Thanh Châu, Hổ Dược quận thành.
Hổ Dược quận vốn là trung tâm của Thanh Châu. Cung điện Tiêu Dao Cung vốn ở ngoài Hổ Dược quận thành, nhưng từ khi Tiêu Dao Cung hủy đi cung điện, cả tòa núi bị lôi điện đánh nát, vai trò của Hổ Dược quận trong số mười tám quận Thanh Châu đã giảm xuống một chút, nhưng tổng giáo của Tuyết Liên Giáo bây giờ lại được thiết lập tại đây.
Tổng giáo Tuyết Liên Giáo ở phía bắc thành Hổ Dược quận thành chiếm diện tích rất rộng. Phải biết là rất nhiều phủ đệ của Hổ Dược quận thành, năm đó đều là chỗ ở của những lãnh đạo Tiêu Dao Cung, bây giờ lại bị Tuyết Liên Giáo chiếm lấy.
– Các ngươi lui ra, tiểu Quân và Hô Hòa khách khanh lưu lại.
– Dạ, sư phụ (giáo chủ)!
Trong đại sảnh rộng mở, Đại Thánh nữ, Nhị Thánh nữ của Tuyết Liên Giáo mặc dù trong mắt lóe ra vẻ không cam lòng, nhưng cũng cùng chín Đại trưởng lão cùng cung kính lui ra, chỉ còn lại có Đằng Thanh Sơn và Lý Quân.
'Tuyết Liên Giáo thật ghê gớm, trực tiếp để hai Thánh nữ kia trở thành trưởng lão. Làm như vậy hoàn toàn cắt đứt niệm tưởng của hai Thánh nữ này. Bây giờ tương lai giáo chủ của Tuyết Liên Giáo nhất định là tiểu Quân rồi.' Đằng Thanh Sơn nhìn thoáng qua Tuyết Liên giáo chủ. Khuôn mặt Tuyết Liên giáo chủ rất hồng hào, mặc trường bào màu phấn hồng, có vẻ càng nghiêm trang. Nhìn bề ngoài căn bản không thấy đây là một người đã trên một trăm tuổi. Lúc này Tuyết Liên giáo chủ đang cười nhìn Đằng Thanh Sơn.
– Hô Hòa khách khanh.
Thanh âm Tuyết Liên giáo chủ rất nhu hòa.
– Khách khanh dấu kỹ thật, đã đạt tới hư cảnh rồi mà không nói.
– Giáo chủ cũng không hỏi. – Đằng Thanh Sơn cười.
– Ta không hỏi thì ngươi không nói à?
Rồi không khỏi phì cười.
– Hô Hòa, Đại sư huynh ta mời ngươi gia nhập vào Thiên Thần cung, thậm chí còn đề nghị chức 'Thiên Thần', đây là việc rất tốt mà? Ngươi thành 'Thiên Thần' của Thiên Thần cung ta, lướt mắt nhìn cả Cửu Châu ai dám chọc vào ngươi? Ngươi muốn khai tông lập phái, hoàn toàn có thể thành lập một giáo phái giống như 'Tuyết Liên' của ta.
Đằng Thanh Sơn cười, chỉ lắc đầu.
– Rõ là một tên đầu gỗ.
Tuyết Liên giáo chủ sắc mặt lạnh lùng, nhìn về phía Lý Quân.
– Tiểu Quân, nam nhân của con quả là một tên đầu gỗ, quá đần.
Lý Quân cũng không kìm được, lộ ra nụ cười mỉm.
– Đúng là nữ nhân hướng ngoại.
Tuyết Liên giáo chủ thở dài lắc đầu, bảo:
– Thôi, vợ chồng các con đi đi.
– Dạ, sư phụ.
Lý Quân vội hành lễ.
– Được rồi.
Tuyết Liên giáo chủ trịnh trọng nhìn chăm chú Lý Quân.
– Tiểu Quân, vừa rồi ta đã nói từ hôm nay trở đi con là Thánh nữ duy nhất của Tuyết Liên Giáo ta. Lúc ta vắng mặt thì mọi việc Tuyết Liên Giáo hết thảy do con quản lý. Do đó, con ngàn vạn lần không được lười biếng.
