Có được sự bảo đảm của Bạch Khởi, kim tệ của Đức Hắc Lan Gia tộc đã được đưa đến ngay ngày hôm sau. Một tỉ sáu nghìn vạn kim tệ, chia thành hai mươi Túi Không Gian, toàn bộ đều được đặt trước mặt Bạch Khởi. Bạch Khởi cũng không kiểm tra mà chỉ đưa tay thu về toàn bộ số vàng chất đống như núi đó, sau đó cho người của Đức Hắc Lan Gia tộc đi. Sau khi tiêu tốn một tỉ ba ngàn vạn kim tệ để đổi thành Tam Tinh Đấu Thánh, vẫn còn lại ba nghìn vạn kim tệ, cộng lại với số tiền trước đó, số vốn lưu động trong tay Bạch Khởi vượt qua hai tỉ. Nhân tiện, Bạch Khởi cũng cho hết vào hai mươi Túi Không Gian đó, ra lệnh cho thủ hạ Mã Pháp Lý dẫn theo hai mươi Đấu Vương đem toàn bộ hai tỉ kim tệ này đến phương Bắc, để cho hai người Vạn Lý Vân và Tiêu Thiên Vũ ở nơi phương Bắc xa xôi mở rộng quân đội với quy mô lớn. Mở rộng ba mươi Quân đoàn thành tám mươi Quân đoàn, chiêu mộ tất cả nam tử trưởng thành ở phương Bắc tòng quân, ban cho tuyệt kỹ đấu khí, mua lại binh mã, lương thảo, chuẩn bị vũ khí khôi giáp, triển khai huấn luyện, nhanh chóng có thể thành tinh binh trong một năm.
Sau khi hoàn thành những việc này, Bạch Khởi mới từ từ rời khỏi phủ đệ, đem theo hộ vệ của mình đi đến Hoàng cung vào sáng sớm ngày hôm sau.
Lúc này trong Hoàng cung vẫn đang tiến hành triều hội như thường lệ, chỉ là không khí có chút lạnh lẽo. Số lượng lớn các quý tộc và triều thần đều bị tẩy trừ, hiện tại trên triều đường chỉ lác đác vài người, trên triều đường đương nhiên lộ ra vẻ vắng lạnh. Có điều, triều hội thường lệ vẫn không ít đi. Hoàng Đế Lý Tự Minh của Bất Diệt Hoàng Triều tuy đã bệnh sắp chết, cơ thể suy nhược đến cực hạn, chẳng mấy chốc sẽ mệnh quy hoàng tuyền, nhưng lại vẫn kéo cái thân thể sắp chết của mình tiếp tục lên triều. Thân là Hoàng Đế, trước khi hắn chết vẫn không muốn từ bỏ quyền lợi của mình.
Có điều, trên triều đường, Lý Tự Minh cơ bản đã không còn quản lý mọi việc nữa, đại đa số là do Thái Tử tân nhiệm Lý Tầm Hoan đứng ra. Chỉ cần không phải là chuyện lớn, Lý Tự Minh cũng không xen ngang, chỉ ngồi trên Long ngai mềm mại đó nhìn mọi chuyện trước mặt.
Bạch Khởi rất ít lên triều. Không… không nên nói là rất ít, mà nên nói là hầu như không có. Bởi vì kể từ sau khi lần trước hồi kinh gây chuyện với Lý Tự Minh đến nay, Bạch Khởi chưa từng xuất hiện trên triều một lần.
o0o
– Bạch Khởi…
Khi xe ngựa của Bạch Khởi dừng lại trước cửa Vương phủ của Bạch Khởi, mấy trăm kỵ binh hộ vệ bốn phía bên xe ngựa. Khi Bạch Khởi bước ra khỏi Vương phủ, một giọng nói trong trẻo yếu ớt vang lên bên tai Bạch Khởi. Chủ nhân của giọng nói này là một cô nương xinh đẹp đang đứng đối diện với Bạch Khởi, cách khoảng mười thước, lặng lẽ nhìn Bạch Khởi, ánh mắt vô cùng phức tạp.
– Linh Lung? Làm sao vậy?
Người này không phải ai khác mà chính là người được xưng là Tam Công chúa Bất Diệt Hoàng Triều, Đóa hoa hồng của Ba Phạt Lợi Á, Lý Linh Lung. Sau khi Bạch Khởi nhìn thấy Lý Linh Lung, ánh mắt cũng trở nên phức tạp, có điều cũng không ngăn lại bước chân của Bạch Khởi đi tới đó, đi đến bên cạnh Lý Linh Lung. Nhìn Lý Linh Lung, Bạch Khởi nhíu mày hỏi.
