Ngày hai mươi tám tháng ba, lúc hoàng hôn.
Quận Giang Ninh, Nghi thành.
– Sư phụ, tìm được rồi à?
Đằng Thanh Sơn lộ vẻ vui mừng.
– Ừm.
Gia Cát Nguyên Hồng cũng thở phào một hơi, nhìn về mặt trời đỏ ối như máu phía trời tây.
– Điều tra ba bốn ngày, tìm xem chỗ nào trong Giang Ninh quận thành vào ngày hai mươi hai tháng ba có tiếng nổ lớn. Rốt cục cũng tra được ở một thôn trang dưới chân Đại Duyên Sơn, có người nói từng nghe tiếng nổ đùng đoàng, cũng nghe thấy tiếng gầm đáng sợ. Ta phái người đi Đại Duyên Sơn, tìm được di thể của sư tổ rồi.
– Ở trong núi ba bốn ngày, thân thể sư tổ không bị thú ăn mất quả là một kỳ tích, là ông trời chiếu cố cho.
Gia Cát Nguyên Hồng cảm thán.
Gia Cát Nguyên Hồng không biết…
Ngày đó, Yêu Long Tử Tích từng chui ra khỏi lòng đất, còn gầm một tiếng lơn, nơi đó lưu lại khí tức yêu long nồng nặc. Khí tức yêu long rất ghê gớm, những dã thú bình thường căn bản không dám tới gần. Nhờ thế thi thể Vũ trưởng lão mới còn nguyên vẹn được.
– Tang sự của Vũ trưởng lão thì sao?
Đằng Thanh Sơn nhìn Gia Cát Nguyên Hồng.
– Tang sự cũng chỉ làm nhỏ thôi.
Gia Cát Nguyên Hồng cười khổ:
– Sư tổ lão nhân gia, bây giờ cũng không có thân nhân đời sau… Chà, lúc trước sư tổ chỉ có duy nhất một tằng tôn, nhưng vì hắn tranh đoạt một phụ nữ với người khác nên mất mạng rồi. Cái chết của tằng tôn đã đả kích sư tổ rất lớn.
– Từ lúc đó, sư tổ luôn mê mẩn vào các loại tiểu thuyết. Nhưng cũng lạ, sư tổ đạt tới tiên thiên kim đan, trong quá trình xem tiểu thuyết dã sử lại đột phá tới hư cảnh.
– Nhưng cho dù đạt tới hư cảnh, sư tổ vẫn rất ẩn nhẫn, cơ hồ đều chỉ ở trong Vũ Các… năm đó ta đạt tới tiên thiên, được coi là thiên tài trong tông. Rồi sau đó chính sư tổ đích thân chỉ điểm cho ta. Ông tuy là sư tổ, nhưng lại gần như là sư phụ.
Hai mắt Gia Cát Nguyên Hồng rơm rớm.
Gia Cát Nguyên Hồng có được thành tựu như vậy, công của Vũ trưởng lão rất lớn.
“Sư phụ!”
Đằng Thanh Sơn thầm than.
Đột nhiên…
– Ầm!
– Ầm!
– Ầm!
Tiếng đập cửa dồn dập mạnh mẽ vang lên, đánh vỡ không khí yên tĩnh. Tiếng đập cửa như một cái chùy nện vào lòng người.
– Hả?
Đằng Thanh Sơn, Gia Cát Nguyên Hồng sắc mặt đều khẽ biến.
Bình thường hạ nhân nào dám gõ cửa như thế?
– Tông chủ, tông chủ, mở cửa nhanh, mở cửa nhanh!
Bên ngoài vọng vào tiếng kêu vội vàng.
– Con mở cửa.
Đằng Thanh Sơn lập tức chạy ra, mở cửa. Chỉ thấy một hán tử mặc quần áo bình thường, mày rậm mắt to bất chấp hành lễ với Đằng Thanh Sơn, cứ thế lao vào trong viện.
– Chuyện gì thế?
Gia Cát Nguyên Hồng đứng lên.
– Tông chủ.
Hán tử này vội vàng nói:
– Trong tông vừa báo tin. Phía nam, phía bắc, phía tây quận Giang Ninh, ba hướng có Thanh Hồ Đảo đóng quân, đều đã xuất phát về phía quận Giang Ninh ta rồi.
Ầm!
