– Sao… Chư Thần sao? Nếu là một trong những Chư Thần thì ta cũng không cần phải chạy đến đây nhờ ngươi cùng đối phó với hắn, nói chính xác hắn chỉ là một con người, một con người khoảng hai mươi tuổi có Huyết thống Hắc Ám Thiên Sứ.
Chiến Thần Vô Song sắc mặt ửng đỏ, có chút đau khổ khi nói điều này. Chuyện này khi nói ra hắn cũng cảm thấy xấu hổ, đường đường là một Chiến Thần vậy mà lại mời người khác liên thủ với mình để đối phó với một con người, hơn nữa con người này chỉ có hai mươi tuổi, thật sự là một chuyện không lấy gì làm tự hào
Nhưng khi đã liên thủ hợp tác thì hắn cũng không thể giấu diếm, có một số chuyện vẫn nên nói ra rõ ràng thì tốt hơn. Dù sao tính khí của cái gã trước mặt cũng rất nóng nảy, thân là Long Tộc ngay cả Long Thần cũng không thèm để trong mắt, từ đó có thể thấy tính cách của hắn như thế nào. Mặc dù Long Thần là ca ca song sinh của hắn nhưng hắn vẫn không khách khí, huống hồ là mình?
– Điều này sao có thể chứ? Hai mươi tuổi? Cho dù là Chủ Thần phục sinh cũng không thể nhanh như vậy! Sao có thể chứ! Chiến Thần Vô Song ngươi nhầm lẫn rồi!
Thập Nhị Dực Kim Nhãn Long Vương cũng không bắt đầu im lặng mà cả kinh kêu lên, tinh thần phẫn nộ đã bị chuyện kinh chấn động nhân tâm này làm cho bình tĩnh lại, di chuyển sự chú ý.
– Không nhầm lẫn, thế nào lại nhầm lẫn được? Ta ngược lại còn muốn tình nguyện nhầm lẫn nữa kìa, nhưng sự thật lẽ nào ngươi cho rằng chuyện này rất đáng tự hào sao? Ta lại đem những lời nói dối như vậy để lừa gạt ngươi sao?
Chiến Thần Vô Song có chút hờn giận nói.
– Ta không quan tâm đến những chuyện đó, ngươi hãy dẫn ta đến đó chúng ta giết chết hắn! Bất kể hắn lợi hại thế nào chúng ta liên thủ lại nhất định có thể giết chết hắn, hai người chúng ta cho dù là Minh Thần đi nữa cũng có thể đối phó được, chứ đừng nói chỉ là một con người!
Thập Nhị Dực Kim Nhãn Long Vương trong nháy mắt đã hóa thành một người trung niên uy vũ, trên người mặc quần áo hoa lệ xuất hiện bên cạnh Chiến Thần Vô Song tức giận quát.
Nói xong hai người rời khỏi hòn đảo đơn độc phương Nam theo hướng Đại Lục Thiên Ân mà đi.
o0o
Thấm thoát một tháng đã trôi qua, hai người Chiến Thần Vô Song và Thập Nhị Dực Kim Nhãn Long Vương không biết tại sao lại không có bất cứ hàng động nào, giữ thái độ bình ổn trước tất cả mọi việc, còn ngày mà Bạch Khởi chính thức đăng cơ kế vị đã đến.
Vào ngày hôm nay trong Thành Hoa Hồng của Bất Diệt Hoàng Triều các nhà các hộ đều giăng đèn kết hoa, tơ lụa màu hồng tươi treo đầy thành trì, ở khắp nơi đều có cảnh tượng vui vẻ náo nhiệt. Hôm nay đối với tất cả mọi người ở Bất Diệt Hoàng Triều mà nói chính là một ngày vô cùng đặc biệt, vì hôm nay là ngày mà Tân Hoàng Đế Bạch Khởi đăng cơ.
