Cửu Đỉnh Ký

Chương 117: Áo lót kim tàm ti


Tháng sáu hè nóng bức, mặt trời buổi sáng đã có phần gay gắt.

Bị Đằng Thanh Sơn nhìn chằm chằm, tên Đại đương gia đổ mồ hôi hột đầy trán. Cái này tuyệt không phải là vì thời tiết quá nóng, mà là vì hắn quá hoảng sợ. Trải qua lần giao thủ ngắn ngủi vừa rồi, Đại đương gia đã hiểu rõ ràng sự đáng sợ của thống lĩnh Hắc Giáp quân trước mắt:

– Đô thống đại nhân… ngài… ngài muốn gì xin cứ nói?

Đằng Thanh Sơn giơ một tay lên, năm ngón tay xòe ra.

– Năm… năm vạn lượng bạc?

Đại đương gia lắp bắp nói.

– Năm vạn lượng bạc? Ngươi xem thường cái mạng của mình quá đấy!

Ánh mắt Đằng Thanh Sơn vẫn không rời khỏi hắn, lạnh lùng nói.

– Năm mươi vạn lượng bạc! Bây giờ hãy lấy ra năm mươi vạn lượng bạc, ta sẽ tha mạng cho ngươi. Bằng không…

Đằng Thanh Sơn nhấc mũi thương Luân Hồi thương lên, chĩa vào mặt Đại đương gia.

Bị mũi thương chĩa thẳng vào, Đại đương gia chỉ cảm thấy một luồng hàn ý lạnh lẽo chạy khắp người.

– Đô thống đại nhân! Năm mươi vạn lượng bạc, ta… đi lấy.. đi lấy ngay!

Đại đương gia vội vàng nói.

Năm mươi vạn lượng là một số tiền lớn, nhưng Đại đương gia lại không dám chần chờ một chút nào.

Đằng Thanh Sơn ép hắn đối phương nộp số tiền này, tuyệt không phải là để dọa nạt: “Vừa mới tiến vào Từ Dương quận không bao lâu đã gặp phải một bang mã tặc cường đại như vậy! Từ Dương quận rộng lớn giàu có, muốn ra khỏi địa giới tối thiểu còn phải cần thêm hơn sáu bảy ngày nữa. Nếu hôm nay không trừng phạt tên khốn khiếp này, một khi truyền ra ngoài, phỏng chừng những đám mã tặc khác cũng sẽ ôm ý niệm may rủi, cho dù cướp bóc không thành cũng sẽ không bị trừng phạt!”

Nhất định phải trừng phạt!

Không trừng phạt thì không đủ chấn nhiếp những mã tặc khác! Phải khiến cho chúng phải sợ hãi mới được!

– Nhưng mà đô thống đại nhân! Bây giờ tôi cũng không có nhiều bạc như vậy. Tôi ra ngoài không có khả năng mang theo mình nhiều bạc như vậy. Hay là ngài chờ một lát, tôi sẽ lập tức tự mình trở về đem bạc tới đây!

Lúc này Đại đương gia nói chuyện với giọng rất nhỏ, chỉ sợ làm cho Đằng Thanh Sơn mất hứng.

“Hử?” Đằng Thanh Sơn sắc mặt lạnh lùng:

– Ngươi còn muốn chạy?

Đại đương gia trong lòng run lên, liền nói:

– Không, không! Tôi sẽ bảo nhị đệ ta về lấy!

– Đừng nói nhảm nữa!

Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nói:

– Ta không có thời gian chờ ngươi đi lấy bạc. Người của ngươi đi đi về về, ai biết phải mất bao lâu? Ta hạn cho ngươi trong thời gian một chén trà lấy ra năm mươi vạn lượng bạc! Nếu như thiếu mười vạn lượng, ta sẽ chặt hai cánh tay của ngươi. Thiếu hai mươi vạn lượng, tasẽ chặt hai tay và hai chân! Thiếu ba mươi vạn lượng bạc… ngươi sẽ không nhìn thấy mặt trời lặn sau núi hôm nay nữa đâu!

