Cửu Đỉnh Ký

Chương 459: Rút kiếm, giết người


Thiết Phiền cố nhịn đến cùng

Lửa giận phát tiết, sắp bung ra rồi

Khổ nỗi sư tổ có lời

Coi trọng chữ “nhẫn” mới là người khôn.

Phế bỏ cao thủ tiên thiên kim đan, còn bảo là nể tình?

Cho dù là Hạt Tử Kiếm Thánh có tốt tính tới mấy, trong lòng phải nổi giận đùng đùng…

Đảo chủ Thanh Hồ Đảo Thiết Phiền ở phía sau nghe Đằng Thanh Sơn nói thế, giận tím mặt.

'Tên Kinh Ý này thật sự là quá đáng. Hủy đan điền Triệu trưởng lão, còn tới Thanh Hồ Đảo ta diễu võ dương oai, còn bảo Thanh Hồ Đảo ta phải dạy đệ tử cho tốt, quá càn rỡ, quá càn rỡ.'

Nếu tên Kinh Ý này không phải là cường giả hư cảnh, Thiết Phiền đã ra lệnh xử tử Đằng Thanh Sơn rồi.

'Thiết Phiền.' Thanh âm của Hạt Tử Kiếm Thánh vang lên bên tai đảo chủ Thanh Hồ Đảo Thiết Phiền.

Thiết Phiền cả kinh. Y hiểu đây là thanh âm của sư tổ.

'Nhịn một chút, tên Kinh Ý trước giờ ta chưa bao giờ nghe qua, hẳn là một tên ẩn sĩ nhàn tản đạt tới cường giả hư cảnh. Loại người như thế là không thể trêu vào được.'

Hạt Tử Kiếm Thánh truyền âm nhắc nhở. 'Người như thế sống không biết bao nhiêu năm, thân nhân đều chết cả. Chẳng có ai ràng buộc, tính tình rất cổ quái, ai trêu vào họ đã đau thấu trời. Hôm nay chúng ta nhẫn nhịn cho qua việc này đi.'

'Nếu không đành lòng, làm cứng với hắn sẽ rất phiền toái.' Hạt Tử Kiếm Thánh truyền âm dặn dò Thiết Phiền.

Trên Cửu Châu Đại Địa, loại người đáng sợ nhất không phải là những tuyệt thế cường giả như Hạt Tử Kiếm Thánh, mà là loại cường giả nhàn tản đạt tới hư cảnh. Mặc dù Hạt Tử Kiếm Thánh rất giận tên cường giả tự xưng 'Kinh Ý' nhưng cũng rất đau đầu.

– Thiết Phiền.

Hạt Tử Kiếm Thánh nhắc nhở.

– Sư tổ.

Thanh Hồ đảo chủ 'Thiết Phiền' cung kính đáp.

– Dìu Đan Trần sang một bên. – Hạt Tử Kiếm Thánh bảo.

– Dạ, sư tổ.

Thiết Phiền cố nén tức giận, đi tới cạnh Triệu Đan Trần, nâng y dậy. Chỉ nghe những tiếng 'răng rắc' Thiết Phiền đã xoay lại những khớp cho Triệu Đan Trần. Lúc này Triệu Đan Trần mới có thể tự mình đứng lên, oán hận nhìn Đằng Thanh Sơn nhưng không dám lên tiếng.

Thiết Phiền, Triệu Đan Trần hai người đứng một bên Tỏa Long Các.

Hạt Tử Kiếm Thánh nhắm hai mắt, quay về phía Đằng Thanh Sơn, lạnh lùng nói:

– Kinh Ý, đệ tử của Thanh Hồ Đảo ta, Thanh Hồ Đảo sẽ quản. Lần này phiền ngươi tự mình đưa tới… Ta còn muốn tiếp tục tu luyện, không tiễn.

'Hạt Tử Kiếm Thánh này thật là nhẫn nại.' Đằng Thanh Sơn sờ mũi, thầm nghĩ.

Đằng Thanh Sơn đột nhiên sực nghĩ ra…

'Ừm, bên ngoài có rất nhiều người.'

Đích xác, lúc này ở ngoài sân Tỏa Long Các đã tụ tập vô số đệ tử Thanh Hồ Đảo, thậm chí còn có không ít hộ pháp Liên trưởng lão cũng chạy tới.

– Cái gì? Có người bắt Triệu trưởng lão à, xông bừa vào?