Gia Cát Nguyên Hồng và Đằng Thanh Sơn đều cảm giác thấy trong đầu tựa như sấm dội, sững cả người. Mặc dù là Đằng Thanh Sơn và Gia Cát Nguyên Hồng đều đã dự kiến… nhưng khi thực tế phát sinh, Đằng Thanh Sơn và Gia Cát Nguyên Hồng đều là không thể chấp nhận được. Vì một khi Thanh Hồ Đảo khai chiến, không biết chừng Quy Nguyên Tông sẽ xong đời!
Một khi sụp đổ, cơ nghiệp ngàn năm coi như tiêu tan.
– Ta sẽ đi.
Gia Cát Nguyên Hồng bình tĩnh lại, hai mắt lóe ra hàn tinh.
– Ngươi ra ngoài trước đi.
Gia Cát Nguyên Hồng vung tay lên. Tên hán tử mặc dù lo lắng nhưng vẫn cung kính thối lui.
Trong đình viện chỉ còn lại Gia Cát Nguyên Hồng và Đằng Thanh Sơn.
– Sư phụ!
Đằng Thanh Sơn nhìn Gia Cát Nguyên Hồng.
– Hạt Tử Kiếm Thánh quả nhiên muốn nhất cổ tác khí rồi (một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm). Muốn đạp bằng cả Quy Nguyên Tông ta.
Gần như trong nháy mắt Gia Cát Nguyên Hồng đã có chủ ý, nhìn Đằng Thanh Sơn.
– Thanh Sơn, đến lúc đó ngươi hãy hiện thân với thân phận là bằng hữu của Quy Nguyên Tông, xem có thể làm Hạt Tử Kiếm Thánh kiêng kỵ gì không. Về phần ta… ta bây giờ phải trở về rồi.
– Sư phụ, người không thể trở về.
Đằng Thanh Sơn trịnh trọng:
– Người trở về cũng vô dụng… Nếu Quy Nguyên Tông bị công phá, đến lúc đó Hạt Tử Kiếm Thánh nhất định sẽ giết người. Như vậy là đi chịu chết! Còn khi người không trở về… Tương lai, người nhất định sẽ đạt tới hư cảnh.
Đằng Thanh Sơn không cho là sư phụ mình đến cả việc này mà cũng nhìn không thấu.
– Không!
Gia Cát Nguyên Hồng nhè nhẹ lắc đầu, nhìn Đằng Thanh Sơn.
– Thanh Sơn, ta là tông chủ Quy Nguyên Tông!
– Quy Nguyên Tông gặp phải đại nạn như thế, những người khác có thể đi, chỉ có ta không thể đi.
– Đại quân Thanh Hồ Đảo áp chế, Quy Nguyên Tông ta dũng mãnh, các đệ tử không sợ chết, rồi đột nhiên phát hiện ra tông chủ của họ lại sợ tới mức chạy trốn, không có ở Giang Ninh quận thành. Ngươi nói xem, các đệ tử Quy Nguyên Tông ta còn có tâm chiến đấu không? E rằng họ sẽ suy sụp hoàn toàn.
Gia Cát Nguyên Hồng nghiêm mặt nói.
Nói xong, Gia Cát Nguyên Hồng nhìn Đằng Thanh Sơn:
– Hơn nữa, tương lai của Quy Nguyên Tông không phải ở Gia Cát Nguyên Hồng, mà là trong tay Đằng Thanh Sơn ngươi!
– Không, không…
Đằng Thanh Sơn nhíu mày, suy nghĩ một lát.
– Đừng ngăn cản ta.
Gia Cát Nguyên Hồng đi ra cửa.
– Sư phụ!
Thân hình Đằng Thanh Sơn lóe lên, chắn trước người Gia Cát Nguyên Hồng. Hắn nhìn chằm chằm vào Gia Cát Nguyên Hồng trịnh trọng nói:
– Thanh Hồ Đảo tấn công là tai nạn của Quy Nguyên Tông ta. Nhưng… Chúng ta còn có sinh cơ. Hạt Tử Kiếm Thánh rất có thể sẽ bận tâm về sự tồn tại của con. Hơn nữa, chúng ta còn có một hy vọng khác nữa.
– Một hy vọng khác?
Gia Cát Nguyên Hồng giật mình.
– Dạ! Thiên Thần cung.
Đằng Thanh Sơn trả lời.
– Thiên Thần cung?
Gia Cát Nguyên Hồng nhíu mày.
– Thanh Sơn, ngươi muốn…
Gia Cát Nguyên Hồng biết Đằng Thanh Sơn và Thiên Thần cung hơi có liên quan.