Trong nháy mắt sắc mặt Đại đương gia trắng bệch, chân nhũn ra:

– Đô thống đại nhân… Tôi… tôi bây giờ không thể đào đâu ra nhiều bạc như vậy! Thời gian một chén trà quá ngắn… quá ngắn!

Đại đương gia cuống quít đến sắp khóc.

Đằng Thanh Sơn cười lạnh nói:

– Bất kể là bạc vàng hay là ngân phiếu, thậm chí cả binh khí quý giá và bảo bối đều có thể tính giá được. Ta hạn cho ngươi trong thời gian một chén trà, gom đủ những thứ có giá trị năm mươi vạn lượng bạc đến đây!

– Không được đem chiến mã và mấy thứ đồng nát cho ta, ta không có chỗ cất đâu!

– Nhớ kỹ, ngươi chỉ có thời gian một chén trà!

Lời nói của Đằng Thanh Sơn khiến cho Đại đương gia cuống đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, liên tục móc trong ngực ra một đống kim phiếu:

– Tôi… tôi có một ngàn lượng kim phiếu ở đây!

Một kim phiếu này đại biểu cho một ngàn lượng hoàng kim, giá trị mười vạn lượng bạc.

– Ẩm Huyết đao của tôi đây! Đây là thứ tôi phải hao phí hơn mười vạn lượng bạc mới chế tạo thành.

Đại đương gia đến cả chiến đao của mình cũng ném xuống đất.

Đằng Thanh Sơn lạnh nhạt liếc nhìn thanh Ẩm Huyết đao:

– Thanh đao này định giá mười vạn lượng!

– Dạ dạ!

Đại đương gia liên tục nói, đồng thời cẩn thận nghĩ xem nơi này còn tìm được thêm cái gì không, gấp đến độ mồ hôi cuồn cuộn.

Đối với võ giả thì một thanh vũ khí, áo giáp, chiến mã, giá trị đều cực kỳ đắt đỏ.

Chẳng hạn như Luân Hồi thương của Đằng Thanh Sơn. Chỉ riêng cán thương đã dùng đến trăm cân tinh văn cương giá trị mười vạn lượng bạc. Đầu thương do “tử quang hàn thiết” đúc thành. Khối tử quang hàn thiết đúc thành đầu thương chính là khối lớn trong số hai khối hàn thiết mà Đằng Thanh Sơn lấy được năm đó, giá trị gần hai mươi vạn lượng bạc.

Nói cách khác……

Cây Luân Hồi thương của Đằng Thanh Sơn đã có giá trị gần ba mươi vạn lượng bạc rồi.

……

Đám quân sĩ Hắc Giáp quân vốn còn đang ngạc nhiên, lúc này lại không khỏi cười tủm tỉm.

– Đô thống đại nhân quả thật là lợi hại!

– Đám mã tặc đó không thể gây thương tổn cho đại nhân tí tẹo nào. Đô thống đại nhân vừa rồi múa trường thương thật giống như mãnh hổ hạ sơn, toàn bộ mã tặc chung quanh đều bị đánh bay.

– Há há! Măm mươi vạn lượng bạc! Đô thống đại nhân thật là ác ôn!

Cả đám không ngớt lời tán tụng. Được đi theo một đô thống lợi hại như vậy, bọn họ cũng cảm thấy có thể diện.

Trong xe ngựa, gia đình Chu Sùng Thạch đều vui mừng ló đầu ra ngoài xem.

– Cha! Đằng thúc thúc một mình có thể đánh bại đám mã tặc như vậy sao? Đằng thúc thúc có lợi hại được như cha không?

Thằng bé chớp chớp đôi mắt to nhìn Đằng Thanh Sơn ở phía xa, trong mắt tràn đầy vẻ sùng bái. Tiểu hài tử rất dễ sùng bái anh hùng. Huống hồ Đằng Thanh Sơn vừa rồi ngay giữa đám mã tặc như thủy triều đã dễ dàng đồ sát bắt được tên đầu sỏ.

Thủ đoạn này ngay cả Chu Sùng Thạch cũng cảm thấy kính nể.

– Đằng thúc thúc còn lợi hại hơn cha nhiều!

Chu Sùng Thạch mỉm cười xoa đầu con mình:

– Sau này con cũng phải tập võ cho tốt, trở thành anh hùng hào kiệt giống như Đằng thúc thúc của con!