Vốn dĩ hai người có thể nói là có chút cảm tình. Bạch Khởi có chút cảm tình với Lý Linh Lung, còn Lý Linh Lung đối với Bạch Khởi đương nhiên không cần phải nói. Nếu không có điều gì bất ngờ xảy ra, hai người cuối cùng cũng có thể đến được với nhau. Nhưng đáng tiếc là tính khí của Bạch Khởi khiến cho hắn và Hoàng tộc Lý Gia, Lý Tự Minh đứng ở phía đối lập. Kể từ khi đoạn tuyệt với Lý Tự Minh, Lý Linh Lung chưa từng xuất hiện trước mặt Bạch Khởi. Bây giờ nàng đột nhiên xuất hiện khiến cho Bạch Khởi có chút tò mò, cũng có chút khó hiểu. Nhìn vẻ mặt yếu ớt bất lực đó của Lý Linh Lung, Bạch Khởi đã biết có lẽ Lý Linh Lung đã gặp phải chuyện gì đó rắc rối.
Đối với Lý Linh Lung, Bạch Khởi có lẽ sẽ giúp đỡ hết sức mình. Tuy rằng hai người hiện tại do quan hệ bên ngoài, có lẽ cuối cùng không thể đến được với nhau. Có điều, Bạch Khởi vẫn thích Lý Linh Lung, có thể giúp đỡ thì Bạch Khởi sẽ không băn khoăn mà giúp đỡ Lý Linh Lung.
– Ta…
Lý Linh Lung nghe xong lời này, do dự một chút nhìn những hộ vệ phía sau Bạch Khởi, cúi thấp đầu. Điều này khiến cho Bạch Khởi nhíu mày, sau đó kéo tay Lý Linh Lung, vừa đi vừa nói:
– Đi, chúng ta có chuyện gì lên xe hãy nói.
Nói xong liền kéo Lý Linh Lung lên xe ngựa. Khi lên trên xe ngựa, Bạch Khởi lại hỏi lại lần nữa:
– Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Hãy nói ra đi, không có ai nghe thấy đâu.
– Điều này. Gần đây Hoàng tử Thiên Long Triệu Vô Cực lại đến, mượn ngày chúc thọ Phụ hoàng đã cầu thân với Phụ hoàng. Phụ hoàng đã đồng ý. Tối hôm qua hắn còn đến tìm ta nói chuyện, ta không đồng ý. Có điều, Phụ hoàng đã nói hôm nay sẽ để cho Triệu Vô Cực cầu thân một lần nữa trên triều đường. chuyện này sẽ đích thân Phụ hoàng nói đồng ý, cho dù ta phản đối cũng không có tác dụng gì. Ta sẽ buộc phải bị gả đến Thiên Long.
Lý Linh Lung nghe xong, cúi thấp đầu vừa khóc vừa nói, đôi mắt to tròn không ngừng rơi lệ, dường như lúc nào cũng có thể rơi xuống.
– Cái gì? Có thể như vậy sao? Triệu Vô Cực không muốn sống nữa sao! Nàng hãy để chuyện này cho ta! Để ta xử lý, ta bảo đảm không ai có thể quanh quẩn quanh cuộc đời nàng.
Bạch Khởi nghe xong liền giận dữ. Bạch Khởi là người có tính chiếm hữu rất mạnh, điểm này từ tác phong xử sự với người khác thường ngày của hắn là có thể nhìn ra. Trong tiềm thức, Bạch Khởi đã coi Lý Linh Lung là người phụ nữ của mình. Lúc này Lý Tự Minh lại muốn gả nàng cho Triệu Vô Cực, Bạch Khởi đương nhiên không thể đồng ý.
Nhìn bộ dạng Bạch Khởi giận dữ, Lý Linh Lung có chút hối hận vì đã nói chuyện này cho Bạch Khởi. Dù sao. Tính khí của Bạch Khởi nàng cũng hiểu chút ít. Nàng sợ, nàng sợ Bạch Khởi thực sự tức giận khiến cho hắn và Lý Tự Minh đối đầu đến mức không thể cứu vãn được, như vậy tất cả đã quá muộn. Tuy rằng bây giờ Lý Linh Lung cảm thấy Bạch Khởi có chút mâu thuẫn với Lý Gia, với Phụ hoàng của mình, nhưng vẫn có thể hòa giải. Thế nhưng nếu lại tiếp tục đối đầu thì kết quả không nghĩ cũng biết.
