Cửu Đỉnh Ký

Chương 42: Bạch Mã bang Hồng Tứ


Trang đầu tiên của 'Địa bảng'.

“Trong thiên hạ Cửu Châu, anh hùng hào kiệt vô số.”

Như khu vực U Yên* nhị châu phía Bắc, Khổ Hàn chi địa, tám vạn U Yến thiết kỵ binh của Đông Bắc vương 'Hồng Thiên' từng chinh phục hơn nửa Cửu Châu. Như ba ngàn dặm Tần Lĩnh của Tây Bắc Ung Châu lại đản sinh ra một nhân vật phong hoa tuyệt đại như 'Tần Lĩnh thiên đế' Doanh Chính, Tần Lĩnh thiên đế năm ấy chỉ một tay đã khiến nước sông Nhạn Giang rộng hơn trăm trượng bị cạn kiệt, ông được vô số hậu nhân truyền tụng, sau đó ngoại trừ Vũ Hoàng trở thành đại anh hùng, đại hào kiệt thứ hai thống nhất cả Cửu Châu! Tại Vũ Châu ở trung tâm Cửu Châu lại sinh ra Vũ Hoàng – bậc đại anh hùng khai thiên tích địa tài giỏi nhất từ trước tới nay, Vũ Hoàng năm ấy từng nắm rìu xẻ núi, thống nhất thiên hạ chia thành Cửu Châu, lập ra Cửu Đỉnh và trở thành thiên cổ đệ nhất Đế hoàng, ông định đô ở Vũ Châu, vùng đất vương giả Vũ Châu này anh hùng hào kiệt lại càng nhiều…

Nhưng mấy ngàn năm trôi qua đi có rất nhiều anh hùng đã qua đời, thậm chí mấy trăm năm sau đã bị con cháu Cửu Châu đời sau lãng quên, tổ sư 'Giang Tuấn' của Vạn Tượng môn ta mỗi khi nghĩ đến đây đều buồn bã không thôi. Sau đó ta mới có ý định biên soạn ra 'Thiên bảng' và 'Địa bảng', hơn nữa dưới sự nâng đỡ, hành tẩu thiên hạ của Vạn Tượng môn chúng ta ghi chép về truyền kỳ của mỗi anh hùng hào kiệt đã được đời sau của Vạn Tượng môn hoàn thiện, nên mới có Cửu Châu tứ bảng như ngày hôm nay – 'Thiên bảng', 'Địa bảng', 'Tiềm Long bảng', 'Sồ Phụng bảng'.

“Cửu Châu tứ bảng, cứ nửa năm đều biên soạn lại một lần! Ghi chép lại tên anh hùng hào kiệt các nơi trên Cửu Châu.

Vạn Tượng môn ta nuôi chí để đại hào kiệt của Cửu Châu toàn bộ lưu danh vào tứ bảng. Dù ngàn vạn năm sau, con cháu đời sau cũng có thể biết được truyền kỳ anh hùng của đời trước.”

Đằng Thanh Sơn xem một trang này không khỏi nhiệt huyết sôi trào.

Đối với rất nhiều hào kiệt mà nói, kim tiền phú quý có lẽ không có lực hấp dẫn nhưng lưu danh muôn thuở lại là giấc mộng lớn nhất của họ.

Đằng Thanh Sơn lật xem trang thứ hai.

“Trong Cửu Châu tứ bảng, 'Tiềm Long bảng' ghi chép một trăm linh tám anh hùng thiếu niên xuất sắc nhất, tuổi đời trong khoảng ba mươi trên Cửu Châu đại địa. Mà 'Sồ Phượng bảng' lại ghi chép một trăm linh tám vị cân quắc anh thư xuất sắc nhất tuổi tác trong vòng ba mươi trên Cửu Châu.”

Đằng Thanh Sơn thấy vậy đôi mắt liền lóe sáng.

Nam nữ cả Cửu Châu mới chỉ chọn ra 108 người, vậy mỗi người tuyệt đối đều là thiên chi kiêu tử.

“Mà 'Thiên bảng', 'Địa bảng' lại là hạch tâm của Cửu Châu tứ bảng, cảnh giới tu luyện chủ yếu chia thành hậu thiên và tiên thiên! Mà tiên thiên cường giả, trong ngàn vạn người chỉ e mới có một người, cho nên hào kiệt khắp nơi hầu như vẫn chỉ là hậu thiên cường giả. 'Địa bảng' này ghi chép lại chính là bảy mươi hai vị hậu thiên đỉnh phong cường giả lợi hại nhất!”

