Cửu Chuyển Đạo Kinh

Chương 790: Mồi nhử


Đại Kỳ thần đình xuất chinh Hồng Hoang chi địa, đây chính là một trận mới lịch trình. Đến lúc đó Đại Kỳ thần đình đại đa số trọng thần đều biết đi theo, chính là Khương Linh mấy người cũng sẽ đi theo tiến về.

Thế nhưng là cái này Đại Kỳ thần đình hai đại Thần Châu do ai để ý tới, đây chính là 1 cái vấn đề lớn. Mặc kệ là lưu lại kia nào đó 1 cái, đức hạnh, uy vọng đều không đủ lấy đảm nhiệm.

Quản chi là Vương Văn Nhược, Yên Vũ đều không được.

Liền xem như hoàng hậu lưu lại, cũng là khó mà phục chúng, chỉ có thần đình thái tử một người vậy. Thế nhưng là Cổ Trường Sinh cho dù có tư cách này, liền nhưng không có năng lực này, đó cũng là không được.

Tiến về Hồng Hoang chi địa, cũng không phải là một sớm một chiều liền có thể trở về, thậm chí vĩnh viễn cũng không về được. Chỉ có thần đình thái tử tọa trấn thần đô, mới có thể ổn định thiên hạ dân tâm, nhất hô bách ứng.

Đây cũng là Cổ Trăn để Cổ Trường Sinh thay hành tẩu thiên hạ dụng ý.

Linh Thiên Môn

Bành

“Phốc, Nguyệt sứ đại nhân tha mạng “

Diệp Lạp về tới Linh Thiên Môn hướng Nguyệt sứ bẩm báo Dạ La Nữ bị bắt đi một chuyện. Nguyệt sứ tức giận một chưởng đem hắn đánh đổ trên mặt đất, đồng thời dùng đến giết người ánh mắt nhìn xem hắn.

Diệp Lạp đánh 1 cái lạnh run.

“Ngươi đem nữ nhi của ta cho mất đi, ngươi còn dám còn sống trở về.”

Dạ La Nữ chính là Nguyệt sứ nữ nhi . Còn có phải hay không Linh Thiên Môn chủ nữ nhi, Nguyệt sứ chính mình cũng nói không rõ ràng. Bất quá coi như nàng là Linh Thiên Môn chủ nữ nhi, Linh Thiên Môn chủ cũng sẽ không quá mức coi trọng nàng.

Thế nhưng là Nguyệt sứ lại khác biệt.

“Thuộc hạ cũng là không có cách nào, cái kia tiểu tử thực sự quá lợi hại , thuộc hạ căn bản không phải là đối thủ của hắn. Hắn mặc dù tu vi không bằng ta, cũng không có đạt đến thân hợp thiên đạo tình trạng, nhưng là hắn thiên đạo uy lực, lại có thể đem ta sinh sinh oanh ra thiên đạo. Hơn nữa kiếm pháp của hắn, cũng là phi thường quỷ dị.”

Diệp Lạp cũng không muốn vứt xuống Dạ La Nữ mặc kệ, hắn nhưng là suy đoán kia Dạ La Nữ có thể là hắn cùng Nguyệt sứ sở sinh . Chỉ là Nguyệt sứ không nói, hắn lại không dám hỏi nhiều.

Hắn biết rõ chính mình từ bỏ Dạ La Nữ chạy trở về, Nguyệt sứ nhất định sẽ không bỏ qua hắn. Thế nhưng là hắn nếu không trở về, lại có ai đi cứu Dạ La Nữ đâu?

“Phế vật “

Nguyệt sứ một bàn tay quăng tới. Nàng cũng không phải nể tình cái gì một đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm, mà là gia hỏa này cũng có có thể là Dạ La Nữ phụ thân.

Nhỏ máu nhận thân nha, cũng không chuẩn xác. Có thể cùng Dạ La Nữ máu hòa vào nhau , ít nhất có bốn 5 cái.

“Ta là phế vật, ta vô dụng. Nguyệt sứ đại nhân, Dạ La Nữ là của ngài nữ nhi, còn xin ngài nhất định phải mau cứu nàng.”

Diệp Lạp bò lên đứng lên khẩn cầu.



— QUẢNG CÁO —

“Ngươi nói cái kia đả thương ngươi Đại Hà hoàng triều tướng quân không đến 200 tuổi. Đây là sự thực sao?”