Đương nhiên, ngoài sự hối hận và sợ hãi ra, Lý Linh Lung cũng có chút vui mừng. Dù sao điều này cũng cho thấy một chuyện, đó là Bạch Khởi ít nhất vẫn còn rất chú ý đến mình. Điều này khiến cho Lý Linh Lung rất vui mừng.
– Bạch Khởi, có lẽ chàng đã quá nóng vội rồi. Chỉ cần không để ta bị gả đi là được rồi, ngàn vạn lần không được xung đột với Phụ hoàng ta. Cơ thể Phụ hoàng ta đã không ổn rồi, nếu chàng lại…
Lý Linh Lung lo lắng nói.
– Ta biết, mọi chuyện đã có ta, chuyện này nàng không cần nghĩ nhiều.
Bạch Khởi nghe xong liền nói. Nên làm như thế nào trong lòng Bạch Khởi đã biết. Tuy rằng hắn nể mặt Lý Linh Lung và Lý Tầm Hoan nên có thể nhẫn nhịn được một chút, nhưng nhưng nhẫn nhịn có giới hạn. Nếu thực sự Lý Tự Minh không biết tốt xấu thì cũng không thể trách mình.
Nói xong Bạch Khởi liền phái người đưa Lý Linh Lung về, còn mình lại dẫn theo mấy trăm hộ vệ, kỵ binh ngồi trên chiếc xe ngựa kim sắc sa hoa chậm rãi đi vào Hoàng cung. Khi đến cổng Hoàng cung liền đi thẳng vào bên trong, nhưng đám binh sĩ cận vệ giữ cổng lại câm như hến quỳ xuống đất, không dám hé răng nói nửa lời. Sự lợi hại của Tây Bắc Vương bọn họ đã biết, giết chết những tiểu binh như họ, ngay đến đầu ngón tay cũng không cần dùng đến, Hoàng Đế hắn còn không coi là gì nữa là bọn họ? Bọn họ sao dám ngăn cản Bạch Khởi tiến vào Hoàng cung.
Huống chi, hiện nay trong kinh thành đang lưu truyền một câu nói như này:
– Nếu Tây Bắc Vương Bạch Khởi muốn làm Hoàng Đế, chỉ cần một câu nói mà thôi.
Bởi vậy có thể thấy uy vọng và thực lực của Bạch Khởi đạt đến mức độ như thế nào, những tiểu binh như bọn họ đương nhiên rõ. Nếu Bạch Khởi muốn làm gì bọn họ, bảo bọn họ không được đối kháng, bọn họ tuyệt đối sẽ không phản kháng. Dù sao hàng vạn đại quân người ta cũng coi thường, uống chi hai vạn quân Hoàng Gia Cận Vệ Quân? Còn chưa đủ để tắc hàm răng.
Trực tiếp dẫn theo mấy chục hộ vệ đi vào trong nội viện Hoàng cung. Dọc đường Bạch Khởi đi thông suốt, không gặp trở ngại gì, hầu như không có bất kỳ ai dám cản trở Bạch Khởi. bây giờ, trong Đế Đô này thứ mà Hoàng Đế còn nắm trong tay cũng chỉ là hai vạn Hoàng Gia Cận Vệ Quân còn sót lại này, mà phạm vi thực lực của bọn họ cũng chính là trong Hoàng cung này, những nơi khác toàn bộ đều nằm trong sự khống chế của Bạch Khởi. Có thể nói sự sống chết của tất cả vương công đại thần trong Bất Diệt Hoàng Triều và Hoàng tộc đều nằm trong tay Bạch Khởi. Nếu Bạch Khởi muốn, chỉ cần một câu nói là có thể giết sạch bọn họ, huống hồ là thị vệ và cung nữ và thái giám? Chỉ cần Bạch Khởi nhìn thấy bọn họ chướng mắt, một câu nói là bọn họ sẽ bị chết sạch, còn có nghi ngờ gì sao?
Đối mặt với vấn đề sống chết, ai dám ngăn cản Bạch Khởi? Ai không muốn sống?
Đương nhiên bọn họ không dám ngăn cản, có điều, khi nhìn thấy Bạch Khởi, lập tức có người chạy vào thông báo cho cấp trên của mình, chuyện lớn như vậy bọ họ đâu dám dấu giếm.
