Nét mặt tươi cười dáng bộ như đường làm quan đang rộng mở, phảng phất như không có chuyện gì không xảy ra,cả con người đem lại cho người ta cảm giác phảng phất đêm qua giống như vài lần ***, người ngoài nhìn không ra bất kỳ chỗ nào không ổn, dĩ nhiên nếu có người tỉ mỉ chăm chú nhìn Bạch Khởi có thể sẽ phát hiện ra ẩn dưới cái vẻ tươi cười “đường làm quan đang rộng mở kia” là sắc mặt vô cùng u ám.
“Tiểu thư…. Người vừa đi rồi…. Ta nhìn không có gì để hỏi, hắn nhất định là chưa phát hiện ra điều gì,nhìn còn rất vui vẻ,cùng giống với cái bọn nam nhân thối tha ăn chơi trác tác kia thôi”. Người nữ nô đêm qua đưa Bạch Khởi vào trong phòng Hải Đường lúc này đang đứng cung kính ở một căn gác ở đằng sau Bách Hoa Viện nói với một cô gái xinh đẹp ngồi cạnh chiếc mộc cầm.
“Hy vọng là hắn không phá hỏng chuyện lớn của chúng ta, ta nghĩ rằng…. con người này không hề đơn giản…. Chỉ có điều đáng tiếc là tình cảnh tối qua không cho phép chúng ta có cách lựa chọn nào khác, nếu không khó tránh khỏi người khác nhận ra, vì vậy mới buộc phải chọn hắn, nhưng…. Con người này tu vi không kém, kỹ năng huyền cầm của ta còn chưa thành thục ta sợ lưu lại sơ hở gì đó, ngươi hãy phái người tiếp tục theo dõi hắn, nghe ngóng cho rõ tin tức của hắn, người này còn đi cùng Bối Tác Tư, Lý Tầm Hoan đến, hẳn là không giản đơn, đừng để xảy ra việc gì ảnh hưởng đến việc lớn của chúng ta.” Ngồi cạnh chiếc mộc cầm là một thiếu nữ xinh đẹp với với gương mặt u buồn thấp giọng nói,giữa trán tỏa ra một luồng làm cho người ta phải buồn phiền với đau lòng.
“Vâng, thư tỷ tỷ, xin hãy cứ yên tâm, tôi sẽ phái người theo hắn”
Người nữ nô kia cung kính đáp, nói rồi chậm rãi rời khỏi nơi này,nhẹ nhàng đóng lại cánh cửa gỗ ,đi được mấy bước đã nghe thấy bên trong nhà một tiếng thở dài.
Ra khỏi cửa phòng liền thấy người hầu Bối Sách Tư đứng ở đó,sau đó bẩm báo với Bạch Khởi là Bối Sách Tư cùng Lý Tầm Hoan đã trả tiền và rời đi,và dặn dò Bạch Khởi mấy ngày tới sợ không thể tới tìm Bạch Khởi được bởi vì bọn họ muốn tìm cái tên béo khốn kiếp kia tính sổ,cho nên thời gian này sẽ không đến tìm Bạch Khởi ,nói là chờ mấy ngày giải quyết xong cái tên béo kia thì sẽ đem gia sản của hắn giao cho Bạch Khởi.
Lần này Bạch Khởi gật gật đầu,bày tỏ lòng cảm kích của mình,sau đó rời khỏi Bách Hoa Viện.
Sau khi rời khỏi Bách Hoa Viện, Bạch Khởi liền bắt đầu chuyên tâm luyện võ,Bạch Khởi cảm giác mình bây giờ càng cần lực lượng nhiều hơn nữa ,đối với Bạch Khởi mà nói lực lượng thật sự là điều vô cùng quan trọng,không có lực lượng Bạch Khởi cảm giác nửa bước khó đi,hắn cần cấp bách yêu cầu về lực lượng để không ngừng nâng cao bản thân.
Từ khi từ Bách Hoa Viện trở về, Bạch Khởi chuyên tâm luyện võ, nói thực,khoảng thời gian gần đây số lần Bạch Khởi bị âm người rất nhiều,điều này khiến Bạch Khởi rất bất mãn,có một số chuyện rõ ràng là có thể tránh được ,nhưng lại vì lý do thực lực khiến Bạch Khởi không có cách nào tránh khỏi,mà rõ ràng biết là ai đang đem đến rắc rối cho mình ,là ai hại mình,nhưng lại đồng dạng trở ngại một chỗ là thực lực khiến Bạch Khởi không có cách nào báo thù,điều này chất chứa trong lòng Bạch Khởi giận dâng ngút trời.
