Cửu Đỉnh Ký

Chương 123: Hai Đại Mật Điển


Ở Hồng Thạch bang, nhóm Đằng Thanh Sơn được tiếp đãi chu đáo và nhiệt tình.

Đêm hôm đó mọi người ai cũng ăn uống rất thoải mái. Chu Sùng Thạch về đến đích an toàn, điều này hiển nhiên là việc cực kỳ vui vẻ, mọi người uống liên tục tới mức say lúy túy, đến lúc đó mới chia tay nhóm Đằng Thanh Sơn.

– Thanh Sơn huynh đệ! Huynh nên nán lại thêm vài ngày ở chỗ ta!

Chu Sùng Thạch người đầy mùi rượu, đi đường có chút loạng choạng, gã ôm bả vai Đằng Thanh Sơn nhiệt tình mời mọc.

– Ta cũng biết Hắc Giáp quân các huynh bình thường cũng không có việc gì, mà huynh cũng không cần gấp. Coi như trên đường trì hoãn một chút, chậm trễ vài ngày! À…… Được rồi, chỗ ở của huynh đệ đều có những cô nương xinh đẹp mũm mĩm ở đó. Chỗ của huynh, ta an bài riêng cho huynh hai cô nương sinh đôi mĩ miều, tối hôm nay cứ vui vẻ đi nhé, ha ha……..

Chu Sùng Thạch nói xong liền cười lớn, gã được người hầu đến đỡ hai tay, thân hình liêu xiêu rời khỏi.

– Đàn bà hả?

Đằng Thanh Sơn lắc đầu, liền đi về phía chỗ ở của mình. (Duyên: thằng cha này có vấn đề rồi, chắc tác giả cũng rứa)

Những binh lính Hắc Giáp quân có nhu cầu hưởng dụng đàn bà không thì hắn không rõ lắm. Nhưng không hề nghi ngờ là khi màn đêm buông xuống, Đằng Thanh Sơn sẽ dành thời gian tu luyện Hình Ý Tam Thể Thức, hơn nữa chỉ khoanh chân ngồi trong đình viện không đụng tới hai cô nương kia một chút nào.

Trong một gian nhà chính, Chu Sùng Thạch ngồi ở chủ vị, gã gần như chẳng còn cảm giác say nào.

– Lão gia!

Ở giữa căn nhà, hai hán tử cao lớn khom người chào.

Trên mặt Chu Sùng Thạch lộ ra vẻ tươi cười:

– Hai người đã khổ cực rồi, dọc theo đường đi hàng hóa có tổn thất gì không?

– May mắn không nhục mạng.

Một người trong đó cấn giọng rin rít rất hữu lực.

– Thuộc hạ và những thương nhân khác tụ tập cùng một chỗ, hình thành một đại thương đội gần ngàn hộ vệ. Dọc theo đường đi mặc dù có chút gập ghềnh, nhưng hàng hóa của chúng ta không tổn thất chút nào, bốn cái rương đều đưa đến đây cả.

Thương nhân đi xa bình thường sẽ tụ tập đi chung với vài thương nhân khác.

Nhiều thương nhân hình thành một đại đoàn thể. Mọi người có thể mời rất nhiều hộ vệ như vậy cũng an toàn hơn.

– Ừm.

Chu Sùng Thạch gật gật đầu.

– Tốt lắm! Bây giờ không còn sớm nữa. Hai người lui về nghỉ ngơi đi.

– Dạ! Lão gia.

Hai người đều lui ra.

Chu Sùng Thạch nâng chén trà bên cạnh lên uống hai ngụm, trong ánh mắt thần quang nội liễm, làm gì còn chút men say nào:

– Cha nói đúng. Không thể bỏ trứng vào một rổ được! Nếu lần này không có Thanh Sơn huynh đệ, đống hàng hóa của ta sợ thật cũng khó bảo toàn được toàn bộ. Thực lực của ta không đủ để đối phó với Mạnh Điền! Nếu hàng hóa này bị cướp đoạt…… cũng chỉ còn lại có mớ hàng của huynh đệ họ Phạm này thôi!

Khổ cực ở hải ngoại mấy năm tích lũy hàng hóa, Chu Sùng Thạch chia làm hai nhóm.

