Tháng ba, gió thổi hây hây cũng những tia nắng ấm, ánh mặt trời rực rỡ. Trên các tán cây xanh biếc đã trổ mọc thêm những mầm xanh mới. Cỏ dại lá vàng trong những ngày mùa đông đã nhường chỗ lại cho một sức sống mới xanh tươi mơn mởn. Con sông bị đóng băng đã tan chảy dưới những tia nắng ấm áp của mặt trời. Từng dòng nước chảy từ thượng lưu, lao ra biển lớn.
Trong một trường đình ngoài Đế Đô Thành Hoa Hồng lại náo nhiệt lạ thường. Lúc này trong Đế Đô, rất nhiều các Vương công Quý tộc đang dồn dập tới nơi này. Đương nhiên, đa phần đều là chức vị không cao, nếu không phải là có quan hệ với Bạch Gia, những người còn lại lúc này vẫn chưa tới, dù gì nhân duyên của Bạch Khởi cũng không phải là tốt.
Đương nhiên trong số này, một số những kẻ thân bằng hảo hữu là không thể thiếu, Độc Cô Chiến Thiên, Lưu Dịch Tư và hai vị Đấu Vương Ảnh tộc cùng Ảnh Nguyệt, Bích Lợi Tư đều theo bên cạnh bảo vệ cạnh hai bên Bạch Khởi. Bối Tác Tư, Lý Tầm Hoan, Lý Linh Lung đều cùng nhau tới. Những người khác có Nguyên Soái Khâm Tát Tư, Nguyên Soái La Bá Tì, cũng đều đã đến đưa tiễn.
Lần này Bạch Khởi xuất hành đi xa, uy phong lẫm liệt hơn lần trước rất nhiều, ba nghìn Hắc Giáp Kỵ Binh hộ vệ oai hùng tháp tùng, người nào cũng là chiến sĩ tinh nhuệ nhất. Tuy không so sánh được với Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn trước kia của An Đức Liệt, có điều tin rằng theo thời gian họ tuyệt đối sẽ càng lợi hại, càng mạnh hơn nữa so với Hắc Y Kỵ Sĩ Đoàn. Những người này đều là thân binh của Bạch Khởi, người nào cũng oai hùng ngồi trên tuấn mã, ngẩng đầu với một khí thế hiên ngang.
Lá đại kỳ màu đỏ tươi ở chính giữa in một chữ “Bạch” màu đen lớn. Đoàn xe ngựa hoa lệ ở khắp bốn phía. Mấy nghìn quân binh đều hiên ngang kiêu dũng, khí thế hơn người. Còn Bạch Khởi ngồi trên một chiến mã màu đen, lặng lẽ cáo biệt với những người đến tiễn xung quanh. Trang phục Nguyên Soái hào nhoáng trên người, khiến người khác phải ngước nhìn. Sau khi vẫy tay từ biệt, Bạch Khởi dẫn theo đội ngũ đằng sau mình dứt lòng ra đi.
o0o
– Dừng~~~
Sau khi đi được vài dặm, Bạch Khởi chợt dừng lại, giữ chặt dây cương rồi giơ tay ra hiệu cho đoàn nhân mã dừng lại…
– Đại nhân… Ngài có chuyện gì vậy?
Độc Cô Chiến Thiên là Đội trưởng Thân binh đã hơn một năm, cũng đã hoàn toàn thích ứng được với thân phận hiện tại của mình. Tất cả mọi chuyện hắn đều sắp xếp ổn thỏa, cũng hoàn toàn đã đảm nhiệm hết vai trò của mình. Nhìn thấy Bạch Khởi ra lệnh dừng lại, chớp mắt đã tới trước Bạch Khởi, nét mặt cung kính hỏi.