Nguyệt sứ một cước đem Diệp Lạp đá văng ra, sau đó hỏi.

“Việc này thiên chân vạn xác, thuộc hạ không dám lừa gạt Nguyệt sứ đại nhân, còn có mặt khác 1 cái, cũng hẳn là không đủ 200 tuổi “

“Không đến 200 tuổi liền bước vào Chân Thần cảnh, đây chính là tuyệt đối thiên tài. Nếu là lại nhiều cho bọn hắn một chút thời gian, Đại Hà hoàng triều nói không chừng liền sẽ lại thêm hai tên Nhân cấp Đạo tổ.”

Hưu

Tại Cửu Lưu Vực bên trong, chỉ cần tại 500 tuổi phía trước bước vào Chân Thần cảnh người, đều bị xưng là tuyệt đỉnh thiên tài, có cơ hội có thể bước vào Nhân cấp Đạo tổ nhân vật.

Nguyệt sứ quyết định tự thân tiến về Hoa Vân thành gặp một lần Cổ Trường Sinh, khi tất yếu đem bọn hắn chém giết, đồng thời cứu ra Dạ La Nữ.

Hoa Vân thành

Bởi vì Cổ Trường Sinh bọn hắn cái này 2 cái cầm trong tay Đại Hà hoàng triều hổ phù thiếu niên ở đây, bốn Chu thành chủ nhao nhao đến đây nghe lệnh, ứng Vương Lịch Hàm yêu cầu, bốn phía thành binh cũng đều hội tụ đứng lên.

Đương nhiên cái này một đám thành chủ đến đây nghe lệnh, nhưng lại cũng không biết Cổ Trường Sinh bọn hắn đến cùng là muốn làm cái gì.

Hưu

Nguyệt sứ tiến vào Hoa Vân thành, cũng không có cảm ứng được Cổ Trường Sinh tung tích của bọn hắn, cho nên thẳng đến phủ thành chủ. Bởi vì Dạ La Nữ liền bị giam giữ tại phủ thành chủ trong địa lao.

Mà Cổ Trường Sinh bọn hắn cũng không tại trong thành chủ phủ, chính là Hoa Vân thành chủ cũng không tại, tại chỗ này chờ đợi Nguyệt sứ chỉ có Tội Ác Giao Long.

Hắn nhưng là dâng Cổ Trường Sinh mệnh lệnh, ở chỗ này chờ thời gian nửa tháng.

“Lão phu chờ ngươi đã lâu.”

Nguyệt sứ tiến vào phủ thành chủ trong nháy mắt liền đã bị Tội Ác Giao Long phát hiện, thế nhưng là nàng nhưng không có phát hiện Tội Ác Giao Long.

“Ừm. Ngươi là ai “

“Long Hành Thủ “

Ngang

Tội Ác Giao Long không có trả lời Nguyệt sứ tra hỏi, trực tiếp xuất thủ bắt tới.

Bành



— QUẢNG CÁO —

“Nhân cấp hậu kỳ “

Nguyệt sứ đưa tay ngưng tụ trăng tròn, ngăn lại Long Hành Thủ, nhưng là lực lượng kém xa Tội Ác Giao Long cho nên bị hắn đẩy lui ra ngoài. Kiểm tra xong Tội Ác Giao Long tu vi, Nguyệt sứ bữa ăn kinh ngạc đứng lên.

“Bàn Long “

Tội Ác Giao Long nhìn thấy một chiêu chưa từng đắc thủ, mà đối phương đã phát hiện tu vi của hắn, cho nên thôi động thiên địa đại đạo, tiến hành đạo lực trói buộc.

Ngang

Nguyệt sứ bị một đầu giao long ảnh cuốn lấy, muốn đem nàng kéo xuống Tội Ác Giao Long bên người đi.

Ông

“Viên Nguyệt Chiếu Hành, phốc “

“Rất có co dãn “

Nguyệt sứ dùng hết toàn lực tránh thoát Tội Ác Giao Long trói buộc, liền lại bị Tội Ác Giao Long một chưởng ấn ở trên ngực, thổ huyết bay rớt ra ngoài.

“Đáng giận. . .”