Có điều, khi tướng quân thủ vệ đại điện biết được tin tức này thì Bạch Khởi đã đến cửa đại điện. Nếu bảo hắn đi vào nói với Lý Tự Minh, miễn cưỡng nén xuống bụng cũng không dám đi vào trong.
Lúc này trong đại điện đang thảo luận về vấn đề cầu hôn của Tứ Hoàng tử Thiên Long Triệu Vô Cực, các đại thần chia thành hai phái, một phái cho rằng Thiên Long và Bất Diệt Hoàng Triều đang ở thế đối địch, hai bên không hòa thuận, lúc nào cũng có thể khai chiến. Bây giờ kết thân với Thiên Long sẽ khó tránh có chút không thỏa đáng. Một phái lại cho rằng Thiên Long dù sao cũng đã từng là Đệ nhất Cường quốc Đại Lục phương Đông, thực lực hùng hậu, khó mà so sánh. Giao thủ với bọn họ thật không đáng, chi bằng hãy gắn kết quan hệ hai nước, gả công chúa sang đó là tốt nhất.
Hai phái tranh luận không ngớt, nhưng điều mà họ thảo luận là quốc sự và những lợi ích mà quốc gia nhận được, còn về phần công chúa có đồng ý hay không thì lại nằm ngoài sự suy nghĩ của họ. Thế nhưng, tuy rằng Lý Tự Minh không nói gì, nhưng rõ ràng Lý Tự Minh đang tán thành chuyện này, bởi vậy phái ủng hộ cầu thân dần chiếm ưu thế. Còn Lý Tầm Hoan lại không chịu mở miệng, biểu hiện tuy phức tạp nhưng từ đầu đến cuối lại không nói một câu, rõ ràng đã được Lý Tự Minh dặn dò. Cho nên, tình hình bắt đầu mở ra cục diện một bên, phái ủng hộ đã áp đảo phái phản đối.
Khi kết luận cuối cùng sắp đưa ra, Lý Tự Minh ngồi trên Long ngai, đột nhiên ho hai tiếng, nói:
– Các vị, nếu các vị đã cho rằng việc kết thân thỏa đáng hơn thì chuyện này cứ quyết định như vậy đi. Hãy truyền Thánh chỉ ta đồng ý hôn sự giữa công chúa Lý Linh Lung và Tứ Hoàng tử. Bất Diệt Hoàng Triều của chúng ta và Thiên Long chuẩn bị kết thân.
Hoàng Đế Bệ Hạ đã quyết định chắc chắn rồi, chuyện này các thần tử như bọn họ đương nhiên không dám phản đối. Thứ nhất, việc gả con gái này là chuyện của bản thân Lý Tự Minh, không có liên qan gì với bọn họ. Hơn nữa, sự tẩy trừ đẫm máu của Lý Tự Minh đã khiến cho bọn họ có chút sợ hãi, đương nhiên không dám công khai phản đối uy nghiêm của Hoàng Đế trong chuyện này.
Két~~
Đột nhiên tại cửa cung điện, cánh cửa nặng trịch vốn đã được đóng lại, bỗng nhiên bị đẩy mở ra. Một phút sau, một giọng nói uy nghiêm lạnh lùng vang lên trong cung điện:
– Kết thân? Các ngươi nói được là được sao? Các ngươi đã từng hỏi ta đồng ý hay không chưa?
Sự xuất hiện của giọng nói này khiến cho sắc mặt tất cả mọi người biến đổi, nhìn ra phía cửa. Khi nhìn thấy chủ nhân của giọng nói này là Bạch Khởi, bất giác, tất cả triều thần và Lý Tự Minh tim đập mạnh hai cái. Đặc biệt là Lý Tầm Hoan, vẻ mặt hắn thật khó coi, nhìn Bạch Khởi một cách vô cùng phức tạp. Với sự hiểu biết của bọn họ về Bạch Khởi, chuyện này e là không thể kết thúc tốt đẹp được.