– Không có gì, Chiến Thiên, ngươi dẫn theo tất cả mọi người, còn nữa, cả Lưu lão, cùng nhau đi đến Giang Nam Đạo. Ta còn có chuyện khác phải làm. Ba tháng sau, chúng ta hội hợp ở Phong Lâm Thành của tỉnh Phong Lâm, Giang Nam Đạo. Ta sẽ đi tìm các ngươi, Bệ Hạ đã chuẩn bị thuyền rồng ở phía Nam thành Đế Đô cách đây một trăm dặm. Các ngươi cứ đi là được, những chuyện khác không cần lo. Trên đường nếu có người nào tặng tiền, lễ vật, cứ thu lấy không bỏ sót, chuyện khác không cần lo nhiều là được…
Bạch Khởi nhàn nhạt nhìn Độc Cô Chiến Thiên trước mặt, rồi nói như vậy. Tỉnh quan trọng của Giang Nam Đạo chính là tỉnh Phong Lâm, còn Phong Lâm Thành chính là thành trì lớn nhất của Giang Nam Đạo, viên ngọc quý của phía Nam Đế Quốc. Tổng Đốc Phong Lâm là người của Thái tử, mười một vị Tổng Đốc phương Nam đều coi trọng Tổng Đốc Phong Lâm là Mã Thủ. Nếu như có thể lật đổ Tổng Đốc Phong Lâm, vậy thì mười Tổng Đốc khác, ngã ngựa cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Vì vậy mục tiêu lần này của Bạch Khởi rất đơn giản, đầu tiên là lật đổ Tổng Đốc Phong Lâm, chỉ cần vị Tổng Đốc Phong Lâm này ngã, vậy thì những người khác không còn là vấn đề nữa. Có điều, Bạch Khởi lại gõ trống khua chiêng đi như vậy, e rằng sẽ không nắm được một chút sơ hở nào. Dù gì người ta cũng không phải là kẻ ngốc, có dấu vết sơ hở lại sẽ xuất hiện cho mình nắm vào lúc này sao?
Vì vậy Bạch Khởi quyết định bí mật tiến vào tỉnh Phong Lâm. Chỉ có như vậy, mới có thể điều tra ra những vấn đề mà mình muốn biết. Vì vậy hắn mới nghĩ ra cách như vậy, để bọn Độc Cô Chiến Thiên dẫn đại đội nhân mã đi, còn mình ở lại phía khác, âm thầm điều tra những chuyện cần làm.
– Vâng, đại nhân…
Độc Cô Chiến Thiên không hề do dự đáp ứng. Tính cách hắn rất bộc trực, trước giờ không hề hỏi dư nửa câu. Huống hồ hiện tại là chấp hành mệnh lệnh thì càng không cần nói nhiều. Nghe xong lời của Bạch Khởi liền ứng tiếng nhận lệnh, sau đó thống lĩnh cả đại đội nhân mã rầm rập rời khỏi. Chỉ còn lại mình Bạch Khởi, hắn tiện tay cởi bỏ bộ y phục Nguyên Soái của mình, vứt cho Độc Cô Chiến Thiên phía xa, để lộ ra bộ võ phục màu đen trong người mà mình đã chuẩn bị từ trước, một mình cưỡi chiến mã quay về Thành Hoa Hồng.
o0o
Lúc này đang là buổi trưa, dòng người tấp nập vào Thành Hoa Hồng. Ở cổng thành, người đông như kiến, người ra vào thành nhiều không đếm xuể. Bạch Khởi theo dòng người vào trong thành, không người nào phát hiện. Lúc này Bạch Khởi đơn độc đi đến Dong Binh Công Hội, muốn lựa chọn một đội theo đi xuống tỉnh Phong Lâm của Giang Nam Đạo.
Phải biết rằng Dong Binh Công Hội, sẽ có rất nhiều nhiệm vụ. Các nhiệm vụ ở đây nhiều hằng hà sa số, bao hàm các nơi trên lục địa. Thậm chí một số nhiệm vụ đều được công bố, dù gì Dong Binh Công Hội là một tập thể khổng lồ, thực lực tổng thể không hề yếu mỏng. Thế lực của họ trải khắp đại giang Nam Bắc, rất nhiều nhiệm vụ tin tức được dùng, đương nhiên cũng có rất nhiều lính tự do vì muốn hoàn thành nhiệm vụ mà kết hợp lại, cùng nhau hành động, kết thành bạn chiến đấu, đi hoàn thành nhiệm vụ, lợi ích đạt được chia đều.