Hưu

“Đi chỗ nào “

Nguyệt sứ mắt thấy không phải là đối thủ của Tội Ác Giao Long, quay người lập tức chạy trốn ra ngoài. Tội Ác Giao Long không có hiển lộ giao long chân thân, cho nên tại tốc độ phía trên không chiếm ưu thế.

Phủ thành chủ tại Tội Ác Giao Long cùng Nguyệt sứ chiến đấu bên trong, sụp đổ xuống tới.

“Lão nô có tội, để nàng trốn thoát .”

Tội Ác Giao Long đuổi theo Nguyệt sứ một khoảng cách về sau, bởi vì lo lắng Cổ Trường Sinh an nguy, cho nên chạy về.

“Chạy liền chạy, không có gì lớn . Ta nghĩ bọn hắn sẽ còn trở lại.”

Mặc dù để Nguyệt sứ chạy trốn có một chút đáng tiếc, nhưng cái này cũng không có cái gì quá không được . Cổ Trường Sinh cũng không nghĩ tới đến đây giải cứu Dạ La Nữ người, sẽ là một tên Nhân cấp Đạo tổ.

Bất quá đã cái này Dạ La Nữ đối với Linh Thiên Môn trọng yếu như vậy, như vậy đối phương nhất định còn sẽ lại đến.

(cầu vote 100 điểm)

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.
Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Chương 790: Mồi nhử


Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi

Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần

— o —

Chương 790: Mồi nhử

Nhóm dịch: Friendship

Nguồn: Mê Truyện

Share by MTQ banlong.us

– Cháu nói chúng ta không tìm thấy hắn trước, hắn còn dám chủ động tìm đến
Bảo Xà Đường sao?

Thật lâu sau, Phan Động Tân mới hỏi một câu.

Phan Thái Phượng gật đầu nói:

– Không phải dám, mà là khẳng định sẽ tìm đến. Lúc ấy, sở dĩ hắn không nói
nhiều với cháu, hẳn là vì hắn vừa tìm được con gái. Cháu đã hỏi qua mọi người
xung quanh.

Sắc mặt Phan Động Tân trở nên thâm trầm, đồng thời ông ta đang kích động cũng
dần dần tỉnh táo lại. Ông ta biết rõ bản lĩnh của cháu gái. Ngay cả cháu gái
mình cũng không địch lại người này, vậy thân thủ của người này không cần phải
nói cũng tuyệt đối là lợi hại. Người như thế muốn cảnh sát bắt hắn, đó là một
trò cười.

– Hắn bao nhiêu tuổi? Ngay cả cháu cũng không phải là đối thủ của hắn, chẳng
lẽ hắn là tu vi Hoàng Cấp hậu kỳ sao?

Phan Động Tân đã khôi phục lý trí. Tuy rằng trong lòng ông ta vẫn còn phẫn nộ,
nhưng ông ta nhất định phải biết rõ ràng về nội tình của đối thủ.

Phan Thái Phượng nghe Phan Động Tân nói cũng biết, chú của cô đã khôi phục lại
lý trí và bình tĩnh. Lúc này cô vẫn có chút hồi hộp nói:

– Thoạt nhìn chỉ hơn hai mươi đến ba mươi tuổi. Hắn lột bỏ giầy cháu mà cháu
không hề phát hiện gì. Cháu dám khẳng định, lúc ấy nếu hắn chém vào chân cháu,
chân cháu khẳng định không giữ được. Tu vi của hắn tuyệt đối không phải là
Hoàng Cấp. Hẳn là đã tới tu vi Huyền Cấp.

– Lợi hại như vậy sao?

Trong lòng Phan Động Tân đã bắt đầu phát lạnh. Đắc tội với một cao thủ Huyền
Cấp là chuyện không thể nói đùa được.

Tuy rằng Bảo Xà Đường của ông ta không nhỏ, hơn nữa ở trong này bọn họ nói một
không ai dám nói hai, nhưng bất kỳ một võ giả Huyền Cấp nào cũng có thể tiêu
diệt bọn họ. Hơn nữa trong mắt người tu luyện Cổ Võ, ý thức pháp luật vô cùng
mỏng. So với người lăn lộn trong giới hắc bạch như ông ta còn mỏng hơn.

Một khi người như thế muốn tới tiêu diệt Bảo Xà Đường, cho dù quốc gia phái
người đến cũng không kịp. Tuy nhiên, nếu như ông ta có phòng bị, cho dù đối
phương là võ giả Huyền Cấp, cũng không nhất định có thể yên ổn tiêu diệt được
Bảo Xà Đường của ông ta. Nhưng cũng tương tự như vậy, nếu đối phương chủ động
muốn tiêu diệt, ông ta sẽ không có thực lực này.

