– Ha ha, Bạch Khởi huynh đệ quả nhiên không khiến ta thất vọng. Lợi hại thật, chỉ cần một đao đã giải quyết xong tám gã Đấu Đế, lão ca ta mặc dù tự phụ cũng không dám nhận là bản thân mình có thể giải quyết được tám gã Đấu Đế đó đơn giản như vậy. Xem ra sự tu luyện của ngươi đã cao hơn ta một bậc rồi, ngươi có phải đã tìm thấy cảnh giới đó rồi không?
Bạch Khởi và Vưu Lý Tư ngồi đối diện với nhau trong một thư phòng của Đấu Giả Công Hội. Vưu Lý Tư ngồi đó cười ha ha, nhìn Bạch Khởi đang ngồi trước mặt thấp giọng hỏi, khi nói trong nhãn thần lộ đầy vẻ ước ao và cảm thán.
Đạt được đỉnh cấp Cửu Tinh Đấu Thánh đã một trăm năm mươi năm rồi nhưng Vưu Lý Tư cuối cùng vẫn chưa tìm được cảnh giới kia, muốn tiến thêm một bước cũng vô cùng khó khăn. Không riêng gì ông ta, mà lão gia hỏa Giáo Hoàng của Hắc Ám Thần Điện và Thánh Bỉ Đắc của Quang Minh Giáo Đình cũng như vậy. Còn người thanh niên trẻ tuổi trước mặt chưa tới hai mươi tuổi mà đã tìm được cảnh giới đó, Vưu Lý Tư sao có thể không ngưỡng mộ được? Sao có thể không cảm thán được?
Đương nhiên Vưu Lý Tư không hy vọng Bạch Khởi có thể gợi ý gì cho mình, trong một giới hạn nào đó mà nói thì việc đó vô cùng phức tạp. Mỗi người đều có con đường đi và cơ duyên khác nhau. Con đường mà người khác đã đi, ông ta không nhất định có thể đi được, Độc Cô tiền bối ở Thiên Kiếm Sơn đã từng gợi ý cho ông ta, nhưng đáng tiếc là đã bao nhiêu năm mà vẫn chưa tìm được con đường đó, cho nên ông ta cũng không nghĩ nhiều, sinh thời có thể đột phá được hay không còn phải xem vấn đề cơ duyên của mỗi người.
– Không có gì, chẳng qua do may mắn mà thôi, chỉ đáng để lão ca chê cười.
Bạch Khởi ngồi ở đó cười ha ha, khiêm tốn nói.
– May mắn? Chà chà… bao nhiêu năm qua, không ít người đều thua ở hai chữ vận may. May mắn? Cũng không phải là một phúc phận gì, cũng không phải là một loại thực lực gì. Ta cũng muốn may mắn một lần nhưng đáng tiếc không có chuyện đó, lão đệ thật là may mắn. Sau Độc Cô tiền bối đệ là người thứ hai có thể tìm được cảnh giới tối cao của nhân loại, thật là khiến cho người ta ngưỡng mộ vô cùng. Đúng rồi, lần này ngươi tới Trung Ương Đại Lục là vì Thần Thánh Cự Long đúng không? Nếu là như vậy, vậy ta sẽ trực tiếp đưa cho ngươi là được, chuyện của Đấu Giả Công Hội ta vẫn có thể làm chủ, hơn nữa với thực lực và tuổi tác của ngươi, có tìm cả Đại Lục cũng không tìm ra người có thể phản đối ngươi. Thế nào hả? Có muốn không?
Vưu Lý Tư ngồi ở đó cười ha ha rồi nói như vậy.
– Không, Thần Thánh Cự Long mặc dù rất quý giá nhưng đối với ta mà nói lại chẳng là gì. Ta đã có không ít thứ, Thần Thánh Cự Long có tặng cho ta cũng lãng phí mà thôi, hãy dành cho những người trẻ tuổi khác đi, cũng phải cho bọn họ một cơ hội chứ. Lần này ta tới đây ban đầu là vì muốn đáp ứng nguyện vọng của Phân Hội Trưởng Đấu Giả Công Hội của Bất Diệt Hoàng Triều, bản thân không hề có bất cứ ham muốn nào với Thần Thánh Cự Long, nếu có thì thật lãng phí, huống hồ lần này ta tới đây là vì còn có một số chuyện khác cần phải xử lý, đâu có công sức mà mang thêm một tiểu Cự Long theo chơi nữa.
