Cửu Đỉnh Ký

Chương 16: Các Phương Hội Tụ


“Chúc mừng cô đạt được tự do và hạnh phúc.” Đằng Thanh Sơn mỉm cười nói.

Lâm Thanh nhìn thẳng vào Đằng Thanh Sơn. Một nữ nhân xuất thân từ gia đình nghèo khổ như nàng có thể dựa vào một chút tiền vốn đầu tiên để thành đạt như ngày hôm nay thì Lâm Thanh cũng rất giỏi nhìn người. Nàng cảm giác được Đằng Thanh Sơn là một người khổng lồ đứng xa tại nghìn dặm, cho đến giờ chưa hề coi nàng là bằng hữu tri tâm.

“Đằng Thanh Sơn.” Lâm Thanh do dự nhưng vẫn cố lấy dũng khí dò hỏi, “Tôi muốn hỏi anh là nếu như tôi theo đuổi anh thì anh sẽ tiếp nhận tôi chứ?”

Là phái nữ lại hỏi những lời này thì Lâm Thanh phải cần có dũng khí rất lớn.

“Áy náy.” Đằng Thanh Sơn không hề do dự trả lời.

Lâm Thanh sắc mặt hơi trắng bệch, tự chế giễu nói: “Anh chê tôi không sạch sẽ phải không?”

“Không phải.”

Đằng Thanh Sơn lắc đầu trả lời, “Trong lòng của tôi ngoại trừ thê tử ra thì không thể đặt thêm một nữ nhân nào nữa.”

Lâm Thanh nỗ lực gượng cười.

“Lâm Thanh, cô nên trở về.” Đằng Thanh Sơn đột nhiên nói.

Lâm Thanh sững người.

Nàng phát hiện ra ánh mắt của Đằng Thanh Sơn lúc này lại chú ý đến chỗ tối tăm ở phía xa. Chẳng nhẽ là có người ở đó? Lâm Thanh cũng nghi hoặc nhìn theo, trong ánh sáng mờ nhạt nàng nhìn thấy có hai bóng người đang dần dần đến gần. Dưới ánh sáng của đèn đường, Lâm Thanh miễn cưỡng nhìn thấy được hình dạng của hai người đó.

Đó rõ ràng là người thuộc quốc gia Nam Á!

Một người trong đó mặc áo cộc tay rộng màu trắng, quần dài trắng. Mái tóc cong tự nhiên của hắn kết thành một bím tóc dài, vẻ mặt hiền lành. Hai mắt hắn giống như là hai viên ngọc thạch đen nhánh.

Người còn lại cao gần hai mét, cái đầu trọc của hắn được ánh đèn chiếu sáng phản chiếu bóng loáng. Đôi mắt phát ra sự hung tợn giống như là ánh mắt của một con mãng xà, khiến cho tim của người khác đập thình thịch. Hai người này chính là hai trong ba người đứng đầu của tổ chức đệ nhất thế giới 'Thần Quốc' – Vishnu và Shiva!

“A.” Lâm Thanh bị dọa đến mức tim đập thình thịch.

“Xem ra hiệu suất của Hắc ám chi thủ rất bình thường. Cho đến giờ các ngươi mới tìm thấy ta.” Đằng Thanh Sơn dùng Hán ngữ nói.

“Tìm, thấy ngươi, ngươi, phải chết!” Nam tử Ấn Độ mặc y phục trắng hơi dừng lại nói. Hiển nhiên trình độ Hán ngữ của hắn tương đối thấp.

“Chết?” Lâm Thanh giật mình liền vội vàng nhìn về phía Đằng Thanh Sơn, hạ thấp giọng nói: “Đằng Thanh Sơn, chúng ta báo cảnh sát thôi.”

Mặc dù nàng đã hạ âm thanh xuống rất thấp nhưng mà hai người đứng đầu của Thần Quốc đứng cách đó hơn ba mươi mét lại nghe rõ như ban ngày. Bạch y nhân (người mặc y phục trắng) 'Vishnu' trên mặt lộ ra một nụ cười còn 'Shiva' căn bản vốn không hiểu Hán ngữ.

Cảnh sát?

Ba vị có thể xưng là cường giả tối cao của nhân gian chiến đấu thì cảnh sát có thể nhúng tay vào chắc?

“Lâm Thanh, cô trở về đi thôi.” Thân hình của Đằng Thanh Sơn đột nhiên cử động.