Bạch Khởi đối với tất cả mọi người ở Bất Diệt Hoàng Triều mà nói là anh hùng, là anh hùng thật sự, nhận được sự sùng bái của tất cả mọi người, đặc biệt là sự ủng hộ của quân đội. Những năm gần đây vì Bất Diệt Hoàng Triều mở rộng lãnh thổ, chiến thắng vô số kẻ thù, làm cho người của Bất Diệt Hoàng Triều có địa vị vượt quá sự tưởng tượng. Điều này khiến toàn bộ Đế Quốc đều bị chấn động. Với chiến tích của hắn, nếu nói là muốn làm Hoàng Đế thì tuyệt đối sẽ không có ai phản đối, vì ai cũng biết bây giờ lãnh của Bất Diệt Hoàng Triều ở Đông phương Đại Lục thì chín phần đều là do Bạch Khởi một mình chiếm được, hắn muốn làm Hoàng Đế đương nhiên không có ai phản đối.
Vào ngày này Bạch Khởi sẽ ngồi trên Long ngai chính giữa Hoàng cung, tiếp nhận sự chúc mừng của các Sứ thần các nước, còn có các Đại quý tộc, tiếp nhận lễ nhường ngôi của Tiểu Hoàng Đế.
Theo đó một giọng nói bén nhọn của thái giám vang lên:
– Đại điển nhường ngôi bắt đầu, Tân Hoàng đăng cơ. Text được lấy tại http://truyenfull.vn
Bạch Khởi thân mặc long bào kim sắc từ ngoài đại điện Hoàng cung bước vào, bước đi đĩnh đạc, từng bước mạnh mẽ. Dưới sự hướng dẫn của các vị Đại quý tộc và đại thần cùng Sứ thần các tộc, Bạch Khởi từ bên ngoài từ từ bước vào, đi đến phía dưới sân rồng ở giữa. Vị Tiểu Hoàng Đế ngồi trên Long ngai ít nhiều có chút căng thẳng, mỉm cười vội vàng đứng dậy, thi lễ với Bạch Khởi đang ở trước mặt, rồi từ từ đi tới đem Vương miện được chế tạo mới hoàn toàn đội lên đầu Bạch Khởi, sau đó mời Bạch Khởi ngồi lên Long ngai, đồng thời bản thân cũng quỳ xuống trước mặt Bạch Khởi.
– Tham kiến Bệ Hạ.
Tể Tướng là người đầu tiên đứng dậy, quỳ xuống đất, sau đó tất cả mọi người đều quỳ xuống cao giọng hô vang với Bạch Khởi.
– Ha ha ha… Các vị đứng lên đi.
Bạch Khởi cười ha ha, sang sảng nói, trước đó hắn vốn không nghĩ đến chuyện ngồi ở vị trí này, nhưng chuyện đã đến nước này, vậy thì phải kế vị thôi. Bạch Khởi cũng không muốn bản thân mình cực khổ đi đánh giữ biên cương rồi lại giao cho người khác, bản thân không cần nhưng bọn tử tôn của mình lúc nào cũng cần thiết, vì vậy hắn mới ngồi ở vị trí này.
Những người xung quanh nghe xong lời nói của Bạch Khởi đều dần dần đứng dậy, còn lão thái giám đứng khúm núm bên cạnh sau khi đưa mắt nhìn Bạch Khởi, nhận được cái gật đầu biểu thị của Bạch Khởi, liền đứng lên cao giọng hô:
– Tân Hoàng đăng cơ, các vị xin dâng tặng lễ vật.
– Bệ Hạ, chín trăm sáu mươi vị quý tộc lớn nhỏ Phương Nam vì Bệ Hạ mà dâng tặng: ba vạn nô lệ, mười vạn mẫu ruộng, năm mươi vạn binh giáp, hai mươi vạn con chiến mã, kim tệ một tỉ chín nghìn chín trăm chín mươi chín vạn.