Bạch Khởi mỉm cười, lắc đầu cự tuyệt.
– Vậy sao? Thì ra là vậy, nếu đã như vậy, vậy được rồi, nhưng lão đệ rút cục ngươi tới Trung Ương Đại Lục để làm gì? Đám người của Quang Minh Giáo Đình hầu như ngươi đã giải quyết hết rồi, ta tin là tạm thời bọn chúng không dám chạy tới phá đám ngươi nữa, chẳng lẽ còn có chuyện khác sao?
Vưu Lý Tư ngồi ở đó cười cười, hiếu kỳ hỏi.
– Chuyện này, đương nhiên là có một số chuyện, chuyện lần này giữa ta và Quang Minh Giáo Đình sợ là vẫn chưa kết thúc. Lần này ta đã khiến Giáo Đình mất mặt, Quang Minh Giáo Hoàng sẽ có không ít lý do để tìm ta tính chuyện, huống hồ lần này người của Quang Minh Đế Quốc cũng ra tay đối phó với ta, bất kể bọn họ đã dùng nguyên nhân gì để động thủ thì tóm lại bọn họ cũng đã hạ thủ với ta, cho nên ta ít nhiều cũng phải đòi lại một chút quyền lợi cho mình chứ, không phải sao?
Bạch Khởi ngồi ở đó sau khi nghe xong thì mỉm cười, nói một câu như vậy.
Lời nói này khiến Vưu Lý Tư đầu tiên sửng sốt, sau đó khẽ mỉm cười lắc đầu nói:
– Chà chà, thì ra là vậy, như vậy bây giờ xem ra Hoàng Đế Bệ Hạ của Quang Minh Đế Quốc chúng ta e là đã gặp xui xẻo rồi, không biết ngươi sẽ đối phó với ông ấy như thế nào.
– Chuyện này Lão nhân gia cứ đợi rồi sẽ biết thôi.
Bạch Khởi khẽ mỉm cười với vẻ thần bí, cũng không ngốc mà đem toàn bộ mọi chuyện nói ra.
– Như vậy ta sẽ đợi xem sao.
Vưu Lý Tư khẽ mỉm cười rồi nói như vậy, còn về chuyện Bạch Khởi cụ thể sẽ làm gì hắn cũng không hỏi chi tiết, nhưng chỉ cần nghĩ cũng biết chuyện này Bạch Khởi nhất định sẽ không để đơn giản như vậy.
o0o
Buổi sáng ngày thứ hai, toàn bộ Quang Minh Đế Quốc thành vẫn chìm đắm trong chiến tích huy hoàng mà Bạch Khởi đại chiến tám đại Đấu Đế và sáu Hồng Y Đại Giáo Chủ ngày hôm qua. Đầu đường cuối ngõ đều đang bàn luận chuyện này, mọi người đều nghị luận xôn xao, rất nhiều thanh niên đã tôn sùng Bạch Khởi như thần tượng, là người có sức mạnh vô địch mà mấy ngàn năm khó gặp, là người duy nhất dám khiêu chiến với Giáo Đình mấy vạn năm qua, Bạch Khởi có rất nhiều chuyện để người ta bàn tán.
Còn lúc này Bạch Khởi đang một mình đi về phía vị trí Hoàng cung của Quang Minh Đế Quốc, đi tới cửa Hoàng cung màu trắng của Quang Minh Đế Quốc, nhìn hai thủ vệ trước mặt, trên khóe miệng Bạch Khởi xuất hiện một nụ cười, rồi trực tiếp tiến vào trong.
– Đứng lại, ngươi là ai? Đây là cấm địa Hoàng cung, mau cút đi, nếu không bọn ta sẽ giết chết ngươi.
Khoảng mười hộ vệ bảo vệ cổng Hoàng cung cầm vũ khí của mình chặn trươc mặt Bạch Khởi, trong đó một người có vẻ là thủ lĩnh lạnh lùng nói, khi nói vũ khí trong tay đã chuẩn bị tấn công Bạch Khởi, Bạch Khởi dám có bất cứ hành động khác thường nào sẽ lập tức bị xắt nhỏ.