Bạch Khởi bước vào Dong Binh Công Hội, sau đó bắt đầu quét mắt nhìn tin tức trên bảng nhiệm vụ. Một lát sau, Bạch Khởi đã tìm được một nhiệm vụ thích hợp, đó chính là bảo vệ một thương đội đến tỉnh Phong Lâm phía Nam. Hộ vệ được thuê của thương hội này, số lượng quy định vượt quá một nghìn người, quy mô như vậy không thể coi là lớn. Chuyện này khiến Bạch Khởi đôi chút nghi ngờ, thương hội này rốt cuộc đang vận chuyển thứ gì, lại cần đến một nghìn lính đánh thuê, thù lao cho mỗi người là mười kim tệ.
Phải biết rằng việc thuê một nghìn lính trong một lần không phải không có, hơn nữa còn thường xuyên xảy ra, nhất là ở một nơi như Thành Hoa Hồng, có rất nhiều thương hội quy mô lớn tồn tại. Thương vụ của họ trải khắp Đại Lục, số lượng lính mà họ thuê đã lên đến vạn người. Nhưng người mà những thương hội này thường tìm kiếm đều là Dong Binh Đoàn lớn, hơn nữa những nơi đi đều là những chỗ xa xôi. Dù gì thực lực của Dong Binh Đoàn lớn đều không ệ, hơn nữa lại phối hợp chặt chẽ với nhau, tuyệt đối sẽ có hiệu quả hơn những lính thuê tự do, sức chiến đấu cũng mạnh hơn. Nhưng thương hội này không những không tìm các Dong Binh Đoàn lớn, thậm chí ngay cả những Dong Binh Đoàn có chút tiếng tăm cũng không tìm, mà là tìm những lính thuê tự do. Nơi đến cũng không phải hỗn loạn và nguy hiểm gì, cũng không phải vượt qua biên giới quốc gia, mà là đi về phía Nam…
Phải biết rằng trên con đường đi từ Đế Đô đến tỉnh Phong Lâm phía Nam là rất an toàn. Trị an trong Đế Quốc đều rất tốt, tuy vẫn có cường đạo, nhưng đó chỉ là một con số cực ít, hơn nữa nguy hại không nhiều đến mọi người. Rất nhiều nhóm cường đạo thậm chí không đủ trăm người, cho dù là nhóm lớn hơn một chút cũng chỉ có mấy trăm người. Dù gì thì trị an Đế Quốc cũng tốt, hơn nữa các nơi đều có những trạm quân đội chính quy Thủ Bị trấn thủ, thỉnh thoảng lại tiến hành càn quét, nên đường thương lộ của Đế Quốc rất thông thuận. Ở tình hình bình thường đều không có chuyện gì xảy ra. Các thương đội lớn họ vốn không muốn gây chú ý, dù gì hộ vệ của thương đội lớn đều khiến cho người khác kinh sợ. Huống hồ còn có lính thuê trợ trận, hoàn toàn không có sơ sót. Có thể nói nếu như đối phương cần thuê một nghìn dong binh, vậy thì bản thân họ ít nhất cũng phải có một nghìn người, đội ngũ hai nghìn người đi về phía Nam? Quả thực là kỳ lạ.
Bạch Khởi quyết định do thám tỉ mỉ chuyện khác lạ này, nên hắn đã chọn nhiệm vụ này, sau đó bắt đầu báo danh:
– Cô nương… Ta muốn tiếp nhận nhiệm vụ này.
Bạch Khởi chỉ vào nhiệm vụ của thương đội lớn ấy, sau đó nói với vị cô nương phụ trách phân phát nhiệm vụ trước quầy Dong Binh Công Hội. Đương nhiên nơi đây không chỉ có một người phục vụ, mà là có mấy chục cô gái như vậy, người mà Bạch Khởi nói chuyện chỉ là một trong số đó.