Đôi mắt Thanh Sơn sáng lên, thầm nhủ: “Địa bảng này không hề hạn chế tuổi tác, có thể đứng hàng trước bảy mươi người trong cả ức vạn người của Cửu Châu thì đây mới là thực lực chân chính, chất lượng so với 'Tiềm Long bảng', 'Sồ Phượng bảng' phải cao hơn rất nhiều. Thực lực mỗi người trên 'Địa bảng' đều không thể coi thường.”

Đằng Thanh Sơn tiếp tục xem.

“'Thiên bảng' thì ghi lại ba mươi sáu vị siêu cấp cường giả đạt đến tiên thiên cảnh giới. Bởi vì số lượng tiên thiên cường giả cực kỳ hiếm hoi, thậm chí trong vòng một hai chục năm mà danh sách 'Thiên bảng' đều biến hóa rất nhỏ. Ngược lại, 'Địa bảng' lại cạnh tranh kịch liệt nhất, trong thiên hạ cường giả nội kình đạt đến hậu thiên đỉnh phong đã lên đến hàng ngàn vạn, nhưng liệt danh vào 'Địa bảng' vẻn vẹn chỉ có bảy mươi hai người! So sánh 'Địa bảng' với nửa năm trước thì bảy mươi hai người lúc đầu đã có mười một người bị hạ bảng, bị mười một hào kiệt khác thế chỗ.”

Đằng Thanh Sơn đọc sơ lược những miêu tả về danh sách bốn đại bảng phía trước.

Hiển nhiên…

Cái gọi là 'Tiềm Long bảng', 'Sồ Phượng bảng' là ghi lại những tuấn kiệt trẻ tuổi, những thiên chi kiêu tử. Mặc dù khá nhiều người rất trọng thị nhưng đem ra so sánh mà nói, người trong thiên hạ vẫn trọng thị hai bảng Thiên, Địa hơn, chỉ là tiên thiên cường giả quá ít ỏi, 'Thiên bảng' gần như không có biến hóa cho nên 'Địa bảng' ngược lại trở thành bảng cạnh tranh kịch liệt nhất.

Biết bao anh hùng hào kiệt không tiếc sinh tử chỉ để lưu tên trên 'Địa bảng'.

“Có người bị kim tiền mê hoặc, có người bị mỹ nhân làm cho mê mẩn, nhưng đa số hào kiệt lại coi trọng cái 'danh' nhất.” Trong lòng cảm thán không thôi, hắn lập tức muốn lật xem tên bảy mươi hai hào kiệt có thể liệt danh lên 'Địa bảng' của Cửu Châu đại địa.

“Thanh Sơn.” Một thanh âm đột nhiên vang lên.

“Dạ? Cha!” Đằng Thanh Sơn bừng tỉnh.

“Con đang xem gì đó? Sao mê mẩn thế!” Đằng Vĩnh Phàm cười hỏi.

Đằng Thanh Hổ bên cạnh cười trả lời thay: “Thanh Sơn nó tốn mười lượng bạc mua quyển 'Địa bảng' đấy ạ.

Con thật đúng là không biết tiếc tiền.” Đằng Vĩnh Phàm cũng không trách cứ Đằng Thanh Sơn, “Những thứ này cũng mua xong rồi, chúng ta đi thôi. Đến con hẻm kia chờ các tộc nhân khác.” Ngay lập tức Đằng Vĩnh Phàm, Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Hổ ba người rời khỏi Vạn Tượng lâu đi vào trong con hẻm bên cạnh ngay gần đó.

o0o

Trong con hẻm người đi lại ít hơn rất nhiều. Những tộc nhân khác vẫn chưa đến, Đằng Thanh Sơn dựa vào vách tường tiếp tục đọc quyển 'Địa bảng'.

Trên 'Địa bảng' viết lại tên bảy mươi hai hào kiệt, hơn nữa cũng miêu tả một vài sự tích nổi tiếng của những hào kiệt đó.

“Chỉ cần có thể tu luyện nội kình công pháp, hao phí vài chục năm thì đều có thể tu luyện đến hậu thiên đỉnh phong. Nội kình tuy có nhiều điểm giống nhau nhưng thực lực lại cách biệt một trời một vực.” Xem quyển sách này, Đằng Thanh Sơn phập phồng không thôi, dựa theo những gì miêu tả lại, người đạt đến hậu thiên đỉnh phong quá nhiều.