Trong đó huynh đệ họ Phạm làm bộ một thương nhân bình thường vân du bốn phương, mang theo bốn rương hàng hóa đi tới Sở quận.

Còn bản thân Chu Sùng Thạch thì mang theo mười xe hàng hóa chạy về Sở quận.

Cho dù số hàng trên mười xe hàng này bị cướp đoạt, gã vẫn còn có bốn rương hàng hóa. Theo Chu Sùng Thạch, cho dù có bốn rương gã cũng nắm chắc được hai thành đoạt được vị trí gia chủ.

– Thanh Sơn huynh đệ còn trẻ quá! Ta tự nghĩ mình chăm chỉ, thiên phú, kỳ ngộ đều có, người trẻ tuổi mà mạnh hơn ta hẳn là không nhiều lắm, nhưng Thanh Sơn huynh đệ này……

Chu Sùng Thạch lưu lạc ở hải ngoại mấy năm cũng trải qua kinh nghiệm sinh tử, từng có kỳ ngộ, gã từ trước đến nay chưa hề buông lỏng việc tôi luyện võ đạo.

Gã tưởng rằng thực lực của chính mình rất mạnh.

Ai ngờ Đằng Thanh Sơn lại có thể giết chết Mạnh Điền. Chu Sùng Thạch mặc dù rất tự tin nhưng không cho rằng mình có thể địch được Mạnh Điền.

– Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên!

Chu Sùng Thạch cảm thán nói.

– Cha nói rất đúng, bất kể khi nào cũng không thể sơ ý, ngay lúc đắc ý thì sẽ cách thất bại không xa.

Mới từ hải ngoại về, sự hào hùng ở trong lòng đã bị thực lực của Đằng Thanh Sơn cho gã một chút đả kích.

Chu Sùng Thạch cũng hiểu thêm những gì phụ thân gã thỉnh thoảng dạy dỗ.

******

Đêm!

Một con bồ câu đưa tin bay vào Quy Nguyên tông quận thành Giang Ninh.

Bồ câu đưa tin rất phổ biến khắp vùng Cửu Châu. Đương nhiên, phải là những tông phái, hoặc là một vài đại gia tộc đại phú thương mới có tiền chuyên môn huấn luyện bồ câu đưa tin, hơn nữa có điểm tình báo đặt ở các nơi.

Đám người Đằng Thanh Sơn từ quận Giang Ninh tới Sở quận đi con đường quanh co cũng gần hai nghìn dặm đường.

Trên thực tế con đường quanh co khúc khuỷu này phần lớn đều phải đi vòng.

Còn khoảng cách chim bay theo đường thẳng thì ngắn hơn nhiều.

Những bồ câu đưa tin này mà bay, cơ không cần biết phía dưới có Trường Giang và Hoàng Hà ngăn trở, núi lớn cản đường. Hơn nữa trên khắp vùng Cửu Châu, với thiên địa linh khí nuôi dưỡng, tốc độ phi hành của bồ câu đưa tin cũng rất nhanh, một vài bồ câu đưa tin tuyệt đỉnh có thể một ngày xuyên qua cảnh giới một châu.

Giống như 'hắc yểm mã' trong tam đại long mã có thể ngày đi năm nghìn dặm, nhưng vì đường quanh co, muốn xuyên qua cả Dương Châu cũng phải mất một ngày.

……

Ngoài cửa phòng tông chủ 'Gia Cát Nguyên Hồng' tại Quy Nguyên tông, một trung niên nam tử áo màu tro vội vàng chạy tới, lúc này bên trong thư phòng không có lấy một ngọn đèn nào, một khoảng không tối đen như mực, nhưng nam tử áo màu tro biết…… phần lớn vào ban đêm tông chủ đều là ở lại trong thư phòng này. Ngược lại luyện võ trường chuyên dành cho tông chủ thì rất ít khi tới.

– Cộp!

– cộp!

– cộp!

– Vào đi!

Két một tiếng, cửa thư phòng được đẩy ra, Gia Cát Nguyên Hồng lúc này đã đứng dậy châm ngọn nến.

– Tông chủ, Từ Dương quận có mật tín khẩn cấp.

Nam tử áo màu tro đưa qua một mật tín cuộn tròn thành một quyển.