“Ha ha, muốn giết ta thì đến đây.”

Đằng Thanh Sơn lao nhanh ẩn mình vào trong màn đêm bên Minh Nguyệt hồ.

“Muốn chạy?” Tráng hán (thanh niên cường tráng) đầu trọc Shiva thét lên một tiếng, cả người hắn liền giống như một tia sét lao nhanh tới còn bạch y nhân Vishnu lại mỉm cười giống như là đang đi dạo nhưng mỗi bước đi dạo của hắn vậy mà đều có bốn năm mét đuổi theo.

Lâm Thanh ngây ngốc nhìn một màn này.

Tốc độ của Đằng Thanh Sơn ba người bọn họ đã khiến cho nàng hoàn toàn bị ngây ngốc.

“Không ổn, bọn họ muốn giết Đằng Thanh Sơn.” Lâm Thanh trong lòng vô cùng hoảng loạn.

Quan tâm tắc loạn, mặc dù Đằng Thanh Sơn không khiến cho Lâm Thanh báo cảnh sát nhưng mà trong tiềm thức của nàng thì gặp đến tình trạng nguy hiểm thì báo cảnh sát. Lúc này Lâm Thanh vẫn là lựa chọn báo cảnh sát.

Từ sau khi Lâm Thanh và Đằng Thanh Sơn gặp mặt tại Dương Liễu trà xã bị Tần Hồng phát hiện thì Đặc biệt hành động tổ liền phái người chuyên môn theo dõi Lâm Thanh. Lúc này tại một tọa giả sơn nơi không xa bên cạnh Minh Nguyệt hồ có một nữ tử tóc ngắn mặc áo vét trông khá lão luyện lấy điện thoại ra nói: “Dương đầu, đột nhiên xuất hiện hai người Ấn Độ. Đó chắc là Vishnu và Shiva hai người này. Phi đao cô lang đã bắt đầu bỏ chạy nhưng hai người này cũng đang đuổi theo.”

Trong một gian nhà bình thường nằm tại khu phố cổ của Dương Châu thành vậy mà lại tụ tập gần hai mươi người.

“Hiện tại hai người đứng đầu của tổ chức Thần Quốc đã bắt đầu giao thủ với phi đao cô lang tại Minh Nguyệt hồ. Tình thế rất khẩn trương nên chúng ta cần phải qua đó xem.” Dương Vân nói xong liền lập tức bấm máy gọi điện thoại, “Lưu cục trưởng à, là tôi đây. Vừa rồi có người báo cảnh sát nói là tại Minh Nguyệt hồ có người Ấn Độ muốn giết người à? Được rồi, sự việc này chúng tôi sẽ phụ trách. Các vị không cần nhúng tay vào.”

Nếu như người bình thường tham gia vào trận đại chiến này chỉ làm ảnh hưởng đến bọn họ mà thôi.

“Tiểu Quân, các cậu vài người ở lại đây giúp tôi chiếu cố tẩu tử của các cậu. Tôi lo lắng Trầm Dương Minh sẽ đột nhiên xuất hiện.” Tần Hồng vừa mặc áo chống đạn và một loạt trang bị khác vừa giao phó thủ hạ.

Lần này mười sáu người xuất phát chính là những tinh anh ưu tú nhất của Đặc biệt hành động tổ trong phạm vi Giang Tô. Tổ mà Tần Hồng quản lý chỉ có hắn một người được tham gia.

“Tần ca cứ yên tâm.” Những người ở lại tổng bộ lập tức nói.

Lúc đó Lý Nhiễm vác theo cái bụng tròn trịa cũng rời khỏi phòng. Tần Hồng vội dặn: “Tiểu Nhiễm, muội phải chú ý nghỉ ngơi. Bọn huynh rất nhanh sẽ trở về.”

“Huynh cẩn thận một chút.” Lý Nhiễm bản thân cũng là thành viên trong tổ chức nên nàng biết tính nguy hiểm của hành động lần này.

“Muội cứ yên tâm.” Tần Hồng an ủi.

“Xuất phát.” Dương Vân hạ lệnh.

“Nhanh lên Tần Hồng.” Thấy những người khác đã xông ra khỏi phòng, Tần Hồng không dám do dự liền lập tức đi theo các đồng đội. Bọn họ phân ra bốn chiếc xe Jetta nhanh chóng hướng tới Minh Nguyệt hồ ở Tây thành khu.