Một lão quý tộc bước ra trước, quỳ xuống đất cao giọng hô như vậy. Hắn đại diện cho các Đại quý tộc Phương Nam, cho nên không dâng tặng hai tỉ kim tệ chỉ là vì muốn có con số may mắn mà thôi. Đương nhiên bọn chúng không thiếu kim tệ như vậy, các Đại quý tộc Phương Nam có rất nhiều tiền.
Các quý tộc Phương Nam đứng dậy, các quý tộc phương Bắc cũng không tỏ ra yếu kém. Tân Hoàng đăng cơ, bọn họ không thể để Tân Hoàng xem thường được, huống hồ các quý tộc phương Bắc không thuần túy như các quý tộc Phương Nam, đều là di lưu của Bất Diệt Hoàng Triều, trong đó thậm chí bao gồm cả quý tộc của Thiên Long, quý tộc của Đế Quốc Băng Tuyết và quý tộc của Gia Lam Đế Quốc. Đương nhiên còn có một số quý tộc phương Bắc của Bất Diệt Hoàng Triều, số lượng khổng lồ, nhưng không phải trực hệ. Bọn họ rất sợ Bạch Khởi xem thường bọn họ, cho nên lần này chuẩn bị rất kỹ càng mới đến, chỉ thấy Tể Tướng Bối Tát Ni đại diện cho các quý tộc phương Bắc đứng dậy, quỳ xuống đất cao giọng hô:
– Bệ Hạ, các đại hành tỉnh phương Bắc, bốn ngàn sáu trăm tám mươi tư quý tộc, liên danh tới dâng lễ vật cho Bệ Hạ, trân châu ba ngàn, mỹ nữ ba vạn, chiến mã năm mươi vạn, nô lệ trăm vạn, kim tệ chín tỉ chín nghìn chín trăm chín mươi chín vạn.
Con số như vậy rõ ràng đã lấn át các quý tộc Phương Nam, khiến sắc mặt của các quý tộc Phương Nam ít nhiều có chút khó coi, nhưng tại nơi như thế này không có ai dám làm gì.
– Tinh Linh Tộc, đưa tới trăm tên tinh linh xạ thủ, một hạt giống Sinh Mệnh Chi Thụ.
Sứ thần của Tinh Linh Tộc không phải là người khác, mà chính là Tinh Linh Nữ Vương Tiên Đế xinh đẹp hoa lệ đích thân tới, nàng chậm rãi đi ra cúi đầu hành lễ với Bạch Khởi rồi nói như vậy.
– Thái Thản Nhất Tộc, đưa tới một hạt Thái Thản Chi Tâm.
Hoàng Kim Thái Thản Tạp Lạc Tư hóa thân ba thước, cao giọng nói, mặc dù chỉ là một câu nói đơn giản nhưng không ai dám xem thường lễ vật mà bọn họ mang tới. Thái Thản Chi Tâm thật sự quý giá không có gì sánh được, đặt ở trên một con rối hoàn toàn có thể tạo thành một Cương Thiết Thái Thản, cho người uống có thể đủ để tạo thành một Thái Thản Nhất Tộc chiến sĩ, sự lợi hại không cần nghĩ cũng biết.
– Thú Tộc đưa tới ba nghìn Hồ Nữ.
Người đại diện cho Thú Tộc tới là Tân Ba Đạt, vẻ mặt của hắn ửng đỏ, đứng ra nói một câu ấp úng rồi thối lui, dù sao so với những người khác lễ vật của Thú Tộc cũng có chút keo kiệt, hắn xấu hổ không nói gì nhiều, nhưng không có cách nào khác, ai bảo Thú Tộc nghèo.
– Hải Tộc đưa tới một viên Hải Thần Chi Châu, năm nghìn trân châu…
– Hắc Ám Thần Điện đưa tới…
Các đại chủng tộc đều dần dần đưa ra các lễ vật của mình, mỗi thứ đều rất đáng quý, đương nhiên có một vài thứ có chút rẻ tiền được đưa tới không phải thứ đắt giá, ví dụ như Thú Tộc, bọn họ chính là biểu thị cho sự nghèo khó, nhưng ba nghìn Hồ Nữ này cũng khiến người ta cảm thấy kỳ quái.