“Ừm!” Nam đồng gật đầu lia lịa.

– Cha! Con cũng muốn tập võ!

Một đứa nhỏ khác cũng xen vào.

– Con cũng muốn!

Một nữ hài khác cũng nói theo.

“Ha ha…” Chu Sùng Thạch không khỏi cười rộ lên:

– Được rồi! Học hết, học hết!

Trẻ con họ Chu đều có quy củ, đã là con cháu, bất kể nam nữ đều phải tu luyện nội kình. Nếu như tư chất không tu luyện được nội kình thì lại là chuyện khác.

– Cha! Đằng thúc thúc đang làm gì thế?

Con gái Chu Sùng Thạch hỏi.

Chu Sùng Thạch nhìn Đằng Thanh Sơn đang dọa nạt Đại đương gia ở phía xa, vẻ mặt tươi cười nói:

– Thúc ấy đang kiếm tiền!

– À!

Cả ba hài tử hai nam một nữ đều có vẻ như sực hiểu ra.

……

Bên phía đoàn xe thì rất thoải mái chuyện trò vui vẻ, nhưng bên phía mã tặc thì lại rất rối loạn. Những mã tặc bình thường đều hoảng sợ. Vừa rồi chỉ trong chốc lát đã có hơn hai trăm mã tặc bị Đằng Thanh Sơn giết chết, bây giờ tình huống của Đại đương gia cũng không ổn, đến cả lực hoàn thủ cũng không có.

Hoảng sợ!

Đại đương gia là người hoảng sợ nhất!

– Nhanh lên, thời gian một chén trà sắp hết rồi!

Đằng. Thanh Sơn lạnh lùng quát:

– Mấy thứ đồ ở đây, cộng lại chỉ có thể tính là ba mươi ba vạn lượng bạc thôi!

Đến cả ngân phiếu và vũ khí của mấy Nhị đương gia, Tam đương gia cộng lại cũng còn chưa đủ.

Tên Đại đương gia cuống đến mức mồ hôi như mưa rơi. Đột nhiên hắn nhớ đến thức gì, liền quát những người chung quanh:

– Lão Nhị! Đem cảnh ngọc phật của ngươi ra đây! Nhanh lên!

– Đại ca, đây là tổ truyền của ta…

Tên Nhị đương gia tỏ vẻ nóng nảy.

– Ngươi đi chết đi! Tổ truyền cái rắm, đưa ra nhanh lên!

Đại đương gia quát lớn, sắc mặt dữ tợn. Đã đến lúc này, nếu như tên Nhị đương gia kia còn dám nói nhảm, Đại đương gia tuyệt đối dám động thủ giết hắn.

Tên Nhị đương gia kia không cam lòng lấy từ trong cổ ra một khối ngọc phật được điêu khắc tinh xảo.

Khối ngọc phật nhỏ này ẩn ước phát ra hào quang.

“Ồ?” Ánh mắt Đằng Thanh Sơn sáng lên.

– Đại ca…

Nhị đương gia không nỡ đưa “ảnh ngọc phật” này ra.

– Đừng nói nữa! Có mạng sau này muốn gì mà không được?

Đại đương gia vươn tay đoạt lấy, sau đó cố nở một nụ cười nhìn về phía Đằng Thanh Sơn,

– Đô thống đại nhân! Cảnh ngọc phật này là được mang từ Tây Vực tới, tuyệt đối là một bảo vật hiếm có, ngay cả có bạc cũng rất khó mua được. Món đồ này ít nhất cũng phải giá trị hơn mười vạn lượng bạc.

Đằng Thanh Sơn lạnh lùng nói:

– Cảnh ngọc phật định giá mười vạn lượng. Bây giờ cộng lại là bốn mươi ba vạn lượng bạc, vẫn còn thiếu bảy vạn lượng. Thời gian một chén trà đã sắp hết rồi, ngươi không lấy thêm được gì nữa, ta sẽ chặt hai cánh tay của ngươi!

Đại đương gia sắc mặt đại biến.

– Ai? Ai còn có bảo bối giá trị? Ai có?

