Bầu trời giống như một chiếc đĩa màu xanh lam tuyệt đẹp. Phía chân trời lững lờ vài đám mây trắng tinh phảng phất như tơ lụa mềm mại đang trôi.
Gió khe khẽ thổi mang theo mùi máu tanh!
“Ha ha… Thanh Sơn, bọn cường đạo này chủ yếu là tặng bạc cho chúng ta!” Thanh Hổ đang lục soát từng cỗ thi thể cường đạo trên mặt đất cười ha hả nói. Xung quanh con đường là mười ba cỗ thi thể, trong đôi mắt những cỗ thi thể đều hiện lên nét kinh hãi hoặc là điên cuồng, toàn bộ thân dính đầy vết máu nằm trên đất.
Mười tám tên cường đạo này là một phần nhỏ trong lũ cường đạo vừa mới cướp hai huynh đệ Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Hổ.
Đằng Thanh Sơn và Đằng Thanh Hổ liên thủ đuổi giết đám cường đạo, sau đó tiêu diệt luôn tên trùm sỏ nên khiến cho những tên khác bỏ chạy tứ tán.
“Chúng ta không cưỡi ngựa lại chỉ đeo một túi đồ, thoạt nhìn không mang binh khí. Đám cường đạo kia không cướp chúng ta thì cướp ai?” Đằng Thanh Sơn cười ha hả, hắn cũng lục soát vàng bạc trong ngực từng cỗ thi thể.
“Thanh Sơn, đệ đừng nói nữa. Lục soát bạc của cường đạo thật thống khoái.” Thanh Hổ cười sung sướng. “Vẫn là đệ thông minh. Ban đầu huynh còn định bảo chúng ta gấp rút lên đường với tốc độ nhanh nhất trong vòng một ngày chạy tới quận Giang Trữ. Nếu gấp rút lên đường như vậy có lẽ không kiếm được bạc rồi.”
Nghi Thành cách quận Giang Trữ cũng không xa lắm.
Quận Giang Trữ ở phía đông Nghi Thành. Hai người xuất phát cũng không cần vòng qua Đại Duyên Sơn mà chỉ cần men theo đại lộ thông suốt đi về phía trước là được. Con đường này dài tầm hơn ba trăm dặm, theo đường này Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Hổ hoàn toàn có thể trong một ngày tới nơi.
“Quy Nguyên Tông thu nhận người cũng chỉ vào một ngày nóng nhất và lạnh nhất trong năm. Một là mười hai tháng sáu, một là mùng sáu tháng mười hai!” Đằng Thanh Sơn đứng dậy vừa đếm bạc vừa nói: “Chúng ta đi từ sáng sớm mùng ba tháng mười hai, vội gì chứ? Nếu không đến quận Giang Trữ cũng lãng phí tiền khách sạn!”
“Được thôi, nghe theo lời đệ.” Thanh Hổ đếm số bạc vụn trên tay, giọng rất đắc ý: “Thanh Sơn, huynh thu được khoảng hơn hai mươi lượng bạc. Đệ thì sao? Tên thủ lĩnh cường đạo kia bạc trên người hẳn không ít chứ?”
“Vâng! Tên thủ lĩnh cường đạo đó quả là có nhiều bạc nhất. Trong ngực có ba thỏi bạc, các tên lâu la khác đều là bạc vụn, chỗ đệ cộng tất cả là hơn sáu mươi lượng bạc.” Đằng Thanh Sơn cũng cười rồi cất số bạc này vào trong túi hành lý sau lưng. Trên đường có cường đạo đánh cướp, giết cường đạo xong đổi lại cướp tiền, quả thực cũng là chuyện cực kỳ thú vị.
Đằng Thanh Hổ vui vẻ quên cả mệt: “Ha ha… Thanh Sơn, hơn ba trăm dặm đường này chúng ta dọc đường ăn uống vui đùa, bây giờ đi cũng sắp được ba ngày rồi đấy. Bạc mang theo một chút không tốn, lại còn còn kiếm được hơn ba trăm lượng bạc!”
Sáng sớm mùng ba tháng chạp, hai người rời khỏi Đằng gia trang.
Hôm nay là mùng năm tháng chạp. Hai người ở trên đường lòng vòng cũng đã ba ngày. Ăn cũng không ít và uống cũng không kém.
“Tung hoành thiên hạ như này thật thống khoái! Há mồm ăn thịt, ngửa mồm uống rượu, bạc cả đống. Thực muốn chơi thêm vài ngày nữa” Thanh Hổ cười. Mặc dù nói như vậy nhưng gã cũng hiểu rằng với chút thực lực của gã mà xông pha trong thiên hạ, gặp phải cường đạo lợi hại thì lập tức xong đời.