– Bạch Khởi! Tìm Hoàng Đế của các ngươi!
Bạch Khởi chỉ lạnh lùng nói một câu như vậy rồi tiếp tục tiến về phía trước, cũng không thèm để ý đến mấy người bao vây mình.
Tiếng nói của Bạch Khởi không lớn nhưng hai chữ “Bạch Khởi” giống như sấm động bên tai của mấy tên hộ vệ xung quanh, những binh sĩ phụ trách bảo vệ sau khi nghe Bạch Khởi báo danh tính của mình xong, tên nào cũng sợ hãi dạt sang hai bên. Bọn chúng không dám trêu chọc Bạch Khởi, người mà chỉ cần một cái phất tay đã giết chết tám Đấu Đế cường giả, tiêu diệt một đám tiểu binh như bọn chúng căn bản chỉ cần một cái chỉ tay.
Hơn nữa bọn chúng cũng không cho rằng bản thân mình có thể ngăn cản được Bạch Khởi. Mặc dù phụ trách nơi này nhưng bọn chúng cũng phải suy nghĩ đến vấn đề thực lực, vấn đề bây giờ đang bày ra trước mắt là không ai trong số bọn chúng có thể ngăn cản được Bạch Khởi. Cuối cùng Bạch Khởi muốn làm gì thì làm, ai có thể bắt hắn làm gì được chứ? Bây giờ ngăn cản Bạch Khởi chẳng khác gì thiêu thân lao đầu vào lửa để tìm cái chết. Những kẻ đứng ở đây đương nhiên là những kẻ vô cùng trung thành với Hoàng gia nhưng bọn chúng cũng không phải là kẻ ngốc, nếu biết rõ là dù có chết cũng không ngăn cản được đối phương thì bọn họ cũng sẽ không làm chuyện đưa mình vào chỗ chết.
Mấy trăm thị vệ bảo vệ cửa Hoàng cung cứ đứng nhìn Bạch Khởi đi nhanh như sao bay vào bên trong, cũng không dám ngăn cản, tất cả đứng nhìn nhau không biết nên làm thế nào mới tốt.
– Đại nhân, chúng ta, lẽ nào chúng ta cứ đứng nhìn hắn tiến vào như vậy sao?
Một binh sĩ nhìn về phía Bạch Khởi đang tiến vào, sắc mặt có chút cổ quái thấp giọng hỏi người tướng lĩnh bên cạnh. Phải biết rằng thân làm thủ vệ Hoàng cung mà lại để cho người ta tiến vào Hoàng cung thì chẳng khác gì mắc tội chết.
– Vậy chúng ta có thể làm gì được chứ? Ngăn hắn sao? Hay là giết hắn? Các ngươi ai có thể ngăn cản được chứ? Giết hắn ư? Kẻ nào làm được đứng dậy cho ta! Đó là Bạch Khởi, là Sát Thần Bạch Khởi, ai trong chúng ta có thể ngăn cản được hắn? Ta có bản lĩnh gì chứ, có thể lợi hại bằng tám Đấu Đế cường giả sao? Hay là hắn dùng một dao giết tất cả chúng ta? Những người như chúng ta buộc lại một chỗ cũng không đủ để người ta dắt răng, chứ đừng nói là chạy đến làm mất mặt người ta.
Vị tướng lĩnh đứng ở đó cười gượng hai tiếng, nói với vẻ mặt bất đắc dĩ. Hắn thật sự muốn ngăn cản Bạch Khởi, ngăn cản được Bạch Khởi tuyệt đối có thể thăng quan tiến chức, nhưng hắn không có bản lĩnh đó, thuần túy chỉ vì hữu tâm vô lực.
Bạch Khởi cứ từng bước từng bước tiến vào Hoàng cung trong ánh mắt cúi thấp của mấy vạn cấm vệ quân Hoàng cung, tiện tay túm lấy một tên thái giám thấp giọng hỏi:
– Hoàng Đế của các ngươi ở đâu?
– Á, ở đại điện.