Vị cô nương ấy nhìn Bạch Khởi, khuôn mặt hiện ra một nụ cười thân thiện. Tướng mạo của Bạch Khởi đích thực khiến người khác nảy sinh một cảm giác thân thiết khó nói thành lời. Huống hồ mỹ nữ thích người khôi ngô, đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Bạch Khởi hiển nhiên là một mỹ nam tiêu chuẩn, nên rất dễ được lòng người khác. Vị cô nương trong Dong Binh Công Hội này, nghe thấy lời Bạch Khởi nói rồi vội tập trung tinh thần, dịu dàng nhìn Bạch Khởi, xoay người lại nhìn về nhiệm vụ Bạch Khởi chọn rồi lập tức cười nói:
– Tiên sinh, nhiệm vụ này vẫn chưa đủ người… Ngài có thể tham gia… Xin hãy lấy huy chương cấp bậc của ngài ra. Bởi vì đối phương có quy định, người được thuê bắt buộc phải có cấp bậc Đấu Sĩ trở lên…
– Huy chương Đấu Sĩ? Ồ… Ta không có… Không có thì không thể được sao?
Bạch Khởi hơi sững người, rồi cười khổ một tiếng, hỏi như vậy. Hắn thật không ngờ là tiếp nhận nhiệm vụ còn cần thứ ấy. Dù gì với công việc lính đánh thuê, Bạch Khởi cũng chỉ là người ngoại đạo, không hề hiểu về chuyện này, hơn nữa lúc trước hắn chưa từng đi đến Đấu Giả Công Hội để thi lấy chứng nhận… Nhất thời đờ đẫn mặt mày.
– A… Ngài không có sao? Vậy thì không được… Tôi nghĩ ngài không thể nhận nhiệm vụ này được rồi, dù sao bên kia cũng đã yêu cầu như vậy…
Sau khi nghe hắn nói câu đó, cô gái thất vọng nhìn Bạch Khởi rồi nói, trong mắt lộ chút khinh bỉ, nhủ thầm rằng:
– Thì ra là một tên chỉ được cái mẽ bề ngoài, hại bổn tiểu thư mừng hụt nãy giờ.
Tại Thiên Ân Đại Lục này, tướng mạo tuy được coi trọng nhưng không được đề cao quá mức. Mọi người vẫn quan tâm nhất đến thực lực, người có tướng mạo nhưng không có thực lực sẽ không được đánh giá cao, nhưng người tướng mạo bình thường nhưng có thực lực thì lại càng được mọi người quý trọng. Đương nhiên là… nếu tài mạo song toàn thì toàn vẹn nhất rồi.
– Ồ… Như vậy sao… vậy cô nương đợi một chút… ta đi thi là có ngay mà…
Bạch Khởi hơi buồn phiền, lúc đó hơi bối rối, nói rồi quay người đi ra. Nhưng hắn không để ý thấy rằng có một người trung niên ngồi ở bàn phía xa kia đang để ý đến hắn, mà liền đi thẳng ra ngoài…
Đương nhiên khi Bạch Khởi bước chân ra khỏi cửa thì những dong binh đang ngồi gần đó, vừa rồi nghe thấy những điều Bạch Khởi nói đều cười khỉnh. Năm nào cũng có những người như thế, tự mình cảm thấy bản thân phi thường, muốn đến làm dong binh, thế nhưng đến một cái huy hiệu đẳng cấp cũng không có, cuối cùng chỉ có thể lặng lẽ rút lui. Nói là đi một chút… nói thẳng ra chỉ là cái cớ thôi, ai chả nói được. Cái cớ như vậy, những dong binh từng trải này đã nghe chán ngấy cả rồi.
Nhưng họ không biết lần này họ đã thực sự nhìn nhầm. Người này nhìn bề ngoài có vẻ yếu ớt thư sinh, người thanh niên gầy gò ấy lại chính là Bạch Khởi, là Sát Thần Bạch Khởi ai nghe thấy cũng sợ vỡ mật của Đế Quốc trong truyền thuyết, một Cửu Tinh Đấu Vương thực sự mới mười tám tuổi… một trong những cao thủ siêu phàm nhất Đế Quốc.
Thế nhưng những điều này họ đều không thể biết được, chỉ chìm đắm trong những hoang tưởng của mình, tự cho rằng mình đang cười nhạo Bạch Khởi. Không ngờ rằng Bạch Khởi hoàn toàn khác so với những gì họ tưởng tượng. Sau khi đi ra khỏi cổng chính của Dong Binh Công Hội, Bạch Khởi đi thẳng đến Đấu Giả Công Hội phía đối diện.
o0o
– Ta muốn thi…
Bạch Khởi sau khi đi vào bên trong Đấu Giả Công Hội liền không lưỡng lự gì đi xuyên qua đám người xếp hàng dài, đi thẳng đến một bục kê ở trung tâm, sau đó một tay để lên bàn nhìn người thanh niên đối diện nói.