Đằng Thanh Sơn liếc gã một cái: “Ngày mai Quy Nguyên tông bắt đầu thu nhận người, bỏ qua ngày mai thì lại phải chờ thêm nửa năm nữa đó. Biểu ca, chờ thêm nửa năm nữa đệ cũng không vội, nếu huynh thực sự muốn chơi đùa thêm đệ sẽ bồi tiếp. Thế nào?”
“Huynh chỉ tùy tiện nói một câu thôi mà.” Thanh Hổ cười híp mắt “Gia nhập Hắc Giáp Quân so với du ngoạn có thể diện hơn nhiều!”
“Đi nào! Đến quận Giang Trữ sớm chút, chúng ta chưa lần nào đến đấy, phải từ từ dạo chơi ngắm cảnh chút.” Đằng Thanh Sơn thúc. Ngay lập tức hai huynh đệ đeo hành lý bước nhanh về phía đông.
Vào lúc sẩm tối, mặt trời ngả dần về phía tây. Bầu trời phía tây ánh lên ráng chiều rất tươi đẹp.
Hai thanh niên đeo hành lý bộ dạng phong trần mệt mỏi sóng vai mà đi. Thỉnh thoảng cũng có người đi đường cưỡi ngựa từ bên cạnh nhanh chóng phi qua.
“Thanh Sơn. Tới quận Giang Trữ rồi!” Thanh Hổ kích động reo hò.
Đằng Thanh Sơn từ xa nhìn về thành trì cổ xưa phía xa kia. Tường thành quận Giang Trữ trải dài về hai phía nam bắc, nhìn mơ hồ không thấy được bờ.
“Thế giới này trên Cửu Châu đại địa thành trì lớn hơn so với quận Giang Trữ này cũng không có mấy.” Đằng Thanh Sơn đối với Cửu Châu đại địa, một chút tri thức cơ sở vẫn còn biết được. Thiên hạ tổng cộng chia thành cửu châu, trong mỗi một châu thì thành trì lớn nhất chính là những quận thành này. Đương nhiên lớn hơn quận thành trong thiên hạ còn có hai nơi!
Một là Vũ Thành do Vũ Hoàng năm đó thống nhất thiên hạ lập ra!
Một nữa là Tần Vương Thành phía Tây Bắc Nhung Châu do Tần Lĩnh Thiên Đế thống nhất thiên hạ lập ra!
Vũ Thành và Tần Vương Thành đều đã từng là vương thành của Cửu Châu cho nên chiếm diện tích lớn cũng không có gì là lạ. Ngoại trừ hai vương thành này ra thì những quận thành bình thường khác cũng không kém bao nhiêu. Như quận thành Giang Trữ diện tích khoảng hai ba mươi dặm, cư dân trong quận thành khoảng chừng trăm vạn người. Quận thành khác nhau cũng chỉ có chút khác biệt.
Quận thành Giang Trữ lấy trung tâm là quận Giang Trữ đồng thời lại dựa sát Đông Hải. 'kênh đào Vũ Dương' lại chảy qua thành nên buôn bán cực kỳ phát đạt. Tự nhiên quận thành Giang Trữ này rất giàu có.
“Thành trì có thể dung nạp trăm vạn người, vào thời cổ đại mà chỉ dựa vào sức người xây dựng lên quả thực rất khó” Đằng Thanh Sơn vẫn nhớ rõ lịch sử Trung Quốc cổ đại kiếp trước. Thành trì lớn nhất cũng chỉ dung nạp được khoảng trăm vạn cư dân, siêu cấp đại thành giống như thành trước mắt này trong lịch sử Trung Quốc cổ đại đều rất hiếm.
Đằng Thanh Sơn hiện giờ sống trong thế giới này, quận thành trăm vạn người trong thiên hạ Cửu Châu lại có rất nhiều.
“Truyền thuyết Vũ Thành kia có thể dung nạp năm trăm vạn dân cư, Tần Vương Thành lại dung nạp tám trăm vạn dân cư! Hai tòa vương thành như thế nhưng không hề có đại lâu chọc trời, mật độ dân cư thấp, chỉ đơn thuần chiếm diện tích lớn. So với Thượng Hải, Bắc Kinh ở kiếp trước đều phải lớn hơn. Thực sự không thể tin nổi.” Trong lòng Đằng Thanh Sơn có chút kỳ vọng, một ngày nào đó có thể được trông thấy hai tòa vương thành trong lịch sử kia.