Chẳng qua là Bạch Khởi chẳng bao giờ bộc lộ ra mà thôi, thật ra nhắc đến chuyện Hải Đường cũng không nghiêm trọng lắm,nhưng dường như nó giống như một ngòi nổ kích thích vào Bạch Khởi,sẽ chất chứa đầy cơn giận dữ trong lòng đến đỉnh điểm rồi nổ tung,kích động này đi thẳng vào tim Bạch Khởi…
Bạch Khởi bắt đầu liều mạng tu luyện không phải để dựa vào cái gì,mà chính là vì sẽ có một ngày sẽ nhổ được ra hết ác khí trong lòng mình,có thể hung hãn dạy dỗ những kẻ trước kia đã từng miệt thị mình,hại mình,bỡn cợt mình
Mỗi ngày của Bạch Khởi vốn dĩ đều là ban ngày ở nơi Âu đại sư,qua cái chuyện này buổi tối đi về khiến Bạch Khởi hoàn toàn muốn chuyển đến nơi của Âu đại sư, vì thế bỏ ra mỗi ngày hai vò rượu ngon,ở nơi này nhập tâm toàn bộ thể xác và tinh thần vào việc tập luyện
Thời gian này Bạch Khởi liều mạng tự làm khổ mình, khiến cho Tiểu Can vô cùng đau đầu,không biết cái người này rốt cục mắc bệnh gì,đã vậy còn quá dụng công,đã nửa đêm cũng chưa tha cho mình,bất đắc dĩ Tiểu Can đành phải mỗi lần tăng thêm sức lực của mình đều dạy lại cho Bạch Khởi một chút,cho hắn biết sự lợi hại của mình,để cho hắn yên tĩnh một lúc cũng tốt.
Dĩ nhiên như vậy ,không thể không có kết quả của thành quả to lớn chính là kỹ xảo chiến đấu bay nhanh của Bạch Khởi tăng lên,năng lực phản kháng đỡ đòn tăng gấp mấy lần,không thể không gọi là một việc đại sự.
Dĩ nhiên thu hoạch lớn nhất là, “Liệt Sơn Quyền”, thậm chí tiến bộ đến thứ tam trọng, uy lực không chỉ lớn gấp ba lần, hơn nữa tiêu hao cũng không phải quá lớn đủ để sử dụng vài lần nữa,đã từng có tình huống không kịp đề phòng thậm chí đánh cho đến lúc tài nghệ Thất tinh đẩu linh của Tiểu Kiền cũng phải lùi lại vài bước…
Thu hoạch của “Đạp Vân Bộ” lại còn lớn hơn nữa.Động tác đã càng thêm mau lẹ,nhạy bén thậm chí dung nhập cả “Đạp Vân Bộ” vào trong trận chiến hàng ngày.Về căn bản không cần quá tận lực sử dụng.Vô tình mang nó cả vào trong hành động, dần dần tiến vào trong mà Bạch Ngọc Đường thi thoảng nhắc đã vượt qua cái ranh giới đó
Chớp mắt đã qua mười ngày. Một ngày nọ Bạch Khởi đã hoàn tất bạo hành chậm rãi từ mặt đất bò dậy. Thật khó để đứng vững thân.Nhìn cạnh bên Âu đại sư đứng dựa vào cột đá, nhàn nhạt nói: “Ngày kia…. Ta sẽ cùng Độc Cô Chiến Thiên quyết đấu. Vậy nên ta muốn về nghỉ ngơi dưỡng sức hai ngày trước khi quyết đấu”.
“Nhanh như vậy sao?” Âu đại sư vốn dĩ nhắm mắt trong trạng thái vẫn chưa tỉnh cơn, bỗng nhiên trừng mắt. Trong ánh mắt lộ ra một vẻ tinh quang. Không ừ hữ gì nói.
“Uhm…. Cũng gần vậy rồi….” Bạch Khởi khẳng định đáp
“Vậy à… Ngày khác ta sẽ đi. Chỉ có điều tiểu tử này, ta có một việc hy vọng ngươi mấy ngày qua hiểu rõ ràng rằng ngươi đã rõ hay muốn so bì với Độc Cô Chiến Thiên không…. Hừ hừ…. E là ngươi không chết cũng phải bị lột da”.
Âu đại sư gật gù sau đó ngồi thẳng người nghiêm nghị mà nói.
“Sao? ~” Lời của Âu đại sư khiến Bạch Khởi sửng sốt, giơ tay lên đầu, ánh mắt tràn đầy sự tò mò khó lý giải.