Gia Cát Nguyên Hồng nhướng mày một cái, có thể gọi là thư tín khẩn cấp chắc chắn không bình thường. Gia Cát Nguyên Hồng nhíu mày nhận lấy, trải tờ giấy ra, nhìn qua một lượt lập tức nở nụ cười:

– Ha ha…… thật là một tin bất ngờ. Thanh Dương sư đệ, nhìn này.

– Bất ngờ à?

Nam tử áo màu tro rung động, y có chút nghi hoặc giơ tay nhận lấy.

– Quân sĩ Hắc Giáp quân ta chết hai, trọng thương một. Đằng Thanh Sơn giết chết Mạnh Điền?

Nam tử áo màu tro khiếp sợ nhìn về phía Gia Cát Nguyên Hồng,

– Tông chủ, điều này sao có thể được chứ?

– Thanh dương sư đệ, trên tin tức chỉ nói Thanh Sơn hắn đánh trọng thương Mạnh Điền, rồi sau đó đuổi giết, cuối cùng mang về một thanh Huyết Nguyệt đao. Về phần có giết chết Mạnh Điền không thì không ai thấy.

Gia Cát Nguyên Hồng cười khẽ nói.

– Không ai thấy, việc này cũng còn không rõ.

Nam tử áo màu tro gật đầu vội vàng nói:

– Mạnh Điền là cao thủ Địa Bảng, sao mà hắn bị Đằng Thanh Sơn đánh bại được, còn đoạt mất binh khí nữa? Binh khí bị đoạt, mười phần thì đến chín là bị giết rồi!

Cho dù Mạnh Điền sống hay là chết, nhưng việc binh khí bị đoạt mất chính là sự thật.

Đối với một siêu cao thủ, binh khí bị đoạt mất thì đã hoàn toàn thất bại!

– Từ Dương quận bên kia cũng nói, bây giờ đang tương truyền Đằng Thanh Sơn đánh trọng thương Mạnh Điền, chặt một tay Mạnh Điền, một mạch đuổi giết, cũng không nói đã giết chết!

Gia Cát Nguyên Hồng nói.

– Vâng! – Nam tử áo màu tro gật đầu.

Thật ra tin tức này cũng là do lúc trước hai mươi mấy tên hán tử thấy Đằng Thanh Sơn đánh trọng thương Mạnh Điền truyền ra.

Họ cũng không biết Đằng Thanh Sơn có giết chết Mạnh Điền không. Những hán tử này hành tẩu khắp Từ Dương quận, loại tin này đương nhiên là được đàm luận công khai.

Những tin này càng truyền càng nhanh, cũng truyền tới tai của người thu tin tình báo cho Quy Nguyên tông.

– Ha ha…… Thanh Sơn, hắn nhất định có thể vào Tiềm Long Bảng.

Gia Cát Nguyên Hồng sảng khoái cười.

– Về phần có có thể lọt vào Địa Bảng hay không thì cũng khó nói…… Bởi vì muốn vào nhóm Địa Bảng, Vạn Tượng Môn xét duyệt cực kỳ hà khắc. Thanh Sơn cũng dựa vào chính mình đoạt được binh khí đối phương hay không thì cũng khó nói, vì chẳng ai nhìn thấy cả!

Nam tử áo màu tro gật đầu.

Muốn lọt vào nhóm Địa Bảng đích xác rất khó, nhìn cao thủ nhóm Địa Bảng có ai không có một chiến tích chấn động thiên hạ.

Muốn được lọt vào nhóm Địa Bảng, phương pháp nhanh nhất là trực tiếp giết chết đối phương, đương nhiên lần đó phải có người thấy, nếu không thì ai biết có phải là ngươi giết không. Thứ hai, đối phương chính thức nhận thua, cũng cần phải có người trông thấy.

Gia Cát Nguyên Hồng vừa cười vừa nói:

– Bất kể làm sao, Quy Nguyên tông của ta cuối cùng cũng có một hậu bối đệ tử có thể vào được Tiềm Long Bảng, sẽ không có người dám nói hậu bối đệ tử của Quy Nguyên tông ta vô năng nữa!

Lớp người trẻ tuổi ở Quy Nguyên tông cũng có không ít cao thủ.

Lục Phong, Quan Lục hai đại thống lĩnh còn trẻ, bọn người Gia Cát Vân … nhưng ngoại giới vẫn cho rằng hậu bối đệ tử Quy Nguyên tông không có năng lực.