Nhưng bởi vì bí tịch tu luyện khác nhau hoặc ngộ tính cũng khác nhau nên thực lực lại cách nhau khá xa.

Chẳng hạn như Đằng Thanh Sơn.

Tương tự như Đằng Thanh Sơn tu luyện 'Thiên Nhai Hành' và không tu luyện 'Thiên Nhai Hành', thực lực hoàn toàn là hai cấp độ khác biệt. Lúc này, nội kình bí tịch lại tăng lên tác dụng rất lớn.

Còn có cả ngộ tính riêng của mỗi người.

Đằng Thanh Sơn ngộ ra hai đại thương pháp 'Như Ảnh Tùy Hình' và 'Hỗn Nguyên Nhất Khí', cho dù chỉ có lực lượng ngàn cân nhưng cầm một ngọn thương liền có thể dễ dàng giết chết một trăm con sói hoang. Mà Đằng Thanh Hổ tương tự cũng có lực lượng ngàn cân, lúc gặp phải công kích của bầy sói còn phải nhờ Đằng Vĩnh Lôi, Đằng Thanh Sơn giúp đỡ.

Nội kình ít hay nhiều chỉ là một cái cơ sở.

Phương pháp vận dụng cùng ngộ tính mỗi người cũng vô cùng quan trọng. Điều này cũng là nguyên nhân tại sao các loại bí tịch lại dẫn tới từng trường giết chóc.

“y?” Đôi mắt Đằng Thanh Sơn đột nhiên lóe sáng, nhìn vào danh sách người đứng thứ năm mươi tám trên 'Địa bảng'.

“Dương Phàm năm bốn mươi tám tuổi, từng truy sát Hồng gia tứ huynh đệ với hung danh cực thịnh ba ngày ngày đêm, truy sát hơn ngàn dặm giết chết Hồng gia tứ huynh đệ ba người, chỉ còn sót lại 'Hồng Tứ'. Hồng Tứ này chạy về nhà cũ tại Nghi Thành lập lên Bạch Mã bang. Nhưng hai mươi năm qua đi, Hồng Tứ trước sau vẫn không dám đi tìm Dương Phàm báo thù, năm đó Dương Phàm năm mươi tuổi…”

Đây là giải thích cố sự của Dương Phàm, trong đó chỉ thoáng nhắc đến tên 'Hồng Tứ'.

Nhưng Đằng Thanh Sơn lại kinh ngạc.

“Hồng Tứ gia của Bạch Mã bang không ngờ lại còn có đoạn lịch sử này.” Đằng Thanh Sơn kinh ngạc, Bạch Mã bang có thể nói là chúa đất Nghi Thành, đại đương gia 'Hồng tứ gia' của Bạch Mã bang ở Nghi Thành tuyệt đối là nhân vật nói một không nói hai, ai có thể tưởng được đại nhân vật này cũng có lúc chật vật như thế.

“Cha, người xem.” Đằng Thanh Sơn cười cười, đưa sách cho phụ thân, “Người xem đoạn này.”

Đằng Vĩnh Phàm nghi hoặc nhận lấy rồi xem, đọc được một đoạn ông kinh ngạc nói: “Không ngờ Hồng tứ gia còn có ba vị ca ca. Khó trách gọi là Hồng Tứ! Có điều Dương Phàm này là ai lại lợi hại như thế nhỉ?” Nói xong Đằng Vĩnh Phàm cũng lật quyển sách xem lại từ đầu.

Đằng Thanh Sơn cười khổ.

Hắn không tưởng tượng được phụ thân cũng xem đến mê mẩn, tuy nhiên quyển sách này hắn cũng xem quá nửa rồi.

“Hồng tứ gia thực lực chắc hẳn cũng rất mạnh.” Đằng Thanh Sơn căn cứ chuyện kia lập tức có suy đoán, “Được liệt tên trên 'Địa bảng', đều có thể nói là nhân vật đứng trong hậu thiên đỉnh phong của cả Cửu Châu. Dương Phàm kia truy sát Hồng gia tứ huynh đệ mất ba ngày ba đêm, sau còn để cho Hồng tứ gia chạy thoát, Hồng Tứ gia thực lực không thể coi thường được. Hơn nữa… Hồng gia tứ huynh đệ còn được xưng 'Hung danh cực thịnh', nếu không có thủ đoạn nào đó chắc chắn không được đánh giá như thế.”