– Dạ, sư phụ. – Lý Quân chỉ có thể đáp.
– Đi đi.
Tuyết Liên giáo chủ dục.
Lý Quân và Đằng Thanh Sơn cùng rời đi. Lúc rời khỏi, Đằng Thanh Sơn chỉ gật đầu cười với Tuyết Liên giáo chủ thôi.
'Hô Hòa này khó nhằn thật!' Đôi mắt đẹp của Tuyết Liên giáo chủ nheo lại. 'Nhưng bây giờ thê tử ngươi đã thành giáo chủ tương lai của Tuyết Liên Giáo, Thiên Thần cung ta. Ngươi lại là khách khanh, cho dù không gia nhập vào Thiên Thần cung cũng chẳng khác gì đã gia nhập?'
…
Vợ chồng Đằng Thanh Sơn, Lý Quân hai người đang chỗ trong nhà, thong dong uống trà nói chuyện.
– Thanh Sơn, Thiên Thần cung ghê thật. Để lôi kéo muội đã cho Đại sư tỷ, Nhị sư tỷ huynh trở thành trưởng lão. – Lý Quân vừa ăn hạt dưa, vừa nói.
Đằng Thanh Sơn nhìn Lý Quân:
– Trong mắt họ, huynh vô môn vô phái, đương nhiên đáng để lôi kéo! Nhưng tiểu Quân… Từ nay về sau, nàng chính là đại giáo chủ của Tuyết Liên Giáo rồi! Phải có trái tim tinh tế thông minh hơn nữa.
– Cũng không có biện pháp nào được đi với Thanh Sơn nữa rồi. – Lý Quân hơi buồn rầu.
– Việc này chẳng mấy chốc sẽ được giải quyết thôi.
Đằng Thanh Sơn cầm lấy tay Lý Quân.
– Vâng! – Lý Quân gật đầu.
– Huynh chuẩn bị sáng mai xuất phát.
Đằng Thanh Sơn giọng nghiêm nghị:
– Căn cứ vào tin tình báo… Thiên Thần cung lần này tiêu diệt Tiêu Dao Cung làm thiên hạ càng thêm hỗn loạn. Cả Cửu Châu không ít siêu đại tông phái ở các châu đều bắt đầu quét sạch phạm vi của mình rồi.
Thấy kết quả Tiêu Dao Cung diệt vong, vì thỏ chết cáo khóc, những tông phái như Hồng Thiên Thành, Tuyết Ưng Giáo, Thanh Hồ Đảo cũng phải để ý tới cảnh nội do mình khống chế, nhất là những tông phái chống lại mình.
Không thể để những tiểu tông phái có không gian phát triển!
Đây cơ hồ là nhận thức chung của các đại tông phái. Nguyên nhân chính là vì Tiêu Dao Cung lúc trước chỉ khống chế được mười lăm quận trong số tám quận, có ba quận căn bản không ai quản. Hơn nữa Tiêu Dao Cung quản lý cũng rất lỏng lẻo… Mới có thể làm cho Tuyết Liên Giáo dựa vào chỗ ba quận này mà phát triển trên mười vạn đại quân.
– Bây giờ Hồng Thiên Thành đã hành động, những tiểu tông phái tạp nhạp ở đông bắc U Châu, cùng với những bang phái cường đạo cỡ lớn toàn bộ đều bị tiêu diệt!
– Huynh lo rằng Thanh Hồ Đảo cũng sẽ làm như vậy!
Đây là một việc bình thường thôi!
Đúng nói đến những tông phái, ai cũng phải trước hết giữ gìn bên trong cho yên ổn! Tỷ như Thanh Hồ Đảo Dương Châu vì Quy Nguyên Tông chỉ chiếm cứ một quận, nên nếu Thiên Thần cung công nhập vào Dương Châu, rất có thể thỏa hiệp với Quy Nguyên Tông, mua chuộc Quy Nguyên Tông, rồi sau đó cho Quy Nguyên Tông làm nội ứng.
Quy Nguyên Tông nằm giữa Dương Châu.