– Kiểm tra Đấu Sĩ? Được… Ngươi đi xếp hàng đi… Lẽ nào ngươi không nhìn thấy ư? Mấy trăm người ở đây cũng đang xếp hàng, ngươi cứ bình tĩnh đợi đi.
Quả thật những nhân viên làm việc ở đây đối với những Đấu Sĩ họ đã thấy nhiều rồi, cũng chả thèm để tâm. Sau khi nghe xong lời Bạch Khởi nói, liền lạnh lùng chỉ về hướng hàng người đang xếp hàng mà nói.
– Nhiều người như vậy? Chẳng lẽ không nhanh hơn được sao?
Nhìn đám người xung quanh, Bạch Khởi cau mày nói.
– Nhanh hơn? Ngươi cho là bán cơm sao? Sao lại nhanh lên được, ngươi muốn thi nhanh hơn? Được thôi… Ngươi tới chỗ đằng kia, những cấp thi Đấu Linh, Đấu Tông, Đấu Vương đều có cả, quan trọng là nươi có tài đó không thôi? Hừ hừ…
Người thanh niên đứng đó nghe xong, chỉ về hướng ba chiếc bàn vắng người phía xa, sau đó nhìn Bạch Khởi đang đứng trước mắt, nói một cách khó chịu.
Chứng kiến chuyện như vậy, Bạch Khởi thoạt đầu thấy hơi sững sờ, sau đó nhìn người thanh niên kia một cái rồi không thèm nói gì, quay người đi, hướng về phía bục thi Đấu Vương bên lề ngoài cùng, để lại người thanh niên trố mắt kinh ngạc. Hắn ta không hiểu mình chỉ tiện mồm nói đùa một câu mà tại sao Bạch Khởi lại đi thật như vậy, chuyện xảy ra đột ngột làm hắn ta không thể hiểu nổi.
– Tôi muốn kiểm tra…
Bạch Khởi đến gần, nói với một người trung niên đang gật gù tại vị trí chủ tọa bên góc ngoài cùng.
– Ồ… Khảo nghiệm Đấu Vương sao? Phí thi một trăm kim tệ.
Người trung niên mơ màng đó còn chưa nhìn Bạch Khởi một cái, đã nói như vậy, nói xong mới giật mình tỉnh dậy, ngồi thẳng lên, hoàn toàn tỉnh táo nhìn Bạch Khởi trước mặt, sau đó bộ dạng ngạc nhiên nói:
– Người trẻ tuổi, ngươi nói gì? Ngươi nói muốn thi khảo nghiệm Đấu Vương? Ngươi không đùa đấy chứ?
– Tất nhiên là không đùa rồi… được rồi không cần nói nhiều nữa, một trăm kim tệ đúng không, đây…
Bạch Khởi nghe xong không nói nhiều, liền đưa ra một cái Tử tinh tệ, trông rất tự tin, một Cửu Tinh Đấu Vương làm khảo nghiệm Đấu Vương chẳng phải là quá dễ sao.
– Đi theo ta, đi hướng này…
Người đó không để ý những đồng nghiệp xung quanh đang sững sờ nhìn Bạch Khởi đi bên cạnh, tiến vào một căn phòng. Người thanh niên vừa rồi nói chuyện với Bạch Khởi cũng ngơ ngác nhìn theo hướng Bạch Khởi đang rời đi, không hiểu rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì… Tất cả đều diễn ra quá bất thường làm cho mọi người khó mà tin được. Hắn ta chỉ tùy tiện nói ra một câu, không ngờ rằng Bạch Khởi vì vậy mà thực hiện phần thi khảo nghiệm Đấu Vương thật… Điều này… có vẻ như là hơi điên rồ thì phải… Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Cùng với người trung niên đi tới khu vực khảo nghiệm Đấu Vương, sau khi đi vào phòng, xuất hiện trước mặt Bạch Khởi là một khối đá đen rất to, trên phiến đá có chín dấu ấn bàn tay lún vào, từng cái từng cái theo thứ tự mà sâu dần, từng cái từng cái lợi hại dần. Chín dấu ấn bàn tay song song với nhau. Phía dưới còn có những dấu ấn y như thế, hình như là hàng đầu tiên là làm mẫu, nhưng từ hàng thứ hai là do người thi tạo ra vậy… Chuyện này thoạt đầu làm Bạch Khởi hơi bối rối một chút, ngỡ ngàng nhìn người trung niên.