“Đi về mà ngẫm , cái gì là sở trường của ngươi, chỗ nào là điểm yếu, cái gọi là vật lộn đọ sức nói cho cùng cũng chỉ là dùng điểm mạnh của mình đi đánh bại điểm yếu của kẻ khác, ngươi phải nắm rõ điểm mạnh của ngươi ở đâu, đồng thời cũng phải hiểu chỗ yếu của Độc Cô Chiến Thiên là ở đâu, có lẽ ngươi cùng hắn còn đánh được một trận, nếu sợ thì chẳng còn hy vọng gì, mặc dù…. Hiện tại hai người đều là Nhị tinh Đại đấu sư, nhưng….. ngươi phải biết tên tiểu tử Độc Cô Chiến Thiên kia được xưng là đồng cấp vô song đấy.”
Âu đại sư uể oải nói, nói xong liền đứng thẳng dậy,lảo đảo duỗi cái lưng mệt mỏi sau đó ngáp một cái bước đi về phía trong nhà.
Bạch Khởi đứng sững lại, ngay sau đó gật gật đầu, dáng vẻ như đang suy nghĩ, quay đầu bước đi về phía nhà .
Trở lại nhà với dáng vẻ vô tri vô giác, Bạch Khởi không hiểu tại sao, nhà cửa mọi người vui sướng, Bạch Khởi cũng chẳng để tâm đến bọn họ, mặc dù nhìn họ như có điều gì muốn nói cùng nhưng Bạch Khởi bây giờ không có lòng dạ nào đi nghe, cả con người hắn đang đắm chìm ở chỗ Âu đại sư.
Lúc Bạch Khởi đi đến sân cũng chính là phát hiện ra không hiểu tại sao mình lại ở trong sân, thậm chí đông người đứng ,chỉ trừ một số người hầu Bạch gia ở ngoài thì còn có rất nhiều người mà về căn bản mình không nhận ra,trừ lúc đó ra,trên mặt đất còn có mười mấy chiếc hòm lớn ,cũng không biết bên trong rút cục đựng thứ gì
Bạch Khởi đang lúc mơ màng thì một đại hán voc người khôi ngô đi tới,khom mình cúi chào Bạch Khởi: “Bạch Khởi thiếu gia, ngài đã về, ta phụng mệnh Tam vương tử cùng thiếu gia nhà ta đem các lễ vật đến biếu ngài”.
Người này Bạch Khởi biết,cũng đã gặp không chỉ một lần, bỗng nhiên chính là tên hộ vệ của Bối Sách Tư,hình như gọi A Uy thì phải,lúc này hắn xuất hiện khiến Bạch Khởi đã có chút sáng tỏ,bất quá không nhịn được liền hỏi: ” Đây là thứ gì?”
“Mười vạn kim tệ” A Uy nghe liền cung kính đáp, nhưng lời nói này vào lúc ánh mắt lộ lên một chút cao ngạo và ước ao, dù sao đây cũng chính là mười vạn kim tệ mà.…
Toàn bộ mười vạn kim tệ, cũng chỉ đủ nuôi dưỡng cả đoàn người, ngựa trong vòng ba năm nhưng lại bị chủ tử của mình đem đi tặng cho người khác,mà còn tặng cho thiếu niên đứng trước mặt đây nữa.
Nhưng A Uy biết mình cũng chỉ là một hộ vệ mà thôi, có một số việc không cần thiết phải suy nghĩ, chủ tử làm như vậy ắt phải có lý do của ông ấy,mặc dù trong lòng A Uy trông thấy mà thèm muốn chết,thậm chí có thể nói vô cùng đố kỵ với Bạch Khởi nhưng hắn không dám có một sơ suất nhỏ nào hết, bởi hắn biết,đây là người mà chủ tử mình cùng Tam Vương Tử rất coi trọng, không phải người mình có thể đắc tội, nghĩ đến đây hắn lại lộ ra vẻ cung kính. Text được lấy tại http://truyenfull.vn
Tiếng A Uy không lớn, nhưng vẫn làm Bạch Khởi hít sâu một hơi…. mười vạn kim tệ…. Dựa theo lời ban đầu, ba người mình cùng chia đều,ngoài ra thêm mười hai vạn đồng của Bách Hoa Viện,nói cách khác chỉ trong vòng mười ngày ngắn ngủi hai người đó đến cả tên to béo đó cũng bắt được hơn bốn mươi hai vạn đồng, mặc dù không biết đó có phải là toàn bộ gia sản tên to béo kia không,cũng không biết hai người đó đến bây giờ đã hoan tất hay đã chết, nhưng Bạch Khởi biết hai người đó sợ là ít nhất cũng phải lột được da cái tên to béo kia ra,nghĩ mà thấy thật đủ ác độc.