Quy Nguyên Tông bên trong, Thiên Thần cung bên ngoài… Một khi liên thủ, Thanh Hồ Đảo e rằng không có cách nào có thể phòng ngự được! Biện pháp tốt nhất chính là hao phí chút khí lực tiêu diệt Quy Nguyên Tông trước, sau đó biến Dương Châu thành một nơi thành đồng lũy sắt, đồng lòng ứng phó với Thiên Thần cung có thể xâm lăng bất kỳ lúc nào.
– Do đó ta phải làm cho Thanh Hồ Đảo đau đầu, Thanh Hồ Đảo không có sức mà đối phó với Quy Nguyên Tông nữa.
Đằng Thanh Sơn trịnh trọng nói.
Nếu không có việc Thiên Thần cung thống nhất Thanh Châu. Đằng Thanh Sơn cũng không cần phải gấp gáp đi đối phó với Thanh Hồ Đảo. Bây giờ hắn phải rất gấp.
– Vâng! Muội hiểu. – Lý Quân gật đầu.
– Tiểu Quân, dựa theo những gì chúng thiếp ước định… muội dựa vào tổ chức tình báo rộng lớn của Tuyết Liên Giáo thu thập một vài tin tức về những ai có đại cừu với Thanh Hồ Đảo.
Đằng Thanh Sơn nhắc nhở.
…
Sáng sớm ngày sáu tháng mười hai, Đằng Thanh Sơn ly khai Hổ Dược quận.
Giữa trưa cùng ngày, Đằng Thanh Sơn đến Nam Tinh quận Dương Châu, Đằng Thanh Sơn mặc áo bào trắng tựa như một quý công tử tiêu sái.
– Lão gia!
Người gác cổng Lý Phủ vừa thấy tới Đằng Thanh Sơn lập tức cung kính chào.
– Mấy hôm nay ta vắng mặt, có ai tìm ta không? – Đằng Thanh Sơn dò hỏi.
– Lão gia, trước đây mấy hôm có một người đến từ quận Giang Ninh muốn gặp lão gia.
Một tên gác cổng râu quai nón cung kính bẩm:
– Nói là muốn đưa một bức thư cho lão gia, nhưng hắn đợi cả ngày mà không gặp nên lưu lại một lá thư rồi ly khai.
Đằng Thanh Sơn sực nghĩ.
Quận Giang Ninh? Có lẽ là Quy Nguyên Tông.
– Lão gia, sáu ngày trước Dương Đông từng về một lần.
Người gác cổng râu quai nón lại báo:
– Ở trong phủ một ngày rồi đi.
– A Đông trở về rồi à?
Đằng Thanh Sơn nhãn tình sáng lên.
…
Một lát sau quản gia cung kính đưa bức thư mà lúc trước người của quận Giang Ninh đưa tới cho Đằng Thanh Sơn.
Đi vào trong viện, Đằng Thanh Sơn liền mở bức thư:
– Thư của Quận Giang Ninh?
Mở ra.
Trong thư vẻn vẹn chỉ có bốn chữ… 'Hỏa Lưu đã thành'.
'Thành công rồi à?' Đằng Thanh Sơn khẽ mỉm cười.
'Bây giờ nhận được phong thư này, như vậy với tốc độ chế tạo áo giáp của Quy Nguyên Tông, e rằng thời gian một tháng là có thể chế tạo xong ba ngàn bộ áo giáp rồi.' Đằng Thanh Sơn thở phào một hơi. 'Có Hỏa Lưu Thiết, cho dù Thanh Hồ Đảo có động thủ thật thì ít nhất cũng không thể dựa vào chiến thuật biển người được.'
Ứng đối với chiến thuật biển người thì biện pháp tốt nhất chính là chiến thuật tinh anh!
'Không biết A Đông tiểu tử trở về lưu thư lại cho ta nói cái gì.'
Đi vào trong viện, Đằng Thanh Sơn chẳng mấy chốc đã tiến vào thư phòng.
Lúc trước Đằng Thanh Sơn dặn dò hai đại đệ tử, hai ba tháng đem mọi sự tình về Thái A Sơn Mạch bẩm cáo một lần. Nếu mình không có mặt ở nhà thì lưu thư ở thư phòng, đặt dưới chồng giấy.