– Bây giờ là hoàng hôn, con phải đi Thanh Châu một chuyến.
Đằng Thanh Sơn vội nói:
– Nếu Thiên Thần cung hỗ trợ, Quy Nguyên Tông ta nhất định có thể tránh được kiếp số. Sư phụ! Con đi trước đây.
Thời gian khẩn trương, Đằng Thanh Sơn cưỡi Lục Túc Đao Trì lập tức ly khai.
Vèo!
Lục Túc Đao Trì trong nháy mắt phóng lên cao, với tốc độ của Lục Túc Đao Trì thì người thường chỉ có thể thấy mắt hoa lên.
…
Dương Châu cách Thanh Châu chỉ có hai ngàn dặm lộ trình. Nếu muốn đến Hổ Dược quận thành ở Thanh Châu thì mất gần ba ngàn dặm.
Sắc trời đã tối.
Lục Túc Đao Trì bay trên tầng mây, toàn thân bao trùm trong quang mang kim diễm, dưới sự trợ giúp của Đằng Thanh Sơn, lúc này Lục Túc Đao Trì có tốc độ còn nhanh hơn Thanh Loan lúc bình thường rất nhiều. Nó dùng một loại tốc độ kinh khủng, rít lên xé rách cả thiên địa, bay một mạch tới Hổ Dược quận thành.
– Nếu Tiểu Thanh tới đây, Tiểu Thanh và ta cũng đủ khiến cho Thanh Hồ Đảo căn bản không dám vọng động.
– Nếu Lục Túc Đao Trì đột phá tới hư cảnh, cũng có thể chấn nhiếp Thanh Hồ Đảo.
– Nếu sư phụ có thể đột phá bước cuối cùng đạt tới hư cảnh, cùng liên thủ với ta thì hai hư cảnh ở Quy Nguyên Tông cũng có thể giữ vững cho Quy Nguyên Tông.
Đằng Thanh Sơn nhìn lên những vì sao lấp lánh trên bầu trời, trong lòng đầy lo lắng. Tất cả đều chỉ là nếu thôi. Bất luận là Lục Túc Đao Trì hay sư phụ Gia Cát Nguyên Hồng, muốn đột phá tới hư cảnh đều rất khó. Chỉ thiếu một bước nhưng lại một bước xa bằng trời.
Rất nhiều người bị sa lầy ở một bước đó rất lâu.
– Xuống dưới.
Đằng Thanh Sơn chỉ dẫn. Lục Túc Đao Trì bổ xuống những tầng mây. Đằng Thanh Sơn liếc mắt đã thấy rõ phía dưới là ruộng đồng, thành trì, thôn trang vô tận.
Qua thời gian uống cạn một chén trà, Đằng Thanh Sơn đã thấy Hổ Dược quận thành.
…
Trong Hổ Dược quận thành, nơi tổng đàn Tuyết Liên Giáo có một phủ đệ xa xỉ, chính là chỗ ở của Lý Quân.
Lý Quân một mình trong thư phòng, ngoài thư phòng có hai thân vệ đang đứng.
– Ừm, xem ra lần này tiến công U Châu, muốn diệt “Hồng Thiên Thành” quả là rất khó.
Lý Quân nhìn tin tình báo vừa nhận được, lắc đầu.
Vèo!
Một hồng quang xuyên qua cửa, dừng lại trong thư phòng.
– Người nào!
Hai thân vệ ở cửa thư phòng vội quay đầu nhìn, vừa thấy đột nhiên có bóng người đứng giữa thư phòng, lập tức quát một tiếng.
– Nhanh, nhanh.
Rất nhiều thân vệ trong phủ đệ, nghe tiếng quát lập tức chạy về phía thư phòng.
Lý Quân vừa thấy người vừa đến lộ ra vẻ kinh hỉ, vội phất tay bảo thân vệ:
– Các ngươi đều ra ngoài, đừng cho ai tới quấy rầy ta.
– Dạ.
Hai thân vệ lúc này mới thấy rõ người vừa tới là trượng phu của giáo chủ lúc trước sống trong phủ đệ đều không khỏi đỏ mặt lên, lập tức lùi ra khỏi thư phòng rồi đóng cửa lại.
– Thanh Sơn, sao chàng đêm hôm lại tới đây?
Lý Quân cười lại gần, kéo tay Đằng Thanh Sơn.
– Ta có việc khẩn yếu.
