Trịnh Thần Không tuy rằng xem Tinh Hồn là đối thủ của mình, nhưng vẫn tự tin rằng bản thân sẽ đánh bại Tinh Hồn. Cho dù không giết được thì vẫn khiến cho Tinh Hồn ăn quả đắng thật lớn. Chỗ dựa của Trịnh Thần Không chính là chiến lực nghịch thiên của mình, và còn có cả Đế hồn đỉnh uy lực tuyệt luân, kinh hãi thế tục.
Đương nhiên, Trịnh Thần Không tuy rằng tự tin, nhưng cũng không hề xem thường Tinh Hồn. Sự kiện Di vong chi địa, Tinh Hồn một thân một mình đoạt được thượng cổ thần khí Phượng hoàng cổ cầm, hơn nữa còn giống với hắn, vượt cấp khiêu chiến, giết chết lục đệ của hắn là Trịnh Dương Không, khiến cho ngũ đệ Trịnh Trường Không trở thành một phế nhân. Có thể nói, trong tất cả các đối thủ, Tinh Hồn chính là người mà Trịnh Thần Không phẫn hận nhất.
Đứng đối diện cách đó ngàn trượng, Tinh Hồn đôi mắt màu huyết ngọc bao trùm một tầng sát khí, khiến cho ba người Tàng Tử Đan, Kiều An và Thiên tuyết miêu không khỏi sợ hãi. Lão giả Kiều An và Thiên tuyết miêu đương nhiên không biết được Trịnh Thần Không là ai, nhưng Tàng Tử Đan làm sao mà không nhận thức được.
Đó chính là người mà ngay cả sư bá của nàng, chính là điện chủ Thiên long thần điện cũng phải kiên kỵ ba phần. Tàng Tử Đan tuy rằng đối với chuyện thiên hạ không để tâm đến, nhưng khi nghe qua danh tiếng của Trịnh Thần Không thì như sấm đánh ngang tai.
Một người chưa đến ba mươi tuổi đã đột phá Thần vương cảnh, đi vào lịch sử ngàn năm trở lại, chưa từng có tiền lệ. Đương nhiên với tu vi Thiên thần cảnh của nàng không thể đoán được Trịnh Thần Không mạnh như thế nào, nhưng trực giác cho biết, so với lời đồn thổi của thiên hạ thì vị thái tử thiên tài ngàn năm có một của Thiên Phong quốc còn mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Nhân vật phong vân như vậy, thật chẳng ngờ được lại là địch nhân của Tinh Hồn. Rốt cuộc là thân phận của Tinh Hồn là như thế nào? Trong lòng nàng, kể từ bây giờ nổi lên một tia tò mò.
Còn Tinh Hồn, chỉ thấy hắn nở một nụ cười lạnh lẽo, nói:
– Phải, đúng là nên trở lại với mục diện chân chính.
Trong ánh mắt kinh ngạc của ba người Tàng Tử Đan, Kiều An và Thiên tuyết miêu, gương mặt Tinh Hồn chớp mắt đã biến đổi. Đó chính là một thiếu niên tuấn mỹ không gì sánh được, đôi mắt màu huyết ngọc lấp lánh tinh quang, đôi môi mỏng, mái tóc trắng xóa, hai lọn tóc mai dài cùng với hắc y phất phơ trong gió.
Đây chính là mục diện chân chính của Tinh Hồn. Khí thế sát phạt của đế vương, tuyệt đối không hề thua kém so với Trịnh Thần Không, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn. Dáng vẻ này của hắn khiến cho Tàng Tử Đan không thể nào nhận ra. Không phải là bởi vì dung mạo tuấn mỹ phi phàm, mà là bởi vì khí tức cô độc bao trùm lấy hắn, khiến cho người ta không dám đứng gần.
Kiều An sống đã hơn vạn năm, lập tức nhận ra, sắp tới giữa hai thiên tài trẻ tuổi này sẽ xảy ra một hồi đại chiến, một cuộc chiến kinh thiên động địa, thậm chí cho dù lão là Đại yêu chủ đi nữa cũng không thể xen vào. Lập tức lão nắm lấy tay Tàng Tử Đan, kéo nàng cùng với Thiên tuyết miêu rời khỏi nơi này.