Bên trong thư phòng.
Đằng Thanh Sơn đi vào thư phòng, đã phát hiện trên bàn viết trong thư phòng, giữa chồng giấy Tuyên Thành có nhét một bức thư: 'Quả nhiên là có!'
Trên đó viết chữ Đoan Mộc Đại Lục… 'Gửi sư phụ, đệ tử Dương Đông kính bút'.
Phong thư này cho dù ngoại nhân có thấy cũng không thể hiểu được.
'Sư phụ, con và Đại sư huynh đã tới Thái A Sơn Mạch, lập ra được một bang phái cường đạo hơn một ngàn người. Con đặt tên bang phái này là Hung Thú Bang. Hung Thú Bang chúng ta ai nấy đều là hảo hán…' Xem đoạn văn tự lê thê khoe khoang đủ điều của Dương Đông, Đằng Thanh Sơn không khỏi nở nụ cười.
'Dương Đông này quả là sở trường về việc cường đạo thổ phỉ.'
Đằng Thanh Sơn cười. 'Lại đặt cái tên Hung Thú. Thế mà A Thú lại cũng theo ý hắn?'
Đằng Thanh Sơn thấy người huynh đệ Dương Đông chui vào chỗ cường đạo thổ phỉ tuyệt đối vô cùng thích hợp.
…
Đằng Thanh Sơn một mình ở trong Lý Phủ tĩnh tu. Ba ngày đã qua.
– Vèo!
– Veo!
Đằng Thanh Sơn cầm cây Luân Hồi thương, đang từng chiêu một diễn luyện thương pháp. Một thương như tia chớp, thân ảnh như du long, mỗi một chiêu đều ẩn chứa ý cảnh đạo. Giống như thấy núi lửa bộc phát, thấy được thiên địa bị một búa bổ vỡ, tựa như thấy quả cầu lửa mặt trời đập xuống mặt đất…
Lục Túc Đao Trì đang gườm gườm đôi mắt, nhìn như đóng đinh vào Đằng Thanh Sơn đang luyện quyền.
– Lão gia, lão gia!
Thanh âm trong trẻo từ xa xa truyền đến.
– Hả?
Đằng Thanh Sơn kinh ngạc dừng lại.
Lục Túc Đao Trì lập tức trợn đôi mắt tam giác, có vẻ rất phẫn nộ khi thấy Đằng Thanh Sơn không tiếp tục diễn luyện, giận tới mức mũi phun ra hai luồng khí to đùng.
'Không có việc trọng yếu họ không dám quấy rầy ta đâu.'
Đằng Thanh Sơn buông Luân Hồi thương đi ra cửa viện.
Két…
Ở cửa viện có một thị nữ xinh đẹp đang đứng, đôi mắt to trong suốt nhìn Đằng Thanh Sơn có vẻ hơi khẩn trương:
– Lão gia có thư, nói là thư của phu nhân.
Đằng Thanh Sơn kinh ngạc nhận thư.
– Ngươi đi đi.
Đằng Thanh Sơn vung tay lên.
Thị nữ nhìn Đằng Thanh Sơn vài lần, như con thỏ hoảng sợ vội đi ngay, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: 'Lão gia nhà chúng ta đúng y như những tỷ muội nói, quả là đẹp trai.'
Đằng Thanh Sơn vừa đi tới luyện võ trường vừa mở thư.
'Quả nhiên!'
Vừa mở bức thư, bên trong có một xấp giấy, trên mặt Đằng Thanh Sơn liền lộ ra vẻ tươi cười. Trên thư viết…
'Thư này có chuyện của chín người. Chín người này đều là có mối thù sống chết không đội trời chung với Thanh Hồ Đảo. Người đầu tiên tên là Trương Nguy…' Cả tấm giấy thượng dày đặc, viết đủ mười hai trang giấy mới đủ tin tức chín người này. Mỗi người đó đều có mối thù sống chết với Thanh Hồ Đảo.
'Rốt cuộc chọn cái nào nhỉ?' Đằng Thanh Sơn thầm nghĩ.