Hắn định nói gì, nhưng vẫn kịp nói ra, một lão điên điên khùng khùng từ phía sau xông tới, quát lớn:
– Là ai… là ai khảo nghiệm Đấu Vương? Đến đây… đến đánh với ta một trận, đánh thắng được ta sẽ được công nhận là Đấu Vương…
– Lão già điên… ông lại xuất hiện rồi, cái tên này mới chỉ có mười mấy tuổi mà thôi, nói thế nào thì ngươi cũng là Tứ Tinh Đấu Vương, đừng nói hắn không thể là Đấu Vương được, cứ coi như phải… cũng làm sao mà đánh bại được ông? Ông đừng có ở đây gây rắc rối nữa, đứng một bên quan sát là được rồi…
Lão trung niên đi bên cạnh Bạch Khởi thoạt đầu hơi ngạc nhiên, xong rồi bất đắc dĩ than phiền.
– Sao? Ý… tiểu tử ngươi quả thật còn trẻ quá… nhưng trẻ như vậy mà đến thi khảo nghiệm Đấu Vương? Ngươi điên rồi à… Ta nói Hội Trưởng, lẽ nào cái tên này đã là cao thủ Đấu Tông rồi sao? Ta nhớ chúng ta có quy định các cấp thi phải theo vòng loại từng cấp rồi mà… Hắn ta có huy hiệu không? Ông cho hắn ta vào thẳng vòng thi Đấu Vương ư?
Ông già bị gọi là điên khùng liền kinh ngạc, nhưng chức vị của ông ta làm Bạch Khởi giật mình. Không ngờ rằng ông già còn mơ mơ màng màng vừa rồi lại là Phân Hội Trưởng của Đấu Giả Công Hội Bất Diệt Hoàng Triều. Chuyện này nhất thời Bạch Khởi không thể tin được.
– Không có… nhưng ta thấy người này rất đặc biệt, dù ta không biết rõ hắn, ta nghĩ tiểu tử này chí ít cũng ở cấp Đấu Tông rồi chứ nhỉ, đã có tự tin như vậy cũng không ngại đến thử. Thế nhưng ta khuyên ngươi không nên miễn cưỡng… Dù ngươi đã là Đấu Tông, nhưng thi Đấu Vương thì không phải một Đấu Tông có thể chịu được, nếu ngươi thấy hối hận thì vẫn còn kịp đấy…
Phân Hội Trưởng Đấu Giả Công Hội đứng bên cạnh, cười và nói với Bạch Khởi.
– Ha ha… thử là biết ngay thôi…
Bạch Khởi mỉm cười, lập tức trên người phát ra những ánh quang màu lam tím. Trong nháy mắt, khí thế vô cùng hùng hùng sát khí choáng đầy cả gian phòng. Phân Hội Trưởng vẻ mặt vốn đang ôn hòa và lão khùng kia ngay lập tức thay đổi sắc mặt, từ bất ngờ đổi thành sợ hãi, chuyện này… Đấu Vương mười mấy tuổi đã làm tinh thần hai vị đây suýt sụp đổ. Đấu khí màu lam tím cho biết một điều, đó chính là khả năng của Bạch Khởi đã đột phá vượt qua cả Đấu Vương cao cấp rồi… không phải là chỉ có giới hạn Cửu Tinh Đấu Vương, vì sắc lam chen sắc tím là dấu hiệu chuyển bị đột phá. Điều này nói rõ thân phận của Bạch Khởi… Cửu Tinh Đấu Vương… Cửu Tinh Đấu Vương thực thụ… điểm này có thể cảm nhận được từ khí thế, sát khí và đấu khí bên ngoài, cơ bản là không cần tiến hành những bài thi không cần thiết nữa.