Tên thái giám không dám giấu diếm, trong nháy mắt bị Bạch Khởi túm lại đã thất kinh hồn vía, không dám phản kháng chút nào, chỉ có thể nói với vẻ mặt cầu xin, cả đám thị vệ đứng hai bên nhìn thấy tình cảnh như vậy cũng không dám làm gì ngoài đứng nhìn.
– Được, ngươi ngoan lắm…
Vỗ vỗ vào mặt đối phương, Bạch Khởi mỉm cười rồi đi sang bên cạnh, nhằm hướng chính điện Hoàng cung mà đi.
Lúc này Hoàng Đế của Quang Minh Đế Quốc Tác Luân Sâm đang ngồi trên Vương tọa, vẻ mặt âu sầu thảo luận với các đại quan về chuyện Bạch Khởi giết chết các cường giả Giáo Đình và hai Đấu Đế cường giả của bổn quốc ngày hôm qua. Tiện thể bọn họ cũng đang thương lượng làm thế nào để liên kết với Giáo Đình xuất binh tiến vào Đông Phương Đại Lục, cứu Đế Quốc Thiên Long, giúp đỡ bọn họ hủy diệt quân đội của Bất Diệt Hoàng Triều và nhân cơ hội đó tiến vào phương Đông. Vốn là chuyện này đã được Quang Minh Đế Quốc xác định rồi, quân đội phần lớn đã bắt đầu tập trung, binh mã lương thực đã chuẩn bị đầy đủ, chỉ còn đợi Hoàng Đế hạ lệnh thì sẽ bắt đầu tấn công, nhưng bây giờ bọn họ lại gặp một vấn đề cần phải suy nghĩ nghiêm trọng hơn nhiều.
Bạch Khởi đã tiến vào Quang Minh Thành, hơn nữa hôm qua hắn đã thông qua chuyện giết chết tám Đấu Đế cường giả và sáu Hồng Y Đại Giáo Chủ để phô trương thực lực của mình. Các đại thần quý tộc của Quang Minh Đế Quốc ở đây không hề nghi ngờ là nếu Bạch Khởi muốn thì có thể trực tiếp tiến vào Hoàng cung giết chết Hoàng Đế và một số người của mình sạch sẽ, có sự uy hiếp như vậy tồn tại bọn họ nào dám làm loạn chứ? Sợ là chỉ cần bên đó hạ lệnh thì một giây sau đầu của mình đã rơi xuống đất rồi.
Sỡ dĩ vì một vài vấn đề này nên bọn họ vẫn muốn thương thảo kĩ một chút về việc Đế Quốc mở rộng biên cương, nhưng cũng có tiền đề là một số người có lệnh có hưởng dụng thành quả này không? Nếu vì thành quả này mà mất đi cái đầu của mình thì tin rằng không có ai ở đây đồng ý.
– Các vị, các ngươi xem nên làm thế xử lý thế nào với chuyện đối phó với Bạch Khởi và Bất Diệt Hoàng Triều? Xuất binh hay là không xuất binh? Còn chuyện ngày hôm qua hai Đấu Đế của Đế Quốc chúng ta đối phó với Bạch Khởi, các ngươi xem chúng ta có phải đi biểu đạt ý xin lỗi hắn không.
Tác Luân Sâm ngồi trên Long ngai đau khổ nhìn các Vương công Đại thần trước mặt nói.
Lời nói này là sự thật, thân là Hoàng Đế của một Đế Quốc, nói như vậy thật sự không phải là chuyện gì hay ho, nhưng Tác Luân Sâm không thể không nói, ai kêu ông ta là Hoàng Đế của Quang Minh Đế Quốc chứ, ông ta không nói ra thì ai dám nhiều lời?