Sau khi tất cả các tộc tới đến lượt của Chiến Thần Đế Quốc. Sứ thần của Chiến Thần Đế Quốc lần này vẫn là một người quen cũ, Hồng Y Đại Giáo Chủ Mễ Lặc của Quang Minh Giáo Đình trước đây, cho đến bây giờ lại là Hồng Y Đại Tế Ty của Chiến Thần Điện.
Sau khi nhìn thấy tất cả mọi người đều đưa ánh mắt nhìn về phía mình, Mễ Lặc không thay đổi vẻ trầm ổn bước ra, chậm rãi đứng ở chính giữa đại điện, sau khi lẳng lặng liếc nhìn Bạch Khởi cao giọng nói:
– Chiến Thần Đế Quốc mang tới một câu nói.
Câu nói này vừa thốt ra đã khiến sắc mặt của những người đứng xung quanh thay đổi, mối quan hệ của Bất Diệt Hoàng Triều và Chiến Thần Đế Quốc hiện nay ai cũng biết, Đế Quốc Đức Lan bị tiêu diệt cũng là chuyện trong một hai tháng gần đây. Bất Diệt Hoàng Triều thống lĩnh Đông phương Đại Lục, còn Chiến Thần Đế Quốc chiếm lĩnh Tây phương Đại Lục và Trung Tâm Đại Lục. Giữa hai bên sớm muộn cũng có một trận chiến, nhưng tuyệt đối không phải là bây giờ. Giữa Bất Diệt Hoàng Triều và Chiến Thần Đế Quốc đã bảo đảm sự khắc chế, nhưng bây giờ thì xong rồi. Lễ vật mà Mễ Lặc đem tới lại là một câu nói, điều này khó tránh khỏi có chút ức hiếp người quá đáng? Có một số người thậm chí đã bắt đầu dự đoán xem có phải Chiến Thần Đế Quốc muốn bắt đầu khiêu chiến không.
– Nói cái gì, nói đi.
Bạch Khởi ngồi ở đó nheo mắt nhìn Mễ Lặc đang ở trước mặt, một chút khí áp khiến Mễ Lặc có chút cảm giác không muốn ngẩng đầu lên, mặc dù Bạch Khởi không tức giận, cũng không biểu hiện ra sát khí, nhưng chỉ cần một ánh mắt đã khiến Mễ Lặc có cảm giác không chịu được rồi.
Chiến Thần Điện Hạ kêu chúng tôi nói:
– Bạch Khởi, cái chết của ngươi chính là hôm nay.
Mễ Lặc nói ra một câu như vậy, nhất thời xung quanh trở nên ầm ĩ, ai cũng không ngờ Mễ Lặc đột nhiên vào lúc này ngày hôm nay lại nói ra một câu như vậy, đây rõ ràng là một lời tuyên chiến.
– Giết hắn! Giết hắn! Bệ Hạ, xin giết hắn!
Trong nháy mắt đám đông bị kích động, ở đây đều là người của Bạch Khởi, chỉ có Mễ Lặc là người ngoài. Bọn họ đương nhiên nhắm vào Mễ Lặc, huống hồ lời nói của Mễ Lặc không khác gì lời tuyên chiến, hơn nữa là sự sỉ nhục đối với Bất Diệt Hoàng Triều. Vào lúc Bạch Khởi đăng cơ mà lại nói như vậy với Bạch Khởi không phải muốn chết hay sao?
– Vậy sao? Ồ, xem ra hắn đã nắm chắc phần thắng tuyệt đối thì phải?