Ngoại giới cũng không biết tông phái của họ có bao nhiêu thiên tài, họ chỉ nhìn vào Tiềm Long Bảng.

– Tông chủ……

Nam tử áo màu tro đột nhiên có chút thấp thỏm, cũng có chút kích động cất giọng:

– Đằng Thanh Sơn chưa tới hai mươi tuổi, bây giờ đã có thể đánh bại Mạnh Điền! Tuyệt đối là có thực lực Địa Bảng. Sư huynh đoán hắn đạt tới tiên thiên chưa?

– Tiên thiên? – Gia Cát Nguyên Hồng mắt sáng rực lên.

Ý nghĩa của việc có một tiên thiên cường giả đối với một tông phái thì không cần phải nhiều lời.

– Đệ lui ra trước đi. – Gia Cát Nguyên Hồng bảo.

– Dạ, tông chủ. – Nam tử áo màu tro lập tức cung kính lui ra.

Gia Cát Nguyên Hồng vung tay lên dập tắt ngọn nến, ngồi trong thư phòng tối tăm, Gia Cát Nguyên Hồng lẳng lặng ngồi hồi lâu:

– Đằng Thanh Sơn thân thế trong sạch, tuyệt đối không thể là quân cờ của tông phái khác. Hơn nữa cũng không có tông phái nào dám bỏ ra một thiên tài như vậy làm quân cờ! Người này tuyệt đối là nhân vật thiên tài đệ nhất ngàn năm qua của Quy Nguyên tông ta.! Nếu Đằng Thanh Sơn còn có thể tiếp tục tăng trưởng với tốc độ như vậy, hơn mười năm, trăm năm nữa, Quy Nguyên tông ta, với sự dẫn dắt của Đằng Thanh Sơn, có lẽ…… Có một ngày, có thể qua mặt cả Thanh Hồ đảo, trở thành Dương Châu đệ nhất tông phái! Đằng Thanh Sơn, ta sẽ toàn lực bồi dưỡng ngươi, xem ngươi đạt tới cảnh giới nào, hy vọng ngươi đừng làm cho ta thất vọng!

Có đôi khi phải quả quyết!

Không phải là đệ tử Quy Nguyên tông, cho dù cả cha mẹ của hắn cũng không thể hoàn toàn tín nhiệm như vậy.

Nhưng Đằng Thanh Sơn cũng coi như có thân thế trong sạch, thiên tài tuyệt thế như vậy không bồi dưỡng, chẳng phải sẽ để cho tông phái khác cướp đoạt đi sao?

Khi cần quyết đoán, phải quyết đoán!

Từ đáy lòng Gia Cát Nguyên Hồng đã có ý bồi dưỡng Đằng Thanh Sơn trở thành đại tông chủ tiếp theo! Tông chủ Quy Nguyên tông tuyệt không phải là cha truyền con nối, mà là tuyển đệ tử ưu tú nhất!

Lúc trước, Gia Cát Nguyên Hồng xem ba người Tang Phong, Quan Lục và nhi tử Gia Cát Vân là người được đề cử làm tông chủ.

Ba người này mặc dù lợi hại, nhưng……

So với Đằng Thanh Sơn, người có thể đánh bại Mạnh Điền thì còn kém xa. Tối trọng yếu là Đằng Thanh Sơn mới mười bảy tuổi! Mười bảy tuổi đánh bại cao thủ Địa Bảng, ngàn năm qua Quy Nguyên tông chưa từng xuất hiện một người nào. Trọng yếu hơn là quá khứ Đằng Thanh Sơn đều là tự mình tu luyện, không chính thức được Quy Nguyên tông bồi dưỡng.

– Quy Nguyên Tâm Điển và U Nguyệt Thương Điển, nên truyền cho hắn cái gì đây?

Gia Cát Nguyên Hồng tự hỏi.

– Một là trấn tông bảo điển của Quy Nguyên tông chúng ta, thiên cấp mật điển, còn một là địa cấp mật điển. Nhưng, lại là về thương pháp! Ừm……

Gia Cát Nguyên Hồng bần thần tự hỏi, phải làm sao mới bồi dưỡng được Đằng Thanh Sơn.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.