Nhưng đối với vấn đề của Tác Luân Sâm, tất cả mọi người đều giữ im lặng, nhãn thần đang nhìn Hoàng Đế Bệ Hạ của bọn họ dần dần nhìn sang chỗ khác hoặc là nhìn xuống đất. Chuyện tấn công Bạch Khởi và Bất Diệt Hoàng Triều là do Giáo Đình định ra, mặc dù nói Quang Minh Đế Quốc là Đệ Nhất Đế Quốc, nhưng dù sao vẫn là quốc gia mà Thần quyền vẫn bao trùm lên Hoàng quyền. Ở đây, địa vị của Hoàng Đế mãi mãi không cao bằng một Hồng Y Đại Giáo Chủ, các binh sĩ mặc dù cũng phục tùng Hoàng Đế nhưng càng trung thành hơn với Giáo Hoàng. Ở quốc gia như vậy, ai dám phản đối quyết định của Giáo Đình chứ? Nhưng quyết định không phản đối Giáo Đình, kiên trì theo ý nguyện xuất binh thì bọn họ cũng sẽ rơi đầu, cho nên tất cả đều giữ im lặng, không phải vì bọn họ muốn như vậy mà là vì bọn họ không biết bản thân mình nên nói những gì mới tốt.
– Bệ Hạ, Bệ Hạ, không hay rồi, không hay rồi…
Đột nhiên một tiếng thét chói tai truyền đến, một thái giám hốt hoảng rối rít từ ngoài cửa chạy vào, vẻ mặt kinh hãi nhìn Hoàng Đế Tác Luân Sâm của Quang Minh Đế Quốc ở trước mặt cao giọng kêu lên.
– Sao vậy? Có chuyện gì không hay? Tên cẩu nô tài đáng chết nhà ngươi hét lên như vậy thì còn ra thể thống gì nữa? Người đâu mang hắn ra ngoài đánh hắn hai mươi trượng cho ta! Không bẩm báo gì cả!
Tâm tình của Tác Luân Sâm vốn đã không tốt rồi, vốn đang có bộ dạng phiền muộn trong lòng. Biểu hiện của đám Vương công Đại thần chỉ khiến Tác Luân Sâm muốn đem tất cả bọn họ đi giết hết nhưng không có cách nào. Hắn biết mình không thể làm loạn, chỉ có thể giữ một cục tức nghẹn trong lòng, muốn tìm cơ hội để phát ra một phen, nhưng lúc này tên thái giám không muốn sống này lại xuất hiện trước mặt Tác Luân Sâm, Tác Luân Sâm đương nhiên không thể bỏ qua.
– Bệ Hạ, Bệ Hạ, thật sự là xảy ra đại sự rồi.
Tên thái giám sau khi nghe xong liền kêu lên nhưng những lời của hắn nói bây giờ đã không còn kịp nữa rồi.
Nhưng lời của hắn còn chưa nói ra đã nghe thấy một tiếng “rầm”, cánh cửa lớn làm bằng gỗ của đại điện đã bị một người đá văng, Bạch Khởi cứ thế từ bên ngoài tiến vào trong.
– Ngươi là ai? Người đâu, thị vệ đâu? Các ngươi chết hết rồi sao? Mau, mau bắt hắn lại cho ta!
Bạch Khởi đột nhiên tiến vào khiến tất cả mọi người đều kinh hãi, Tác Luân Sâm đang ngồi trên Long ngai hét lên.
Nhưng đáng tiếc điều đó chỉ làm Tác Luân Sâm thêm thất vọng mà thôi, cả đám thị vệ không hề có phản ứng gì, mặc dù Hoàng Đế có kêu to thế nào cũng không hề có phản ứng. Mặc dù Tác Luân Sâm có thể từ vị trí của mình nhìn thấy những tên thị vệ, nhưng tất cả bọn chúng đều sợ hãi rụt rè không dám lại gần chu vi đại điện, điều này khiến nỗi thất vọng vô cùng trong lòng Tác Luân Sâm càng thêm kinh khủng.
– Ta sao? Ta là Bạch Khởi. Không biết Bệ Hạ có nhận ra ta không?
Bạch Khởi đứng ở đó lạnh lùng nói, khi nói kèm theo cả nụ cười mang bộ dạng đùa cợt. Tác Luân Sâm sao có thể không nhận ra Bạch Khởi? Sao có thể không biết Bạch Khởi là ai chứ? Nguồn truyện: Truyện FULL
– Ngươi, sao có thể là ngươi, ngươi tới đây làm gì?