Trong phòng, trên mặt Lý Nhiễm cũng không nhịn được có một tia lo lắng.

“Tiểu Nhiễm thư. Tỉ cẩn thận một chút, đừng đứng ngoài cửa mà hãy nhanh chóng vào trong phòng. Tỉ quên cú điện thoại vài ngày trước rồi à?” Các thành viên khác của tổng bộ lập tức chạy đến khuyên nhủ Lý Nhiễm.

“Ta biết.” Lý Nhiễm cũng hồi ức lại cuộc điện thoại đó.

Lúc đó nàng đang đứng cạnh Tần Hồng nên có thể nghe thấy rõ ràng nội dung của cuộc điện thoại. Đối phương nhắc nhở Tần Hồng rằng Đông bắc ' Trầm Dương Minh' muốn giết hắn, hơn nữa mời ' Lý Minh Sơn' giúp đỡ. Lý Minh Sơn đã thuê một kẻ vong mệnh chi đồ là ' Sở Thiên'. 'Sở Thiên lúc này đang thuê một căn phòng ở tại khu phố cổ.

Sau này bọn họ phát hiện ra thi thể của sở thiên. Tại sáng hôm nay bọn họ cũng biết là thi thể của Lý Minh Sơn đã bị phát hiện tại mật đạo trong thư phòng.

Hiện tại Tần Hồng bọn họ mới dám hoàn toàn xác định rằng Trầm Dương Minh thực sự muốn giết chết Tần Hồng.

Thêm vào Tần Hồng chính là người giết chết đại ca của Trầm Dương Minh là ' Vương Khánh' nên việc Trầm Dương Minh báo thù hoàn hoàn phù hợp logic. Vì vậy, Tần Hồng mới chuyển thê tử đến tổng bộ ở.

“Điện thoại là do ai gọi? Đối phương vì sao lại muốn giúp đỡ mình?” Lý Nhiễm và Tần Hồng đều rất nghi hoặc nhưng đối phương tuyệt không lưu lại tên tuổi.

Cuộc điện thoại này là do Đằng Thanh Sơn gọi. Trầm Dương Minh muốn giết chết đệ đệ của hắn nên Đằng Thanh Sơn đương nhiên không thể để cho đối phương còn sống. Vì vậy nên hắn đã nhờ 'Elena' giúp đỡ truy tìm tung tích của Trầm Dương Minh để tiện động thủ.

Có điều muốn truy tìm tung tích của một người cũng là cần thời gian, vì vậy Đằng Thanh Sơn mới yên lặng ở tại Dương Châu thành chờ tin tức của Elena.

Nhưng hắn còn chưa kịp chờ tin tức của Trầm Dương Minh thì hai người đứng đầu của tổ chức Thần Quốc đã đến.

***

Trầm Dương Minh và ba thủ hạ của hắn đang ở trong một gian phòng cho thuê tại khu phố cổ.

“Ồ, Tần Hồng đã rời khỏi nhà rồi à? Hắn hướng về Tây thành khu phải không?” Trầm Dương Minh đang liên hệ điện thoại với tổ chức ' Hắc ám chi thủ', “Ok, ta sẽ lập tức xuất phát. Sẽ liên lạc khi cần thiết.”

Lúc chập tối Trầm Dương Minh đã từ tổ chức ' Hắc ám chi thủ' biết được tin Tần Hồng trốn tại tổng bộ của Đặc biệt hành động tổ nên hắn chỉ có thể chờ đợi cơ hội. Không nghĩ Tần Hồng đã xuất hiện nhanh đến như vậy.

“Được rồi các huynh đệ, chúng ta chỉ có một mục tiêu là giết chết Tần Hồng!”

Trầm Dương Minh giống như là một con ác lang, ánh mắt đảo qua thân của ba người nói.

“Đại ca cứ yên tâm.” Khi mà ba người đã lựa chọn cùng Trầm Dương Minh đến đây thì chứng tỏ bọn họ cũng đều là vong mệnh chi đồ.

“Nhớ mang theo súng.”

Trầm Dương Minh bốn người từng người một dấu súng trên người rồi lập tức rời khỏi gian phòng cho thuê. Bên ngoài đã có một chiếc xe hiệu Passat đậu sẵn. Sau khi bốn người lên xe thì bọn họ liền hướng về phía Tây thành khu đi tới.