Nói thực, đối với việc gả Lý Linh Lung đến Thiên Long, trong lòng Lý Tầm Hoan luôn không đồng ý, hắn cũng kịch liệt phản đối Phụ hoàng của mình. Dù sao, chuyện của Lý Linh Lung và Bạch Khởi chẳng phải bí mật gì, người thân quen với bọn họ đều biết. Làm như vậy rất có khả năng sẽ chọc giận Bạch Khởi, khiến cho quan hệ hiện tại giữa Bạch Khởi và Đế Quốc càng xấu đi. Thứ hai, bản thân hắn cũng hy vọng em gái mình được hạnh phúc. Nhưng tiếc là, Phụ hoàng của mình giống như trái tim sắt đá, mình nói gì cũng không làm nên chuyện, trái lại còn khiến cho bản thân mình không thể không đồng ý chuyện này, có điều sự lo lắng trong lòng hắn lại không hề tiêu tan. Bây giờ nhìn thấy Bạch Khởi tức giận đi vào như vậy, hắn đã biết được đại sự không ổn.
– Ài! Ta đã biết cuối cùng sẽ có một ngày như vậy. Cuối cùng hắn đã đến rồi… Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Lý Tầm Hoan than thở. Hắn biết hôm nay hắn sẽ phải đứng ở phía đối lập với Bạch Khởi, tuy rằng hắn không muốn làm như vậy, nhưng chuyện đã đến, hắn đành phải như vậy. Ai bảo hắn được sinh gia trong gia đình Đế vương, ai bảo hắn là Thái Tử của Bất Diệt Hoàng Triều, Hoàng Đế tương lai? Hàng ngàn lý do đã khiến cho hắn đứng về phía đối lập với Bạch Khởi.
– Bạch Khởi! Ngươi thật vô liêm sỉ, chuyện gả con gái của ta liên quan gì tới ngươi? Chuyện này không đến lượt ngươi xen miệng vào! Ngươi lui xuống cho ta!
Lý Tự Minh tức giận quát.
Chuyện quan hệ giữa Lý Linh Lung và Bạch Khởi, hắn không phải là không biết, có điều hắn đã có dự định của riêng mình. Lý Linh Lung không thể gả cho Bạch Khởi, bởi vì Lý Tự Minh hắn sợ, sợ sau khi Bạch Khởi lấy Lý Linh Lung sẽ danh chính ngôn thuận trở thành Hoàng thân quốc thích, giết chết con trai mình, phong Lý Linh Lung làm Nữ Vương, khiến cho cơ nghiệp của Lý Gia trở thành vật trong lòng bàn tay Bạch Khởi. Chuyện như vậy ở những nước khác không phải là chưa từng xảy ra, chuyện phò mã giết chết Hoàng tử, chiếm giữ quyền hành không phải là không có. Huống chi Bạch Khởi là một người có cường thế như vậy, nếu sau khi mình đi, hắn muốn làm như vậy, không ai có thể ngăn cản nổi. Hơn nữa làm như vậy cũng không bị coi là vi phạm lễ pháp, càng có thể được người ta chấp nhận, điều đó không dễ làm.
Huống chi, hiện nay thế lực của Bạch Khởi quá lớn, cho dù là Lý Tự Minh cũng muốn phối hợp với Thiên Long để tiêu diệt Bạch Khởi. Cái đuôi lớn Bạch Khởi hiện nay không mất đi, e là gả con gái của mình đi, tổn thất sẽ tăng lên, sẽ mất đi những vùng đất mới giành được. Chỉ cần có thể phối hợp lại tiêu diệt Bạch Khởi, giúp cho Lý Gia Hoàng triều đời đời hưng thịnh thì điều này cũng đáng. Vì vậy Lý Tự Minh quyết định hy sinh con gái của mình.
Vốn dĩ hắn quyết định dao sắc chặt đay, quyết định chuyện này. Cuối cùng, khi mọi người đều biết, Bạch Khởi cho dù thực lực có mạnh bao nhiêu, e là cũng không có cách phản đối. Nếu Bạch Khởi có động tác gì, chắc chắn nghìn người sở chỉ vu lễ bất hòa. Nhưng không ngờ Bạch Khởi lại biết được thông tin này, trong lúc này xông vào đây, khiến cho Lý Tự Minh có chút cảm giác phản ứng không kịp.
– Gả con gái? Việc này quả thực không liên quan gì đến ta, có điều ngươi gả ai cũng được nhưng không được gả Lý Linh Lung. Ngươi có nhiều con gái như vậy, nếu phải gả cho tên Triệu Vô Cực thì hãy gả người khác, nhưng Linh Lung tuyệt đối không được, nàng là của ta, không ai có thể cướp được nàng.
