Rời khỏi nhà Thanh Hòa mới chỉ mười giờ sáng, Linh Đan không về tập đoàn làm việc cũng không về nhà. Cô ghé quán cafe đối diện tòa nhà chính tập đoàn Victory.
Vị trí cô ngồi gân cửa sổ của quán cafe ở tầng hai có thể ngắm đường phố nhộn nhịp phía dưới. Cô gọi một ly việt quất rồi ngồi nghịch điện thoại đợi cho thời gian trôi đi.
Cô gửi cho Thanh Hòa tin nhản liên lạc lại với cô gấp khi mở máy rồi ngồi ngắm đường phố. Ngắm đường phố chán cô lại mở phim trên điện thoại xem cho đến khi nghe bụng sôi ùng ục Linh Đan mới nhớ ra mình chưa ăn trưa.
Nhìn vào đồng hồ trong điện thoại đã hai giờ chiều, Linh Đan giật mình: hóa ra thời gian không trôi chậm như cô tưởng tượng, nảy giờ cô đã xem hoàn chỉnh một bộ phim, một công việc mà trước đây cô không có thời gian để làm vì bận học.
Việc đầu tiên Linh Đan nghĩ đến là gọi điện thoại cho Thanh Hòa, nhưng số điện thoại của Thanh Hòa vẫn trong tình trạng tắt máy. Linh Đan thở dài, còn ba tiếng nữa mới tới giờ tan làm, cô phải lấp đầy cái bụng trống rỗng của cô trước đã.
Cô vẫy tay với nam phục vụ bàn đang dọn bàn bên cạnh: “Em ơi chị nhờ chút”.
Nam phục vụ vui vẻ đi lại gần bàn Linh Đan ngồi. Nảy giờ anh ta biết Linh Đan ngồi một mình nhưng chỉ nhìn thoáng qua, hiện tại đứng đối diện với cô anh mới giật mình vì cô rất đẹp, có lẽ anh chưa thấy vị khách nào xinh đẹp đến thế. Nam nhân viên hồi hộp đến nói lắp : “Dạ dạ chị chị chị cần gì ạ?”
Linh Đan nghĩ nam nhân viên bị tật nói lắp nên mỉm cười: “Ở đây có thức ăn nhanh không?”
Nam nhân viên thấy Linh Đan mỉm cười với mình mặt anh bỗng đỏ bừng, trong mắt anh cô không chỉ có dáng người đẹp, gương mặt hoàn mỹ mà nụ cười cũng xinh đẹp chết người. Anh đưa cho Linh Đan tờ manu mà tay run run. “ Dạ chị có thể xem manu ạ!”
Lúc này Linh Đan mới biết nam nhân viên không hề bị nói läp. Cô cầm tờ manu từ tay nam nhân viên: “Cảm ơn eml”
Linh Đan chăm chú xem manu, có rất nhiều món để cô lựa chọn. Nam nhân viên đứng bên cạnh nói thêm: “Món pizza của quán rất nổi tiếng. Đa số mọi người ăn một lần sẽ tới lần hai. Nhưng hôm nay trời mưa nếu ăn kem cũng là một trải nghiệm ạ!”
Linh Đan đặt tờ manu xuống cười cười: “Ăn kem trời mưa sao?”
Nam nhân viên gật đầu: “Đôi khi làm những việc đối nghịch lại khiến tâm trạng chúng ta thoải mái hơn đấy ạ!”
Linh Đan gật đầu: “Ý kiến không tồi”.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!