Tác Luân Sâm sau khi nghe xong liền nuốt nước bọt, vô thức tiến về sau, còn những Vương công Đại thần của Quang Minh Đế Quốc đang đứng xung quanh đại điện cũng từ từ lùi xuống, từng một người tiến về gần vị trí xung quanh Long ngai của Tác Luân Sâm.
– Ha ha, xem các ngươi kìa, việc gì mà phải sợ hãi thế chứ? Nói thế nào ngươi cũng là vua của một nước, các Vương công Đại thần của Đệ Nhất Đế Quốc có thể xuất hiện ở đây đều không phải là những người quyền cao chức trọng sao, là những người nắm giữ sinh mạng của bách tính sao? Sao lại nhát gan như thế chứ?
Bạch Khởi cười cười liếc mắt nhìn các vị Vương công quý tộc của Quang Minh Đế Quốc đang ở trước mặt.
Lời nói của Bạch Khởi khiến sắc mặt của tất cả đỏ bừng lên, không biết phản bác thế nào, xấu hổ nhìn Bạch Khởi. Một lúc sau cũng không nói câu gì, bọn họ thật sự không biết nên nói cái gì mới tốt, vì những gì Bạch Khởi nói đều là sự thật.
Đương nhiên bọn họ không phải không muốn phản bác nhưng nghĩ đến sự cách biệt về thực lực giữa mình và Bạch Khởi, cuối cùng do dự một lát rồi vẫn chọn sự im lặng. Tình hình bây giờ không có gì tốt hơn sự im lặng, nếu không chẳng lẽ bọn họ không giữ im lặng mà xông tới cho Bạch Khởi một trận sao? Có thể không? Bọn họ không phải là kẻ ngốc.
– Thế nào? Các vị không nói tức là đồng ý đúng không?
Bạch Khởi lại cười cười.
– Bạch Khởi, tại sao lần này ngươi lại tới đây? Ngươi muốn làm gì chứ? Chúng ta biết chúng ta không phải là đối thủ của ngươi, ngươi muốn làm gì thì mau nói rồi đi đi.
Nhìn các đại thần và các vương cung quý tộc của mình đang sợ hãi, cuối cùng Tác Luân Sâm cười đau khổ nhìn Bạch Khởi đang đứng trước mặt rồi nói.
– Tại sao ta tới đây sao? Ha ha, Bệ Hạ trí nhớ của người không phải rất tốt sao, chuyện hôm qua các ngươi liên hợp với Quang Minh Giáo Đình đối phó với ta, ta nghĩ người không quên nhanh vậy đấy chứ? Lẽ nào trí nhớ của người đã kém đến mức này rồi sao? Nếu là như vậy… Ha ha… ta thấy hay là người đừng làm Hoàng Đế nữa, cái chết của hai vị Đấu Đế người còn không nhớ thì người còn có thể nhớ được cái gì nữa?
Bạch Khởi cười lạnh lùng rồi nói, một giây sau Bạch Khởi đã xuất hiện trước mặt Tác Luân Sâm, chỉ cần một tay đã bắt được Tác Luân Sâm đang ngồi trên Long ngai.
– Ngươi, ngươi muốn làm gì chứ?
Tác Luân Sâm sợ hãi liếc nhìn Bạch Khởi hỏi như vậy, lúc này hắn hy vọng bao nhiêu là các thủ hạ của mình sẽ không màng đến sống chết chạy tới giúp hắn, nhưng Tác Luân Sâm đã thất vọng vì những tên thị vệ thì câm như hến, còn các đại thần thì trốn mỗi người một bên, căn bản không có ai để ý đến sự sống chết của hắn.
Tác Luân Sâm trong lòng vô cùng bi thương, mặt cắt không còn giọt máu liếc mắt nhìn Bạch Khởi, đôi môi không ngừng run run, nhưng không nói ra được câu nào. Bởi vì hắn không biết nên nói cái gì, hắn không cảm thấy bây giờ mình có tư cách gì để đàm phán với Bạch Khởi. Cho dù bây giờ mình là Hoàng Đế của Quang Minh Đế Quốc, cho dù mình đã thống trị khoảng mười tỉ con dân, nhưng trước mặt Bạch Khởi vẫn chỉ là một kẻ nhỏ bé bất lực mà thôi, thậm chí ngay cả tư cách đàm phán cũng không có.