Vẻn vẹn chỉ nói đơn giản vài câu trên 'Địa bảng' đã đại biểu thực lực phi phàm.

Dù sao Hồng gia tứ huynh đệ nếu không lợi hại thì sự tích đó sẽ không được ghi trên bảng như vậy.

o0o

Trong lúc ba người Đằng Thanh Sơn đang chờ đợi tộc nhân khác thì ngay ở trên đường, tại một nơi cách bọn Đằng Thanh Sơn đứng đợi tầm vài chục trượng.

“Thấy không? Chính là ba tên thợ săn đó.” Một hán tử áo đen chỉ về phía ba người Đằng Thanh Sơn thấp giọng nói.

“Thấy rồi, Lãng ca. Huynh nói bọn chúng có vạn lượng ngân phiếu?” Một hán tử gày gò mắt cheo kinh ngạc hỏi lại.

Hán tử áo đen cười lạnh: “Ta còn gạt đệ sao? Nếu không phải coi đệ là đồng hương cùng một gia trang, ta sẽ nói tin tức này cho đệ chắc? Lần trước đại nhân chúng ta đã đặt binh khí ở chỗ bọn chúng nên vừa trả bọn chúng một vạn lượng ngân phiếu.

Một vạn lượng…” Đôi mắt của hán tử mắt cheo lóe sáng, rồi sau đó cười hê hê nói: “Lãng ca, huynh yên tâm. Chờ khi người của chúng ta giết bọn chúng cướp lấy ngân phiếu, chỗ tốt này tuyệt đối không thiếu phần của huynh. Có điều đệ cũng không rõ ràng là đại nhân bọn huynh đặt hàng trả bạc cho họ sao lại tiết lộ tin tức nói cho chúng ta, rồi bảo chúng ta tới cướp nhỉ?”

Hán tử áo đen cất gọng chế nhạo: “Điều này ngươi không hiểu đâu, vị đại nhân kia của chúng ta là kẻ có thù tất báo! Lần này vốn không định trả bạc cho đám dân quê này, ai ngờ đám dân quê đó kêu ầm ĩ khiến đại lão gia cũng ra mặt. Đại nhân chúng ta không có biện pháp nên mới trả bạc. Nhưng với tính cách của đại nhân chúng ta, làm sao có thể nuốt trôi được việc này, hắn không dám tức giận với đại lão gia, với vị đại sư huynh của hắn nên vẫn chẳng dám tìm đám dân quê này gây phiền toái.”

Hán tử mắt cheo kia cũng đểu giả phụ họa: “Vị đại nhân kia của các ngươi thật là ngoan độc nha. Thế nhưng… ta thích, ha ha…

Hừ, đi theo một đại nhân như vậy khiến những kẻ nhỏ yếu như chúng ta cũng có thể thu được không ít chỗ tốt. Nếu không phải đại lão gia ra mặt thì một vạn lượng bạc kia ta ít nhất cũng được chia một trăm lượng.” Hán tử áo đen giọng tiếc nuối.

“Yên tâm đi, Lãng ca. Nếu chúng ta thực sự xử lý xong một vạn lượng này, huynh đệ chúng ta biếu đại nhân của huynh tuyệt đối không chỉ là con số một trăm lượng này thôi đâu.” Hán tử mắt cheo nịnh bợ.

Hán tử áo đen chỉ cười.

“Hây! Xem đi, đám thợ săn khác đều tới rồi, chắc bọn chúng sắp đi, đệ mau chuẩn bị đi.” Hán tử áo đen vội vàng dục.

“Huynh yên tâm, khu vực Nghi Thành này chúng ta rất quen thuộc, bọn chúng chạy không thoát đâu.” Hán tử mắt cheo chắp tay chào “Lãng ca, huynh đệ ta cáo từ trước. Buổi tối đệ sẽ tới tìm huynh.

Đi đi.” Hán tử áo đen trả lời.

o0o

Lúc này, đám người Đằng gia trang đều đã tụ tập lại một chỗ.

“Mọi người tới đông đủ rồi. Đi, chúng ta trở về.” Đằng Vĩnh Phàm mỉm cười trả lại cuốn sách cho Thanh Sơn, “Quyển sách này thực không tệ, trở về phải để cha đọc kỹ nhé.” Ông nói xong, đám thợ săn Đằng gia trang liền trêu đùa lẫn nhau, cười nói bước lên đường trở về.

*U Yến: Nước Yên của Trung Quốc thời xưa.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.