Bạch Khởi nghe xong lời này không nổi giận mà ngược lại còn cười rồi nói, nếu là trước đó Bạch Khởi còn sợ mình không phải là đối thủ của Chiến Thần Vô Song, sau đó thăng lên một cấp, Bạch Khởi đã hoàn toàn không sợ nữa, bây giờ Chiến Thần dám động thủ với Bạch Khởi, bản thân Bạch Khởi cũng dám tiêu diệt hắn!
Vừa nói xong thì một luồng uy thế tràn ngập toàn bộ Thành Hoa Hồng, Bạch Khởi nhìn thấy tình cảnh như vậy, nhất thời biến sắc cao giọng nói:
– Hãy chờ ta, để ta ra ngoài giải quyết hắn!
Nói xong liền biến mất khỏi đại điện, chỉ để lại ánh mắt của các cường giả các chủng tộc của Bất Diệt Hoàng Triều nhìn về hướng của Mễ Lặc. Nhãn thần đó giống như có thể giết chết Mễ Lặc bất cứ lúc nào, khiến Mễ Lặc có chút sợ hãi.
Một giây sau Bạch Khởi đã tới bên ngoài Thành Hoa Hồng, lúc này xuất hiện trên bầu trời ngoại trừ Chiến Thần Vô Song đang đứng trên chiến xa do Hỏa Diễm Thần Câu kéo, còn có một người khác, không thể nói đó là một người vì khi Bạch Khởi tới trong nháy mắt người đó đã biến thành Thập Nhị Dực Kim Nhãn Long Vương thân dài nghìn thước.
– Bạch Khởi, ngươi đã đến rồi à? Hôm nay ta tặng ngươi một câu nói như vậy ngươi có hài lòng không?
Nhìn Bạch Khởi đang ở trước mặt, Chiến Thần Vô Song cũng không vội động thủ, chỉ lẳng lặng nhìn Bạch Khởi với nụ cười trên môi rồi nói như vậy. Còn Thập Nhị Dực Kim Nhãn Long Vương nóng nảy đứng bên cạnh những bắp thịt đang run rẩy trên không trung, nhìn Bạch Khởi ở trước mặt như đang quan sát điều gì.
Quả thật vị Thập Nhị Dực Kim Nhãn Long Vương này thực lực cao cường, hơn nữa tính tình nóng nảy, nhưng nóng nảy thế nào hắn vẫn không phải là kẻ ngốc. Trước đó Chiến Thần Vô Song đã nói qua về sự lợi hại của Bạch Khởi, hắn cũng không thể tùy tiện động thủ, trước tiên phải quan sát kỹ mới được, cho nên hắn mặc dù hận không thể không lập tức giết chết Bạch Khởi nhưng vẫn không động thủ ngay. Đương nhiên còn có một nguyên nhân khác, chính là hắn đang tận dụng hết khả năng phong kín vị trí đường lui của Bạch Khởi, vì với cấp độ này của bọn hắn, nếu đối thủ muốn bỏ chạy bọn họ sẽ không có cách nào chặn lại, trừ phi có sự ra tay của bốn đến năm cường giả đồng cấp, nếu không thì tuyệt đối sẽ không ngăn cản được.
– Ngươi rất tự tin nói hôm nay là ngày giỗ của ta, lần trước không có giao đấu với ta, bây giờ lại muốn động thủ rồi sao? Đây chính là trợ thủ của ngươi à?
Bạch Khởi cười ha ha, nhìn thoáng qua Thập Nhị Dực Kim Nhãn Long Vương đang đứng bên cạnh sau đó nói như vậy. Lời nói này khiến sắc mặt của Chiến Thần Vô Song và Thập Nhị Dực Kim Nhãn Long Vương bất giác ửng đỏ lên, với thân phận của hai bọn họ vây kích Bạch Khởi ở đây cũng không phải là chuyện gì quang minh lỗi lạc, cũng không phải là chuyện đáng tự hào.
– Ta không phải trợ thủ của hắn, ta và hắn không có quan hệ gì cả, nhưng lần này ta phải giết chết ngươi, vì ngươi đã tàn sát Long Tộc của ta!