– Không thấy hắn đi vào, nhưng, nhìn phương hướng mà người áo bào trắng đi tới, thì hắn đã vào bên trong rồi.

– Trưởng lão, làm sao bây giờ?

Đằng Thanh Sơn có thể dễ dàng nghe các thanh âm bên ngoài. Kỳ thật cũng không trách các đệ tử Thanh Hồ Đảo khẩn trương… Dù sao một cường giả đáng sợ có thể dễ dàng bắt Triệu Đan Trần, xông vào chỗ ở của đảo chủ, ai có thể không lo lắng chứ? Phải biết là Triệu Đan Trần còn mạnh hơn cả đảo chủ'Thiết Phiền' một chút.

Nếu đường đường đảo chủ Thanh Hồ Đảo bị giết, vậy quả thật trò cười cho người trong thiên hạ.

Trong Tỏa Long Các.

– Đảo chủ, các trưởng lão cầu kiến.

Một đệ tử canh gác đứng xa xa cung kính nói.

Thiết Phiền nghe thế nhướng mày, quát lùi ra.

Hạt Tử Kiếm Thánh bất mãn muốn đuổi những người ấy đi, nhưng ngay lúc này Đằng Thanh Sơn cười khẽ rồi cất tiếng:

– Thiết Ngũ, sao lại bảo ta đi nhanh thế?

– Ngươi còn có chuyện gì nữa?

Thiết Phiền nghe thế lửa giận lại bốc lên.

Hạt Tử Kiếm Thánh gương mặt vẫn như tượng đá, lúc này tựa hồ đen xạm lại một chút, trầm giọng nói:

– Kinh Ý, còn có chuyện gì nữa?

– Hôm nay ta tới đây đem Triệu Đan Trần theo chỉ là tiện tay… Hôm nay chuyện trọng yếu nhất là đem một người của Thanh Hồ Đảo các ngươi đi.

Đằng Thanh Sơn cười nói:

– Người này tên là Triệu Phủ, là một đệ tử hạch tâm của Thanh Hồ Đảo các ngươi. Giao hắn cho ta, ta lập tức đi ngay!

Ầm!

Hai mắt Hạt Tử Kiếm Thánh đang nhắm chợt trợn trừng, lộ ra hai tròng mắt xám trắng, nhưng hai tròng mắt xám trắng lại mờ ảo có lệ mang màu đen lóe ra, làm cho Đằng Thanh Sơn không khỏi ớn lạnh.

– Kinh Ý, ngươi không thấy là ngươi rất quá đáng sao?

Hạt Tử Kiếm Thánh nói trầm trầm, trong thanh âm ẩn chứa đầy tức giận.

– Quá đáng á?

Đằng Thanh Sơn nhìn chằm chằm vào lão mù.

– Thiết Ngũ, hôm nay ta nhất định phải bắt Triệu Phủ đi!

Thiết Phiền bên cạnh cũng không kìm được xen vào nói:

– Kinh Ý tiền bối, ông…

– Câm miệng.

Đằng Thanh Sơn quát lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn y.

– Ta và Thiết Ngũ nói chuyện, đâu có phần ngươi xen vào!

Thiết Phiền không khỏi đỏ mặt, nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Cường giả hư cảnh nói chuyện… Hắn chỉ là một tiên thiên kim đan đích xác không có tư cách xen vào.

– Kinh Ý.

Trong thanh âm Hạt Tử Kiếm Thánh ẩn chứa đầy lửa giận, thanh âm rất lớn, giống như tiếng sấm.

– Đây là Thanh Hồ Đảo! Nếu cho dù đệ tử tên là Triệu Phủ này có đắc tội với ngươi, Thanh Hồ Đảo chúng ta cũng phải điều tra một phen. Nếu đích xác như thế, sẽ đem hắn giao cho ngươi, để ngươi trách phạt hắn cũng không sao. Nhưng… Ngươi muốn cưỡng ép mang đệ tử Thanh Hồ Đảo ta đi như vậy, quả là ngươi không coi Thanh Hồ Đảo ta vào đâu cả!

Không phải là việc tổn thất vài đệ tử, mà là sự tôn nghiêm, thể diện!

Một câu của Đằng Thanh Sơn mà Thanh Hồ Đảo chắp tay dâng đệ tử hạch tâm ra, vậy thì còn mặt mũi đâu nữa?

– Triệu Phủ này có cừu oán với đệ tử ta.

Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nói.