– Tiền bối, người đang làm gì vậy?
Tàng Tử Đan trong lòng hiện tại đang bấn loạn, vô thức hỏi.
– Ở lại để ngán chân tiểu tử đó à? Đại chiến giữa hai người đó, không phải là chỗ để nha đầu ngươi có thể xen vào. Tốt nhất là tìm một chỗ trú ẩn, cầu mong cho tiểu tử đó thắng.
Tinh Hồn đang chuẩn bị truyền âm cho Kiều An đưa Tàng Tử Đan và Thiên tuyết miêu rời đi thì thấy lão đã nhanh tay hành động trước, điểm này khiến cho Tinh Hồn khá hài lòng. Đã không còn trở ngại gì, bây giờ Tinh Hồn có thể tập trung vào cuộc chiến với Trịnh Thần Không.
Mắt thấy ba người Tàng Tử Đan, Kiều An và Thiên tuyết miêu bỏ trốn, Trịnh Thần Không hừ lạnh một tiếng, tả thủ nâng lên, nguyên lực vận chuyển. Chỉ thấy trong chớp mắt xuất hiện một cái thủ ấn thật lớn, bao phủ trong phạm vi ngàn trượng, lực lượng hủy diệt cuồng bạo, khiến cho một mảnh thiên địa náo loạn. Giọng nói Trịnh Thần Không lạnh lẽo, từ từ nói:
– Bỏ trốn sao? Đừng mơ. Cuồng lôi đại thủ ấn.
Đại lôi ấn phá không bay tới, chụp xuống đỉnh đầu ba người Tàng Tử Đan. Khuôn mặt Kiều An biến sắc, thế nhưng không tỏ ra hoảng loạn. Chuẩn bị xuất chưởng phá đi Cuồng lôi đại thủ ấn thì chẳng biết từ lúc nào, Tinh Hồn đã đứng ở trước mặt lão. Song thủ vẽ nên một đồ án âm dương, quang mang chói lọi, đồng thời hữu thủ tung ra một quyền.
– Bát cực đại địa chấn.
Đại lôi ấn và quyền cương chạm nhau, oanh kích cùng một chỗ, trong phương viên hơn nghìn trượng, gió thổi mây phun, thiên địa biến sắc, tạo thành từng đoàn cương khí phong nhận bay đi bốn phương tám hướng, chốc lát đã lan ra năm sáu nghìn trượng, trong phương viên năm sáu nghìn trượng toàn bộ bị phá hủy, trở thành một đống đổ nát.
Chỉ mới xuất ra một đòn đã kinh khủng đến như vậy, chiến lực thật sự của cả hai người này quá mức nghịch thiên, cho dù là cao thủ Thần hoàng cảnh cũng phải nhượng bộ ba phần. Họ không còn là con người nữa rồi, mà chính là quái vật biến thái.
Với tốc độ của Kiều An sớm đã đưa Tàng Tử Đan và Thiên tuyết miêu rời khỏi phạm vi cuộc chiến của Tinh Hồn và Trịnh Thần Không. Cuộc chiến của hai người họ sớm đã bắt đầu, chỉ nghe trong thiên địa những tiếng nổ vang lên không dứt. Tốc độ của hai người này cực nhanh, Tàng Tử Đan và Thiên tuyết miêu tu vi kém cỏi, hoàn toàn không thể bắt kịp tốc độ của Tinh Hồn và Trịnh Thần Không. Còn Kiều An là Đại yêu chủ, đương nhiên có thể quan sát được toàn bộ diễn biến cuộc chiến.
Chỉ thấy trên trán lão lấm tấm mồ hôi hột, áo sau lưng đã thấm ướt mồ hôi. Nhìn thấy lão như vậy, Tàng Tử Đan không tự chủ liền hỏi:
– Tiền bối, rốt cuộc bọn họ mạnh mẽ như thế nào?
Lão giả Kiều An tâm tư đầu đặt vào cuộc chiến trước mặt, đôi mắt không chớp dù chỉ một cái, quan sát kỹ càng không bỏ qua một khoảng khắc nào. Khi nghe Tàng Tử Đan hỏi, giọng khàn khàn đáp:
– Hiện tại thì lão phu còn đoán được, nhưng sau này thì không thể. Người trẻ tuổi bây giờ đúng là yêu nghiệt biến thái.