Thập Nhị Dực Kim Nhãn Long Vương cao giọng quát, thanh âm cực lớn có thể khiến người ở cách xa trăm mét cũng có thể nghe rất rõ.
– Ồ… Ta biết ngươi là Long Tộc, không ngờ Long Tộc lại có một cường giả như ngươi, hai ngươi thật đúng là biết chọn ngày, vào lúc này lại tới tìm ta gây chuyện sao? Ha ha, được rồi, chúng ta tới chỗ khác đánh, các ngươi cứ yên tâm đi với ta đến nơi khác, ta sẽ không bỏ chạy đâu. Hôm nay cũng đúng lúc ta đang muốn tìm các ngươi tính sổ, chỉ là không muốn hủy hoại Đế Đô của ta mà thôi, nếu ta thật sự muốn chạy thì hai người các ngươi cũng không ngăn nổi đâu.
Bạch Khởi hừ lạnh một tiếng rồi nói như vậy.
Lời nói này khiến hai người liếc nhau, sau đó gật gật đầu, mặc dù theo ý của Thập Nhị Dực Kim Nhãn Long Vương sẽ trực tiếp hủy diệt Thành Hoa Hồng, nhưng nếu làm như vậy khó tránh khỏi Bạch Khởi nhân cơ hội mà bỏ chạy. Mục tiêu của bọn họ là Bạch Khởi chứ không phải những người thường, đối phó với bọn họ không hề đáng ngại, chỉ cần Bạch Khởi chết, bọn họ không phải muốn làm gì thì làm sao? Cho nên mục tiêu hàng đầu của bọn họ bây giờ là giết chết Bạch Khởi, chứ không phải chuyện gì khác.
Nhìn thấy hai người đồng ý, Bạch Khởi không nói nhiều mà chỉ lách mình theo hướng biển mà đi. Mục tiêu của Bạch Khởi chính là dẫn dụ hai người này ra biển sau đó đối phó với bọn họ. Dù sao trên Đại Lục này, đặc biệt là ở Đông Phương Đại Lục, ở đâu cũng là địa bàn của Bạch Khởi, hắn đương nhiên không muốn địa bàn của mình vì chiến đấu mà phải chịu tổn thương gì, dù sao lực chiến đấu của cấp độ hai người họ dường như có thể tiêu hủy cả trời đất, nếu chiến đấu trên địa bàn của mình thì không biết sẽ phải chết bao nhiêu người, điều này không phải là thứ mà Bạch Khởi muốn nhìn thấy.
Trong nháy mắt ba người đã tới biển rộng vô biên, Bạch Khởi dừng bước đầu tiên, sau đó vững vàng đứng trong không trung, hai người còn lại từ từ dừng lại hai bên của Bạch Khởi, vây Bạch Khởi ở giữa.
Chỉ thấy Chiến Thần Kim Thương trong tay của Chiến Thần Vô Song nhắm vào Bạch Khởi sau đó Chiến Thần Vô Song cao giọng nói:
– Bạch Khởi được rồi, chính là ở đây hôm nay ta nhất định phải khiến ngươi mất mạng dưới Chiến Thần Kim Thương của ta!
– Ta phải xé nát ngươi, con người như ngươi dám to gan hủy diệt Long Tộc của ta, giết chết vô số tử tôn của ta.
Thập Nhị Dực Kim Nhãn Long Vương tức giận quát, nói xong liền giơ mấy cái móng vuốt sắc bén lên uy vũ mấy cái, xem ra khí thế hùng hổ vô cùng.
– Một người muốn giết ta, một người muốn xé xác ta? Hai người các ngươi có khẩu khí thật lớn, nhưng ta sợ các ngươi không có bản lĩnh đó.