Trong khi Đằng Thanh Sơn đang suy nghĩ thì đã cùng Thanh Hổ đi tới cửa thành.
“Thật nhiều người. Nhiều người ra khỏi thành như vậy ư?” Thanh Hổ kinh ngạc nhìn đám người nhốn nháo kia. Gánh nấm đảm (Basidiomycota), đẩy xe hàng, với tiểu thương chiếm đa số.
“Đám tiểu thương, bán hàng rong này ban ngày làm ăn buôn bán, buổi tối phải về nhà, từ đây trở về cũng phải mất chút thời gian.” Sau khi hai người Đằng Thanh Sơn và Đằng Thanh Hổ nộp phí vào thành thì cuối cùng đã bước vào quận thành Giang Trữ trong truyền thuyết!
Hai người vừa bước vào quận thành Giang Trữ lập tức bị rung động.
“Đường phố thực rộng.” Đằng Thanh Sơn nhìn đường phố rộng rãi trước mắt hoàn toàn do từng khối đá xanh ngăn ngắp lát ngăn nắp trên đất, lòng hắn có chút rung động. “Con đường này đủ để chứa hơn mười thớt tuấn mã đi song song với nhau. Tối thiểu phải rộng ba mươi thước.” Ngay cả một vài đường cho người đi bộ ở xã hội hiện đại kiếp trước, sợ rằng cũng không rộng như vậy.
“Thanh Sơn, người ta đều nói con đường phồn hoa nhất trong quận Giang Trữ chính là con đường này đấy.” Đôi mắt Thanh Hổ phát sáng. “Hiện tại sạp hàng của lái buôn hai bên đường còn có rất nhiều nè. Đi nào! Chúng ta phải từ từ dạo chơi!”
Thanh Hổ đúng là nông dân vào quận thành, đôi mắt ngó nghiêng khắp nơi.
Đằng Thanh Sơn thỉnh thoảng cũng hơi kinh ngạc. Dù sao so với vài thành phố lớn chứa ngàn vạn người của quốc tế ở kiếp trước thì quận thành này đúng là kém rất xa. Có điều bố cục quận thành này rất rộng rãi, chỉ đơn thuần dựa vào sức người xây dựng lên. Sự hoành tráng, cổ xưa đó khiến Đằng Thanh Sơn rất yêu thích.
Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Hổ hai tay cầm thịt nướng ăn, thoải mái dạo chơi…
“Quận thành đúng là khác xa. Chơi đùa, ăn uống đều tốt hơn Nghi Thành chúng ta nhiều nhiều.” Thanh Hổ rất hả hê, sau đó ngẩng đầu nhìn đến một tòa tửu lâu ba tầng xa xa. Đây là một tòa tửu lâu làm toàn bằng gỗ, tường ngoài còn có điêu khắc tinh xảo. Thoạt nhìn đúng là một tửu lâu sang trọng bậc nhất.
Cửa chính tửu lâu còn có hoành phi mạ vàng, trên vết ba chữ như rồng bay phượng múa: Lãm Nguyệt Lâu.
“Thanh Sơn, chúng ta vào ăn thử một lần. Thế nào?” Đôi mắt Thanh Hổ lại phát sáng.
Đằng Thanh Sơn cũng biết loại tửu lâu này chi phí rất cao. Tửu quán nhỏ bình thường một bữa nửa lượng bạc đã không tồi rồi, tửu lâu này phải đắt hơn rất nhiều. Nhưng ba ngày trên dọc đường tới đây cũng kiếm được mấy trăm lượng bạc từ trên người cường đạo nên: “Được. Đi xem xem tửu lâu quận thành này như thế nào!”
Vừa mới bước vào tầng một tửu lâu lập tức có tiểu nhị nghênh tiếp.
“Hai vị khách quan, tầng một tầng hai Lãm Nguyệt Lâu chúng tôi đều đã đông khách, chỉ còn lại vị trí ở tầng một. Chỉ có hai cái bàn, hai vị khách quan chọn cái nào?” Tiểu nhị nhiệt tình mời mọc.
Ánh mắt Đằng Thanh Sơn quét qua một lượt, tùy ý chọn: “Vậy bàn sát cửa sổ đi.”
“Các ngươi làm ăn ở đây thực phát đạt.” Thanh Hổ khen ngợi một câu rồi liền cùng Đằng Thanh Sơn hai người vào chỗ ngồi. Tiểu nhị lập tức dâng một quyển thực đơn viết đầy đủ món ăn.
“Thực không phải đắt bình thường!” Thanh Hổ hô nhẹ một tiếng, sau đó cười: “Thế nhưng rất thú vị!”