Đi được một lát —

“Trầm Dương Minh, đám người Tần Hồng bọn họ đã tới Minh Nguyệt hồ ở Tây thành khu. Hiện tại phi đao cô lang và hai người đứng đầu của Thần Quốc cũng đang ở đó. Nơi đó rất nguy hiểm, ta khuyên ngươi tốt nhất là không nên tới đó.” Trong điện thoại truyền đến âm thanh của thành viên Hắc ám tổ chức.

“Cái gì?”

Trầm Dương Minh giật nẩy mình.

Phi đao cô lang và hai người đứng đầu của Thần Quốc? Ba người này đều là những người mà hắn phải ngưỡng nhìn.

“Cám ơn, nhưng cơ hội lần này rất hiếm có. Cho dù là ta phải chết thì cũng phải vì ca ca của ta báo thù!” Trầm Dương Minh lập tức ra lệnh cho thủ hạ ngồi ở vị trí lái xe, “Nhanh lên, đến Minh Nguyệt hồ ở Tây thành khu.” Trên đường đi có biển chỉ dẫn đường đến Minh Nguyệt hồ nên Trầm Dương Minh một nhóm người không ngừng vượt qua các xe khác trên đường cực nhanh phóng tới.

Minh Nguyệt hồ đã trở thành nơi hội tụ của các phe phái.

Đằng Thanh Sơn chạy một hơi đến một khu đất hoang nằm cách Minh Nguyệt hồ khoảng tám trăm mét thì dừng lại. Hai đại siêu cấp cường giả cũng đã đuổi đến đây.

“Phi đao cô lang, ngươi chỉ biết bỏ chạy thôi à?” Shiva phẫn nộ lưu loát nói ra một tràng tiếng Anh.

“Phải đồng thời đối phó hai người mà lại muốn thắng thì hầu như là không có khả năng. Ta chỉ có thể khiến cho bọn họ tê liệt sơ ý.” Đằng Thanh Sơn chạy trốn nhưng đồng thời trong lòng hắn cũng nhanh chóng lập ra kế hoạch chiến đấu. Đột nhiên Đằng Thanh Sơn đang cực nhanh bỏ chạy liền quay người lại vẫy tay phóng ra một mũi phi đao.

Trong màn đêm tối tăm, một điểm hàn tinh (sao lạnh trong đêm đông) bay thẳng về phía yết hầu của 'Shiva'

Tốc độ của nó nhanh đến mức Shiva không thể dùng tay chặn lại.

Đầu của tráng hán đầu trọc thân cao hai mét ' Shiva' này đột nhiên gấp khúc một cách quái dị. Cổ của hắn tựa hồ như kéo dài ra hướng sang một phía di chuyển nên dễ dàng tránh khỏi mũi phi đao này.

Là một ' đại thành tựu giả' đã tu luyện du già cổ thuật đến cảnh giới viên mãn, đầu của Shiva có thể dễ dàng quay ba trăm sáu mươi độ. Gân cốt cơ bắp cảu hắn đã được rèn luyện đến mức không thể tưởng tượng được.

“Hưu!”

Một âm thanh sắc nhọn vang lên.

Đằng Thanh Sơn đã đến gần Shiva, nhanh như chớp dùng quyền đầu (nắm tay) tấn công hắn. Tráng hán đầu trọc ' Shiva' nhếch mép cười, quyền đầu của hắn giống như đạn pháo bắn ra.

“Bồng!”

Cả người của Đằng Thanh Sơn chấn động mạnh đồng thời hắn cũng liên tục lùi về phía sau vài bước.

“Đại ca, gia hỏa này thực lực không tệ, ha ha… Huynh ở bên cạnh quan sát nhé.” Shiva tựa hồ rất hưng phấn. Trong truyền thuyết của Ấn Độ thì ' Shiva' trong ba đại chí cao thần chính là thần của hủy diệt và phá hoại. Tráng hán đầu trọc này có thể đạt được danh hiệu 'Shiva' thì điều này cũng đã lộ ra một tin tức —

Y vô cùng hiếu chiến!

Bạch y nhân ' Vishnu' đứng tại một bên lặng lẽ quan sát tất cả điều này. Chưa biết chừng lúc nào đó hắn sẽ đột nhiên xuất thủ.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.