Bạch Khởi nói không một chút nhượng bộ, hắn không hề để ý gì đến Lý Tự Minh. Đương nhiên đây không phải là lần đầu tiên Bạch Khởi làm như vậy. Đối với Lý Gia Hoàng triều, hắn đã hoàn toàn chiếm ưu thế áp đảo, căn bản hắn không hề coi trọng vị Hoàng Đế Lý Tự Minh.
– Ngươi… Bạch Khởi ngươi thật to gan!
Lý Tự Minh nghe xong lời này, bị Bạch Khởi làm cho sống mũi đanh lại, một lúc nói không ra lời. Hắn chỉ vào Bạch Khởi giận dữ hét lên, có điều nói xong lời này hắn có vẻ hối hận, bởi vì hắn biết tự mình đã làm cho mình mất mặt. Vì từ trước tới giờ Bạch Khởi vẫn to gan như vậy. Dường như trong mắt Bạch Khởi chưa bao giờ có vị Hoàng Đế Lý Tự Minh.
– To gan? Hừ… Gan của Bạch Khởi ta không bao giờ nhỏ, điều này ngươi không phải là không biết. Ta lại to gan lần nữa có ngại chi? Hừ hừ, Hoàng Đế Bệ Hạ của ta, tóm lại lần này ta nói không được là không được, đừng có ai hy vọng chuyện này có thể thông qua.
Bạch Khởi hừ lạnh một tiếng, khẽ cười nói, sự coi thường đối với Lý Tự Minh đã biểu hiện ra rõ ràng.
– Bạch Khởi, việc này liên quan đến lợi ích quốc gia, tuy rằng ta cũng không muốn gả Linh Lung đi, nhưng Linh Lung thân là công chúa, còn ngươi thân là Tây Bắc Vương của Đế Quốc. Vì vậy về chuyện này các ngươi đều phải đứng từ lợi ích của quốc gia mà suy nghĩ. Linh Lung gả đi sẽ có lợi cho quốc gia, ta hy vọng ngươi sẽ lấy đại cục làm trọng.
Lý Tầm Hoan miễn cưỡng đứng dậy, tuy rằng hắn không muốn đứng ra, nhưng có điều tình hình đã đến nước này, e rằng người khác nói sẽ không có tác dụng, vì vậy chỉ có thể tự mình đứng ra nói. Rốt cuộc lời của người khác cũng không thể làm Bạch Khởi thay đổi suy nghĩ, chỉ có bản thân hắn mới đủ tư cách để nói với Bạch Khởi vài lời.
Lời của Lý Tầm Hoan khiến Bạch Khởi nheo mắt lại, thần sắc phức tạp nhìn thoáng qua Lý Tầm Hoan, rồi lập tức hừ một tiếng nói rằng:
– Tầm Hoan, ta coi ngươi là bằng hữu, không ngờ ngươi lại nói như vậy. Được, được. Cứ coi như Bạch Khởi ta đã nhìn lầm ngươi! Ngày hôm nay, ngươi đã nói như vậy, vậy thì sau này hai ta sẽ mỗi người đi một đường. Ngươi là ngươi, ta là ta. Hai ta sẽ không còn mối giao tình nào nữa, về phần ngày hôm nay ngươi nói lấy lợi ích quốc gia làm trọng? Được, ngươi đã nói vậy thì ta sẽ lấy lợi ích quốc gia làm trọng.
Lời của Bạch Khởi khiến cho Lý Tầm Hoan liên tục cười gượng, có điều cuối cùng vẫn thở phào nhẹ nhõm, ít nhất Bạch Khởi đã chấp nhận chuyện này, vì vậy tuy đã mất đi một người bằng hữu nhưng chí ít lại giúp cho Lý Gia giữ được thể diện, giúp cho Phụ hoàng giữ được thể diện. Chí ít sự liên minh với Thiên Long đã thành công, chí ít mình đã ngăn được Bạch Khởi mặc dù mình đã mất đi một người bạn.
Nhưng tiếc là Lý Tầm Hoan vẫn chưa thể thở phào nhẹ nhõm, Bạch Khởi bên này lại cao giọng nói:
– Hoàng tử đã nói, lấy lợi ích quốc gia làm trọng, nhưng theo ta, lợi ích quốc gia thật sự không phải là gả Tam Công chúa mà là khai chiến với Thiên Long. Ta quyết định ngày mai sẽ chỉnh đốn quân mã, trong vòng ba tháng tập kết binh mã tiến công Thiên Long, ngoài ra sẽ giết chết Tứ Hoàng tử Triệu Vô Cực của Thiên Long.