Khiến cho Kiều An thở dài một tiếng rồi trả lời như vậy, trong đầu Tàng Tử Đan có thể tưởng tượng ra được, hai người Tinh Hồn và Trịnh Thần Không kinh khủng đến mức nào. Bỗng nhiên nàng lại sực nhớ ra một người, chính là nhi tử của sư bá nàng, Thánh tử Thiên Long thần điện. Đã vài lần nàng được diện kiến y, nhưng chỉ là nhìn từ xa. Không hiểu sao, khi nhìn thấy mục diện thật của Tinh Hồn thì trong lòng có cảm giác có gì đó rất giống với Thánh tử. Thực lực chân chính của Thánh tử rốt cuộc là như thế nào, chuyện này là bí mật của Thiên Long thần điện. Chỉ nghe phong thanh điện chủ nói rằng, một thời gian ngắn nữa thôi, nhất định Thánh tử sẽ vượt qua được đệ nhất thiên tài Trịnh Thần Không.
Chẳng biết được, nếu như Thánh tử có mặt ở đây thì cuôc chiến giữa ba người sẽ như thế nào.
********* Quyển 3: Ma chi quân vương ********* Người đọc có tâm thì like FB!
Đã một khắc trôi qua, Tinh Hồn và Trịnh Thần Không liên tục xuất ra sát chiêu trí mạng hòng lấy đi tính mạng của đối thủ. Thế nhưng bởi vì thực lực cả hai ngang nhau nên trong chốc lát trở thành tình huống bất phân thắng bại.
Tinh Hồn tu vi Độ kiếp kỳ thập nhị trọng, thực lực chân chính có thể tranh phong cùng với cao thủ Thần hoàng cảnh sơ kỳ. Trịnh Thần Không tu vi Thần đế cảnh trung kỳ, với thiên phú hơn người và chiến lực nghịch thiên giúp cho hắn vượt cấp khiêu chiến, do dù là cao thủ Thần hoàng cảnh sơ kỳ cũng nhượng bộ ba phần. Hiện tại cả hai không xuất ra pháp bảo của mình, nên cứ tiếp tục thế này thì cuộc chiến không biết đến khi nào mới dứt.
Ầm một tiếng, hai đạo nhân ảnh bay lùi về hai hướng khác nhau. Chính là Trịnh Thần Không và Tinh Hồn. Màn giao tranh vừa rồi, bởi vì chiến lực ngang nhau nên rơi vào tình huống bất phân thắng bại. Đứng đối diện, Trịnh Thần Không đôi mắt nhướng mày, thoáng qua vẻ kinh ngạc, nói:
– Không ngờ ngươi lại tiến bộ nhanh đến như vậy. Chỉ trong thời gian ngắn đã bắt kịp được bổn thái tử.
Tinh Hồn gương mặt không chút biểu cảm, chỉ có duy nhất là thần thái lạnh lẽo, sát khí hóa kiếm, khiến người ta không kiềm được mà muốn thoái lui. Chỉ là đối thủ của Tinh Hồn lại là Trịnh Thần Không, đối với sát ý của Tinh Hồn hoàn toàn không bị ảnh hưởng. Tinh Hồn thanh âm lãnh đạm, tuy rằng nói không to, nhưng vẫn đủ để Trịnh Thần Không nghe được:
– Không chỉ là đuổi kịp. Chỉ cần có thời gian, ta nhất định sẽ vượt qua ngươi.
Dường như nghe thấy một chuyện rất nực cười, Trịnh Thần Không cười lớn một tiếng, vẫn cái thái độ kiêu ngạo, coi thường chúng sinh ấy, nói:
– Đáng tiếc ngươi không có bổn phận này. Hôm nay, cho dù không giết được ngươi, nhưng vẫn khiến cho ngươi không ngóc đầu dậy được.
Chỉ thấy Trịnh Thần Không nâng bàn tay phải lên, chính là bàn tay đeo chiếc nhẫn có hình đầu lâu. Hai mắt của đầu lâu đột nhiên đỏ rực lên quỷ dị, hắc khí chớp mắt xuất hiện, Trịnh Thần Không quát lớn:
– Đế hồn đỉnh, hiện!