Bạch Khởi hừ lạnh một tiếng rồi nói, mặc dù biểu hiện tự tin nhưng từ việc Bạch Khởi triển khai ra mười hai đôi cánh đen và Hóa Huyết Thần Đao mà xem thì bây giờ Bạch Khởi cũng rất căng thẳng. Dù sao Bạch Khởi cũng chỉ hơn bọn họ một chút, đối phó với một người thì thừa nhưng đối phó với hai người thì có chút phiền phức.
Dù sao hai người trước mặt cũng không hề đơn giản, Chiến Thần Vô Song đương nhiên không cần phải nói. Bạch Khởi giao thủ với hắn mấy cái đã biết rằng nếu mình không biến thân thì thực lực bây giờ chỉ có thể hơi áp chế được hắn, thậm chí còn có khả năng bị hắn áp chế ngược lại, còn về thân hình và khí thế của người bên cạnh cũng đủ để khiến người ta kinh sợ. Hơn nữa có thể được Chiến Thần Vô Song tìm về, đồng thời biểu hiện sự tự tin như vậy, thực lực không cần nghĩ cũng biết, thậm chí khả năng còn trên Chiến Thần Vô Song. Đối mặt với hai người này Bạch Khởi ngay cả có tự tin cũng phải suy nghĩ kỹ càng.
– Ha ha, đừng phí lời nữa, động thủ đi.
Chiến Thần Vô Song đã không muốn phí lời với Bạch Khởi, bây giờ việc hắn muốn làm nhất chính là giết chết Bạch Khởi, còn những cái khác hắn căn bản không nghĩ tới. Chiến Thần Thương kim sắc cử động trong tay, trực tiếp xông về phía Bạch Khởi, sau đó một thanh trường thương cực lớn nhắm vào vị trí trái tim của Bạch Khởi mà đâm.
– Long Vương Chi Nộ…
Thập Nhị Dực Kim Nhãn Long Vương nổi giận gầm lên một tiếng, một luồng long viêm cực lớn từ trong miệng của Thập Nhị Dực Kim Nhãn Long Vương phun trào ra. Long Viêm kim sắc trực tiếp lao thẳng tới Bạch Khởi, mục tiêu công kích của hai bên đều là Bạch Khởi.
Nhìn thấy tình cảnh như vậy Bạch Khởi liền lắc mình rời khỏi chỗ đó, tránh né đòn công kích của hai người. Nhưng đáng tiếc là hắn vừa mới tránh khỏi, vị trí hắn vốn ở đã phát sinh một vụ nổ cực đại, và vụ nổ này vẫn chưa kết thúc, một long trảo cực lớn từ trên trời giáng xuống trực tiếp nhắm vào hậu tâm của Bạch Khởi, một cây trường thương nhắm vào tiền tâm của Bạch Khởi.
Nhìn thấy tình cảnh đó sắc mặt của Bạch Khởi khẽ biến đổi, Hóa Huyết Thần Đao trong tay liền chống đỡ với trường thương kim sắc ở trước mặt và dùng một quyền thì oanh kích long trảo, nhưng đáng tiếc là đòn công kích của trường thương mặc dù ngăn được nhưng sức mạnh của Thập Nhị Dực Kim Nhãn Long Vương lại quá khủng khiếp. Đối kích với hắn, Bạch Khởi bị đánh cho tận đáy biển, mặc dù không có nguy hiểm gì nhưng lực công kích này thật sự có chút làm người ta kinh hãi.
– Chết tiệt, hai kẻ khốn khiếp, liên thủ công kích thật là khó chơi, xem ra phải giải quyết một người trước mới được, sức mạnh của rồng rất lớn, nhưng thể tích cũng lớn, tuy rằng tốc độ không chậm nhưng rất dễ công kích, mục tiêu là hắn quá lớn, chính là phải giải quyết hắn trước mới có thể đánh bại Chiến Thần Vô Song, nếu không thì mình sẽ bị hai kẻ này giết chết không chừng!
Trong lòng Bạch Khởi suy nghĩ, nghĩ xong liền từ mặt biển lao thẳng tới Thập Nhị Dực Kim Nhãn Long Vương.