Đằng Thanh Sơn nhíu mày nói:
– Tiểu Quân…! Chiều nay, Thanh Hồ Đảo ở biên cảnh Giang Ninh quận đã xuất phát, tiến về phía Giang Ninh quận thành. Hơn nữa… Vũ trưởng lão mà mấy ngày trước ta đã kể với nàng, cũng vừa bị Hạt Tử Kiếm Thánh của Thanh Hồ Đảo mời yêu thú hư cảnh liên thủ giết chết rồi.
– Cái gì… việc này…
Lý Quân cũng bị tin tức này làm giật bắn cả người.
Cái chết của Vũ trưởng lão, cho dù là Thiên Thần cung cũng không biết gì cả.
– Sao lại như thế?
Lý Quân cũng sững sờ.
– Tiểu Quân, bây giờ Quy Nguyên Tông đang rất nguy ngập… chỉ bằng vào một mình ta, rất khó có thể uy hiếp được Thanh Hồ Đảo.
Đằng Thanh Sơn nhíu mày:
– Hơn nữa chỉ cần Thanh Hồ Đảo có phòng bị, đưa toàn bộ nhân mã tinh anh phân tán, rời Thanh Hồ Đảo, cho dù ta muốn trả thù cũng không làm được.
Lý Quân cũng khẽ gật đầu.
– Thanh Sơn, chàng định làm sao bây giờ?
– Nàng liên lạc với Thiên Thần cung.
Đằng Thanh Sơn nói:
– Đem tình huống này báocho họ… Nói là một khi Dương Châu trở nên bền chắc như thép, tương lai Thiên Thần cung muốn chiếm lĩnh Dương Châu sẽ phiền toái thập bội. Bảo bọn họ cử một hư cảnh tới hỗ trợ cho chúng ta.
– Việc này có thể được đó.
Lý Quân gật đầu:
– Lần này, Thiên Thần cung ta tiến hành đánh Hồng Thiên Thành ở đông bắc U Châu, đã sa lầy rồi. Chắc cung chủ cũng không muốn tương lai lâm vào hoàn cảnh tương tự ở Dương Châu.
– Sa lầy?
Đằng Thanh Sơn nhướng mày.
– Ừm.
Lý Quân gật đầu.
– Ở Thanh Châu, Thiên Thần cung ta đã tiềm phục hơn trăm năm, sớm đã âm thầm xâm nhập, sắp đặt rất nhiều thế lực. Do đó, việc thống nhất Thanh Châu rất nhanh. Nhưng lần này tấn công U Châu lại gặp phiền toái. Hồng Thiên Thành học được bài học của “Tiêu Dao Cung”, đem cả U Châu xây thành thành đồng vách sắt, hơn nữa, dùng thủ đoạn rất ngoan độc.
– Họ không liều mạng với Thiên Thần cung ta! Đầu tiên, Hồng Thiên Thành xé nhỏ quân đội tinh anh ra, chỉ còn những đội quân nhỏ, nhiều lắm là trên vạn người. Chúng cứ như sói hoang liên tục tập kích đại quân chúng ta.
– Tiếp theo, Hồng Thiên Thành còn treo giải thưởng ở U Châu, bắt đầu chiêu binh trên cả U Châu. Phàm là binh vệ gia nhập, nếu giết chết một binh vệ Thiên Thần cung, sẽ được thưởng năm trăm lượng bạc!
– Năm trăm lượng bạc, giết một người mà được phần thưởng cao như thế. Điều này đủ để làm cho rất nhiều cường đạo, thổ phỉ U Châu đỏ mắt điên cuồng.
– Trong lúc nhất thời, cả U Châu, nổi lên mấy trăm thậm chí hơn một ngàn đội quân, lớn thì hai ba vạn người, nhỏ thì vào khoảng ngàn người. Chúng dựa vào việc quen thuộc địa hình địa phương, dùng các loại thủ đoạn, hoặc là cạm bẫy, hoặc là tập kích, hoặc là dụng độc, công kích quân đội Thiên Thần cung ta.
Lý Quân cười khổ lắc đầu.
– Thiên Thần cung ta có cường giả hư cảnh, nhưng vài cường giả hư cảnh mà đứng trước những quân đội nhiều như hải dương, ở đâu cũng có như vậy thì làm gì được?
– Chà… đại quân Thiên Thần cung ta sa vào vũng lầy trùng điệp ở U Châu, rất phiền toái.
– Do đó, không biết chừng cung chủ có thể đồng ý cử một hư cảnh giúp Quy Nguyên Tông.
Lý Quân gật đầu.