúng thả Độc giác lam xà tấn công, ở trong động phủ thì truy cùng giết tận, may mắn có kỳ tích xảy ra nên không gặp nguy hiểm. Và bây giờ lại ỷ người đông thế mạnh, cố ý muốn dồn đồng môn huynh đệ mình vào chỗ chết. Nhưng khi nghe lời khuyên ngăn của Hoắc Dương, nàng mới thôi truy đuổi bọn chúng. Hàn băng tiên kiếm bạch quang như ngọc trở về sau lưng nàng, hàn khí quen thuộc nhè nhẹ tỏa ra.
Hoắc Dương thở phào nhẹ nhõm, rồi tiến đến chỗ Tử Lạc nói:
– Tử Lạc sư muội, đa tạ đã tương trợ. Nếu không có muội ở đây, sư huynh có lẽ khó thoát khỏi hiểm cảnh.
– Sư huynh không cần đa lễ. Đồng môn huynh muội, giúp đỡ lẫn nhau là điều nên làm. – Tử Lạc lãnh đạm đáp lời.
Hai người đi cùng với Hoắc Dương cũng lần lượt tiến lên nói lời cảm tạ với Tử Lạc. Qua lời kể của Hoắc Dương, hai người này là môn đệ của Thái thanh môn, người nam tử khoảng chừng hai sáu hai bảy tuổi tên gọi là Trần Đồng, còn nử tử tên là Giản Dao Dao. Cũng giống như đám người Lăng Vân tông, Thái thanh môn đang trên đường đi đến chỗ cánh cổng Thời Không thì bị một con Độc giác lam xà tấn công. Nếu như lúc đó không có một người thần bí xuất hiện cứu trợ, thì có lẽ đều trở thành thức ăn cho Độc giác lam xà rồi. Hai người may mắn thoát nạn, tìm cách gặp lại đồng môn. Vô tình gặp được Hoắc Dương đồng cảnh ngộ, nói chuyện cũng khá ăn ý nên cuối cùng, Hoắc Dương cùng hai môn đệ Thái thanh môn cùng nhau tiến về Không di sơn.
Bất ngờ lại bị đám hắc y nhân thần bí từ đâu xuất hiện, tung ra các pháp khi rồi không nói không rằng, bay tới dồn ép bọn họ. Tưởng chừng như là sẽ chết dưới kiếm của chúng thì Tử Lạc xuất hiện, nên mới cứu vãn được cục diện của họ. Phải nói công lao của nàng là rất lớn.
Tử Lạc thì không chú ý lắm đến những gì ba người này thảo luận, thần thức vẫn tỏa ra để giám sát tình hình xung quanh. Chợt nghĩ ra điều gì đó, khuôn mặt có chút biến đổi. Từ khi giao chiến đến giờ, hắn vẫn không xuất hiện. Mục quang nhìn về hướng mà hai người đi tới, vẫn không thấy hắn đâu. Mày lĩu khẽ nhíu lại khó hiểu. Nhận ra được biểu hiện kỳ lạ của Tử Lạc, Hoắc Dương hỏi ngay:
– Tử Lạc sư muội, có gì không ổn sao.
Tử Lạc khe khẽ lắc đầu, trên gương mặt mỹ lệ vô song không chút biểu hiện, cũng không đáp lại lời của hắn ta. Tâm trạng lo lắng bỗng nổi lên ở trong lòng. Chỉ là nàng không biết, Bạch hiện giờ đang ẩn mình trong bóng tối để nghe lén một cuộc hội thoại.
Cách chỗ Tử Lạc và Hoắc Dương khá xa, có vài người từ trên xuống dưới, chỉ có một tông màu duy nhất là màu đen. Ngoại trừ đôi mắt sáng quắt, như ẩn như hiện sát khí, mục quang nhìn về phía mà đám hắc y nhân kia bị đánh đuổi. Cách ăn mặc của chúng, so với đám hắc y nhân bị Tử Lạc chém giết kia không khác nhau lắm. Có điều khí chất tỏa ra, thì mạnh hơn rất nhiều so với bọn kia. Giọng nói có vẻ tức giận, nhỏ giọng quát mắng:
– Con nhỏ chết tiệt, không ngờ lại xuất hiện đúng lúc đó. Khi vào Di vong chi địa, xem ta trừng phạt ngươi ra sao.
Một người vận trường bào phía bên tả, giọng nói trầm trầm tiếp lời:
– Còn trẻ như vậy mà tu vi cao cường, tương lai khó mà đoán biết được. Sợ rằng sắp tới, có thể là mối đe dọa của bọn ta. Lăng Vân tông của ngươi, nhân tài xem ra không ít.
– Lão tiền bối quá lời, làm sao mà có thể so với Thần tộc của tiền bối được. Con bé đó, sớm muộn rồi cũng nằm trên giường với ta. Để xem khi đó, nó có mạnh bạo như vầy không. – Ý tức có lẽ tức giận, nhưng pha lẫn sự dâm tà bên trong.
Chỉ thấy lão hắc y bên phải, khẽ cười khinh thường, đáp lời:
– Bằng vào ngươi. Ha ha ha. Thôi, nơi này không tiện ở lâu nữa. Kế hoạch lần này thất bại cũng không sao, chúng ta đã nắm trong tay con bài lớn hơn rồi. Hiện tại phải nhanh chóng hướng đến Không Di sơn, phần còn lại ta sẽ lệnh cho thủ hạ làm việc. Đi thôi!