Nhưng lần này có thể không có ý kiến gì,mặc dù Bạch Khởi không tham dự nhưng điểm lợi thì Bạch Khởi lại nắm,hơn nữa còn không ít ,mười vạn kim tệ…. cả mười vạn đấy,đó cũng chính là mười vạn điểm giao dịch, hơn nữa mình cũng còn có một viên bảo ngọc cấp B, mười vạn kim tệ đến trong nháy mắt khiến Bạch Khởi thấy điểm giao dịch của mình tăng lên cùng huyết thống kỳ diệu kia trong nháy mắt đã hiện ra trước mắt mình.
Cái này…. Dường như không còn là mơ nữa mà nó đã lập tức trở thành hiện thực. Điều này khiến Bạch Khởi hưng phấn không nghi ngờ gì nữa,nếu như không phải đang có người ngoài thì Bạch Khởi sợ rằng hưng phấn đến nhảy lên mất.
“Được rồi… Cảm ơn các ngươi hôm nay vất vả ,về giúp ta gửi lòng biết ơn của ta đến chủ nhân các ngươi… Cái này cho các ngươi đem đi uống rượu.”
Bạch Khởi nói một hơi hào sảng,trên người chỉ còn bốn mươi đồng vàng chưa tiêu đi, trực tiếp lấy đút vào tay A Uy, sau đó nói.
“Vâng…. Tôi nhất định mang theo, cảm ơn Bạch thiếu gia…” A Uy cũng không khước từ lĩnh thưởng, vui vẻ. Hắn nghĩ Bạch Khởi bây giờ đúng là một món hời,chút tiền này đối với hắn chẳng thấm vào đâu, huống chi hắn cũng không muốn chối từ,chối từ ngược lại làm cho người ta cảm thấy giả dối, cho nên dứt khoát phải nhận.
“Ừ..” Bạch Khởi hài lòng gật đầu.
Thấy tình cảnh như thế A Uy cũng không ở lại lâu, kêu người đến giúp Bạch Khởi mang đồ vào phòng sau đó vội cáo từ,Bạch Khởi cũng đuổi hết tất cả bọn người hầu đi, bắt Bích Lợi Tư cùng Khiếu Thiên để tay ra ngoài, một mình bước vào trong nhà.
Mở nắp mười cái hòm kia ra,mỗi một hòm bên trong ngập đầy sắc vàng óng ánh của đồng vàng,chồng chất tràn đầy làm cho người ta có một cảm giác chấn động,khiến mắt Bạch Khởi đơ luôn,hắn ta sống đến từng này thêm cả cuộc đời nữa sợ là cũng chưa từng thấy nhiều hoàng kim như vậy,trong lòng rung động nhất thời khó nói nên lời.
Đưa tay ngẫu nhiên bốc,hàng chục tấm vàng bị Bạch Khởi bốc lên sau đó lại tùy ý thả rơi xuống,cái cảm giác này khiến trong lòng Bạch Khởi vô cùng khoan khoái….
“Cửu U, thu toàn bộ số kim tệ này lại, giữ lại hai vạn, còn dư lại toàn bộ đổi ra điểm giao dịch..…” Bạch Khởi đắm chìm trong hưng phấn nhìn số kim tệ ở trong hòm, nhìn mãi mới quay trở lại vẻ bình thường sau đó quay về phía Cửu U nói.
“Ha ha…. Được được…. Ngay lập tức…. Ngay đây…. Đúng rồi,tiểu tử ngươi có muốn đổi một chút đồ không, ha ha,bây giờ ngươi mà không đổi đồ đạc thì thật là một điều lãng phí…” Cửu U giọng đầy hưng phấn ngay lập tức truyền đến, nhìn ra hắn cũng thật vui mừng,chỉ là không rõ Bạch Khởi vì sao mà luôn mừng vui đến thế
Mặc dù trong tiềm thức Bạch Khởi ý thức rằng có một giọng nói với Bạch Khởi, tuyệt đối không thể để cho Cửu U mua bán, đổi chác quá nhiều đồ đạc, nhưng Bạch Khởi vẫn không thể kìm nén được mê muội, không tự chủ được nên cứ làm như thế, còn về cái giọng nói kia cũng tự nhiên bị Bạch Khởi bỏ qua luôn.