– Có cừu oán? Có cừu oán gì, ngươi nói ra đi… Ta sẽ hạ lệnh cho người Thanh Hồ Đảo điều tra. Trong vòng ba ngày nhất định sẽ điều tra rành mạch. Đến lúc đó, nếu thật sự như ngươi nói, Triệu Phủ tự nhiên sẽ được giao cho ngươi xử trí. Thanh Hồ Đảo ta không thể chỉ bằng vào nói mấy câu của ngươi đã dâng đệ tử hạch tâm lên.

Thanh âm Hạt Tử Kiếm Thánh lạnh buốt, hiển nhiên đang áp chế sự tức giận.

Sống hơn bốn trăm năm, đặc biệt sau khi đạt tới hư cảnh đại thành, lão có khi nào bị bắt nạt phải cúi đầu như vậy.

Nhưng…

Bây giờ Thanh Hồ Đảo có hoạ ngoại xâm Thiên Thần cung, lại có nỗi lo bên trong là Quy Nguyên Tông, hơn nữa bản thân nội bộ Thanh Hồ Đảo cũng không có đệ tử nào có thể trở thành cường giả hư cảnh, tiếp nhận được gánh nặng. Do đó Hạt Tử Kiếm Thánh phải cố nén giận trước mặt Đằng Thanh Sơn.

– Thiết Ngũ!

Đằng Thanh Sơn nổi giận nói:

– Thanh Hồ Đảo ông điều tra à? Sao, ông cho rằng Kinh Ý ta nói láo để đưa một đệ tử Thanh Hồ Đảo đi?

– Thiết Ngũ.

Thanh âm Đằng Thanh Sơn lạnh buốt.

– Ta đã nói như vậy đó. Ta nói cho ông biết, Triệu Phủ thật sự có đại cừu với đệ tử ta… Kinh Ý ta nói một là một, nói hai là hai! Không đến mức chỉ vì một tên đệ tử của Thanh Hồ Đảo các ông mà không biết xấu hổ đi nói láo đâu! Ta đã nể mặt ông, không muốn đại náo Thanh Hồ Đảo của ông. Ông nên mau mau giao ra Triệu Phủ, việc này bỏ qua, bằng không… Hừ.

Đằng Thanh Sơn hừ lạnh một tiếng, làm đảo chủ Thiết Phiền và Triệu Đan Trần bên trong Tỏa Long Các giận tới mức hai mắt muốn tóe lửa.

– Hừ!

Một tiếng hừ làm mặt đất chấn động.

Ở ngoài viện có vô số đệ tử tụ tập. Mặc dù những cường giả hư cảnh như Đằng Thanh Sơn phong tỏa không gian chung quanh Tỏa Long Các, nên không nghe được thanh âm bên trong viện nhưng họ lại đều cảm thấy dưới chân chấn động.

Vù… vù…

Mái tóc bạc của Hạt Tử Kiếm Thánh, sợi nào sợi nấy như lợi kiếm, đôi tròng mắt xám trắng ảm đạm chợt lóe ra lệ mang màu đen, không gian chung quanh ẩn ẩn bắt đầu vặn vẹo, mắt có thể thấy từng đạo điện mang màu đen lóe lên chung quanh. Hạt Tử Kiếm Thánh nổi giận nói trầm trầm:

– Kinh Ý, đây là Thanh Hồ Đảo ta, không phải là nơi ngươi láo xược được!

– Thiết Ngũ ta tung hoành Cửu Châu, chưa có ai dám đứng trước mặt ta kiêu ngạo như vậy!

Hạt Tử Kiếm Thánh cầm thiết côn nhỏ.

– Bây giờ ngươi cấp tốc ly khai Thanh Hồ Đảo, chuyện hôm nay ta coi như không phát sinh! Nếu ngươi vẫn còn ở đây giương oai… Hừ, xú hạt tử ta không tiếc tất cả, cho dù phải truy khắp Cửu Châu Đại Địa, cũng nhất định phải lấy mạng ngươi!

Hạt Tử Kiếm Thánh rốt cục đã bộc phát!

Lão mù cao ngạo, Hạt Tử Kiếm Thánh hư cảnh đại thành, rốt cục cũng nổi điên.

– Ha ha… Ngươi muốn giết ta à?

Đằng Thanh Sơn giận dữ cười lại.

– Xú hạt tử, ta xưng hô ngươi một tiếng Thiết Ngũ, ngươi thật nghĩ là ta sợ ngươi sao? Xú hạt tử ngươi rất lợi hại, nhưng Kinh Ý ta không sợ ngươi.