Tiểu nhị vẫn đang ở bên cạnh nhiệt tình giới thiệu: “Lãm Nguyệt Lâu chúng ta nổi danh với mười hai vị hoa quả, hai mươi tám món đồ nhắm. Những thứ này đều là chiêu bài của Lãm Nguyệt Lâu chúng ta, trong thực đơn đều có! Hai vị khách quan có thể tự mình xem qua!”
“Nhìn hai vị khách cũng là hán tử hào sảng, thích rượu ngon thịt lớn. Lãm Nguyệt Lâu chúng ta cũng có 'tam tuyến nhục điều', 'bạo sao trư yêu'.
“Chúng ta tự mình xem.” Đằng Thanh Sơn vội mở miệng nói. Tên tiểu nhị này nói đến các món ăn toàn không phải bình thường.
Tiền hai người Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Hổ kiếm được từ đám cường đạo tiêu cũng không tiếc nên một hơi gọi tám món. Trong đó có sáu món đều là món mặn, lại gọi thêm hai bình rượu ngon. Giá cả tính sơ qua một lần cũng đủ tốn gần hai mươi lượng bạc, nếu là dân miền núi bình thường một năm cũng chỉ kiếm được từng đó mà thôi.
“Mùi vị thực không tồi.” Đằng Thanh Sơn ăn những món cao lương mỹ vị này không khỏi gật đầu.
Đằng Thanh Hổ vừa ăn cũng gật đầu liên hồi: “Ừm ừm.. Thịt này không tệ, ăn rất ngon. Rượu này cũng rất nguyên chất, rất thú vị.” Mặc dù Lãm Nguyệt Lâu này giá quá đắt đỏ nhưng mùi vị đích xác không như bình thường.
“Thanh Sơn, đệ xem những người vào tửu lâu này không phải là nhà giầu thì đều là người có địa vị. Tên nào cũng vậy. Khà khà…” Đằng Thanh Hổ cười nói.
“Vâng” Đằng Thanh Sơn cũng cười rồi gật đầu.
Ngay lúc hai người đang ăn uống vui vẻ thì có một thanh âm từ bên ngoài truyền đến.
“Cái gì? Đông khách sao?” Thanh âm bất mãn vang lên. “Ta hôm nay chính là mở tiệc mời huynh đệ ta nên đặc biệt đến Lãm Nguyệt Lâu các ngươi. Tầng ba cao cấp không có mà ngay cả vị trí bình thường như tầng một, tầng hai cũng không có sao?“
“Khách quan, hết chỗ rồi.” Tên tiểu nhị không chút tức giận.
Một gã công tử toàn thân bạch bào đứng ở cửa tầng một đưa mắt liếc nhìn vào bên trong. Ánh mắt dừng lại trên người Đằng Thanh Sơn và Đằng Thanh Hổ.
Dù sao thì đúng là từ cách ăn mặc, khí chất có thể phán định ra thực lực, thân phận mỗi người. “Hai tiểu tử này, một tên quay lưng ta không nhìn rõ, còn tên khác la hét ầm ĩ, mặt mày hớn hở, rõ ràng chưa từng thấy qua cảnh này.“
Đằng Thanh Sơn và Đằng Thanh Hổ cũng không để ý đến lời người ngoài cửa. Hai người vẫn vui vẻ ăn uống lại còn nhìn xuyên qua song cửa ngắm cảnh sắc bên ngoài, thoải mái đàm luận.
“Hai vị khách quan.” Tiểu nhị đột nhiên chạy đến bên cạnh hai người Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Hổ.
“Hả?” Đằng Thanh Sơn ngẩng đầu.
“Vị khách quan kia hy vọng hai vị có thể nhường cái bàn này cho họ. Hai người gọi món hết bao nhiêu vị khách quan kia đều trả hết.” Tiểu nhị nói. “Không biết hai vị khách quan có thể đáp ứng hay không?“
Thanh Hổ vừa nhai thịt trong miệng vừa ngẩng đầu trừng mắt với tiểu nhị, gã cười nhạo liếc mắt sang vị quý công tử bên ngoài: “Hắn bao? Mẹ kiếp! Bảo chúng ta đi cũng dễ thôi. Để lại một ngàn lượng bạc hai huynh đệ chúng ta lập tức rời đi. Nếu hắn keo kiệt không nỡ bỏ ra vậy thì ngươi trực tiếp bảo hắn cút đi!”
Đằng Thanh Sơn nâng chén rượu uống một hớp, mỉm cười nhìn sự tình phát triển.