Đại đương gia quay sang bốn phía gào lên.

Chung quanh yên tịnh không ai lên tiếng, chỉ sợ cho dù có cũng không nỡ lấy ra.

– Không có hả? Vậy thì chặt hai cánh tay của ngươi, coi như để cho ngươi nhớ đời!

Đằng Thanh Sơn nói xong liền làm như muốn huy động Luân Hồi thương. Đầu thương có hình mũi tên, hai bên có hai lưỡi sắc, có thể dễ dàng cắt đứt một cánh tay.

– Không, không!

Đại đương gia vội vàng hô lên:

– Tôi còn có!

Dứt lời Đại đương gia liền cởi áo ngoài ra. Chỉ thấy trên người hắn còn mặc một bộ áo lót màu vàng kim. Hắn luyến tiếc cởi bộ áo lót này ra bỏ trên mặt đất, sau đó nói:

– Đô thống đại nhân! Áo lót này của ta hoàn toàn làm bằng tơ kim tằm ở nam hoang. Tơ tằm này còn quý hơn cả tử kim. Áo lót mặc vào người, đông thì ấm hạ thì mát, hơn nữa lực phòng ngự còn có thể so với trọng giáp. Áo lót kim tàm ti này căn bản không mua được.

Ánh mắt Đằng Thanh Sơn sáng lên, đưa tay nhặt lấy bộ áo lót này. Bộ áo này rất nhẹ. Huyền thiết nội giáp của mình nặng đến mấy chục cân, còn áo lót kim tàm ti này có lẽ chỉ khoảng một cân mà thôi.

Đúng là bảo bối tốt!

Đối với những võ giả chỉ có lực lượng thân thể đạt khoảng ngàn cân, mặc trọng giáp trên người quả thật rất khó chịu. Do đó áo kim tàm ti này tuyệt đối là bảo vật mà võ giả nào cũng thèm muốn. Giá trị của nó tuyệt đối cao hơn Ẩm Huyết Đao nhiều. Đương nhiên đối với loại quái vật như Đằng Thanh Sơn thì mặc huyền thiết nội giáp nặng mấy chục cân và mặc áo lót kim tàm ti nặng một cân cũng chẳng khác nhau là mấy.

Đại đương gia vốn không muốn đem bảo bối này ra. Dù sao thì tiền tài cũng dễ kiếm, nhưng bảo bối thì lại rất khó mua.

– Coi như ngươi gom góp đủ rồi, ta tha mạng cho ngươi.

Đằng Thanh Sơn ltrực tiếp cất hết kim phiếu, ngân phiếu, cảnh ngọc phật trên mặt đất vào trong người, những thứ khác thì đều trên tay.

– Đô thống đại nhân! Áo kim tàm ti của tôi ít nhất cũng có giá hai mươi vạn lượng bạc, hay là, thanh Ẩm Huyết đao…

Tên Đại đương gia mới nói được một nửa, Đằng Thanh Sơn liền lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, khiến cho hắn bị dọa không dám lên tiếng nữa.

Đằng Thanh Sơn cầm lấy hai thanh trường đao, một cây cung thiên niên hàn thiết và áo kim tàm ti. Trong người còn có kim phiếu và ngân phiếu giá trị hơn mười vạn lượng, cùng với một khối cảnh ngọc phật. Lập tức đi về phía đoàn xe của mình, đồng thời lạnh lùng quát:

– Còn không bảo người của ngươi tránh đường cho xe ta qua!

– Mau! Tránh ra cho ta! Tránh ra!

Đại đương gia vội vàng hô lên.

Bên phía đoàn xe, tất cả đều nhìn về phía Đằng Thanh Sơn với ánh mắt kính nể.

Trên thế giới này, cường giả như vậy sẽ được tôn trọng.

– Thanh Sơn huynh đệ!

Chu Sùng Thạch gật đầu cười với Đằng Thanh Sơn, sau đó nhìn chung quanh, rồi lập tức phân phó:

– Thu lá chắn lại! Nhanh lên! Mọi người lên ngựa xuất phát!

Vừa được lệnh, nhất thời cả đoàn xe lại tiếp tục trùng trùng xuất phát.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.