– Được, được! Ngươi muốn giết ta hả, được!

Đằng Thanh Sơn cười ha ha…

– Xem ông giết chết ta trước, hay ta giết sạch người của Thanh Hồ Đảo trước!

Một tiếng cười ngông cuồng vang lên.

– Ầm!

Thân thể Đằng Thanh Sơn hóa thành luồng hỏa quang bùng nổ, biến mất khỏi tầm mắt.

– Choang!

Bảo kiếm tuốt ra khỏi vỏ.

– Láo xược.

Hạt Tử Kiếm Thánh giận dữ. Cây thiết côn nhỏ trong tay lão hóa thành một luồng ánh sáng màu đen, chém với tốc độ kinh người về phía Đằng Thanh Sơn.

Thế nhưng…

Đằng Thanh Sơn căn bản không muốn chính diện giao thủ với Hạt Tử Kiếm Thánh. Hắn sớm đã né tránh rồi. Đồng thời Đằng Thanh Sơn còn chém mạnh một kiếm về bốn phương tám hướng.

– Veo!

Một luồng kiếm quang rực lửa hình vòng tròn, như một lưỡi ánh sáng hình bán nguyện nhanh như chớp bay về phía vách tường xa xa. Chỉ lóe lên, rồi vách tường đó đã bị cắt đôi. Tốc độ di động Hạt Tử Kiếm Thánh có nhanh đến mấy, cũng không cản nổi tốc độ của kiếm quang! Trong nháy mắt vách tường bị chia đôi, ngoài tường rất nhiều đệ tử cũng bị cắt ngọt!

– A!

– A! Tránh đi!

Tiếng kêu thê lương huyên náo, ngoài viện truyền đến. Máu văng tung tóe, chỉ một kiếm đã làm hơn mười người bên ngoài chết thảm đương trường. Hơn mười người trọng thương tàn phế, trong đó có hai tiên thiên cường giả.

– Giết đi, xem ai chết trước. Ha ha… giết đi, giết đi!!!

Đằng Thanh Sơn ngông cuồng cười to, tiếng vang vọng khắp cả Thanh Hồ Đảo. Hơn mười vạn đệ tử và rất nhiều quân sĩ tinh anh trong Thanh Hồ Đảo đều ngẩng đầu nghi hoặc nhìn lên trời. Đằng Thanh Sơn đã hóa thành một luồng hồng quang bắn về phía xa xa. Hướng hắn bay tới chính là nơi trưởng lão Thanh Hồ Đảo tụ tập.

– Không…

Đảo chủ Thiết Phiền hoảng sợ đến ngây người.

– Không ổn.

Triệu Đan Trần cũng hết hồn.

Hạt Tử Kiếm Thánh càng tức giận đến xịt khói, không biết phải làm như thế nào.

Hư cảnh đại thành thì đã sao?

Sức chiến đấu của lão rất lợi hại. Nhưng, nói về tốc độ chạy thì cũng tương đương với người đạt tới 'thân dung thiên địa' thôi. Đối phương căn bản không đánh với lão, mà là không ngừng chạy trốn. Đồng thời giết đệ tử tinh anh của Thanh Hồ Đảo!

– Tên Kinh Ý này…

Khóe miệng Hạt Tử Kiếm Thánh sùi bọt mép.

Lão giận quá!

Lão không ngờ, đối phương lại bất chấp việc lão uy hiếp, ngược lại còn tùy ý đại sát.

– Ha ha… Kinh Ý ta sống ba trăm năm cũng đủ rồi. Ha ha, có thể làm Thanh Hồ Đảo chôn cùng ta quả là thống khoái, thống khoái.

Tiếng cười ngông cuồng không ngừng vang vọng cả Thanh Hồ Đảo.

Sắc mặt Hạt Tử Kiếm Thánh thoáng cái trở nên trắng bệch.

Cường giả hư cảnh, có một vài người sống rất lâu thân nhân đều chết cả. Những cường giả hư cảnh này chẳng còn quyến luyến gì với trần thế này nữa, căn bản không sợ chết. Gặp phải người như vậy quả là đáng sợ.

– Dừng tay!

Hạt Tử Kiếm Thánh giận tới dựng tóc lên, truyền âm nói:

– Kinh Ý, ta đồng ý giao tên Triệu Phủ đó!

Hạt Tử Kiếm Thánh cao ngạo cũng phải cúi cái đầu cao quý của lão xuống!

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.