Phan Động Tân liền hít một hơi khí lạnh. Ông ta không thể tưởng tượng được tùy
tiện liền đắc tội một người hung ác như vậy. Khó trách hôm nay chung quy ông
ta có chút tâm thần bất định, là vì chuyện này, không cần nói đến chuyện muốn
trả thù, chỉ nói con trai mình bị đánh tàn phế, chẳng lẽ chuyện này cứ như vậy
mà thôi hay sao?

– Chú Tân, chú cũng không cần quá lo lắng. Dù sao tu vi của hắn chỉ là suy
đoán của cháu. Phải biết rằng võ giả Huyền Cấp dưới ba mươi tuổi là rất ít.
Hơn nữa, cho dù hắn là võ giả Huyền Cấp, Bảo Xà Đường cũng chưa đến mức phải
sợ hắn.

Phan Thái Phượng nhìn ra được sự lo lắng của Phan Động Tân, chủ động nói.

Phan Động Tân gật đầu.

– Không phải chú sợ. Tuy rằng Bảo Xà Đường của chúng ta không có cao thủ
Huyền Cấp, tuy nhiên cũng không phải chỉ là vật bài trí. Hiện tại chú có phòng
bị. Nếu như hắn dám đến Bảo Xà Đường, chú khẳng định hắn có đi mà không có về.
Nhiều nhất thì chúng ta tổn thất mấy anh em mà thôi. Chú chỉ sợ hắn không đến,
chúng ta muốn bắt hắn, ngược lại sẽ khó khăn hơn nhiều.

Phan Thái Phượng trầm ngâm một lát lại nói:

– Buổi tối sư phụ cháu sẽ tới. Hơn nữa cháu đã nhận được tin tức, sư phụ đã
bước vào Địa Cấp rồi…

– Thái Phượng, sư phụ cháu thật sự là Địa Cấp sao?

Phan Động Tân ngạc nhiên mừng rỡ đứng lên. Nếu để sư phụ của Thái Phượng đối
phó với tên thanh niên kiêu ngạo này, Bảo Xà Đường của ông ta cần gì phải lo
lắng nữa?

Phan Thái Phượng dường như biết được ý của chú, có chút lo lắng nói:

– Tuy lần này sư phụ đồng ý đến thu nhận cháu làm đệ tử chính thức, nhưng dù
sao cháu vẫn chưa phải là đệ tử chính thức. Hơn nữa sư phụ là người trong Ẩn
Môn. Cho dù cháu là đệ tử chính thức, cũng không thể vừa gặp mặt sư phụ đã bảo
sư phụ ra tay. Nói như vậy…

Phan Động Tân bỗng nhiên cười âm hiểm. Ông ta ngắt lời cháu gái nói:

– Thái Phượng, cháu không cần lo lắng, chú đã chuẩn bị một đại lễ. Đợi lát
nữa có thể lấy qua đây. Chú tin chắc món quà này khẳng định sẽ khiến sư phụ
cháu động tâm. Hơn nữa món quà này còn tốt hơn vài dược liệu đã đưa cho sư phụ
cháu lần trước.

– Là cái gì vậy?

Thấy chú mình nói rất chắc chắn như vậy, theo bản năng Phan Thái Phượng hỏi.

– Dạ minh châu.

Phan Động Tân đọc rõ ràng từng tiếng một nói. Sở dĩ ông ta chắc chắn như vậy,
bởi vì ông ta hận người đã đả thương Phan Địch con của ông ta đến tận xương
tủy.

– Cái gì? Dạ minh châu?

Cho dù biết sự đời, Phan Thái Phượng cũng cảm thấy chấn động, nói lặp lại một
câu. Nếu quả thật là dạ minh châu, quả thật là đủ trọng lượng. Lúc trước trên
hội đấu giá Paris, một viên dạ minh châu bán ra với giá năm trăm triệu đô la.
Hiện tại không ngờ ở Ninh Hải cũng xuất hiện một viên dạ minh châu?

– Chú đã phái Lập Bình đi làm chuyện này. À, theo lý phải có tin tức của anh
ta rồi chứ?

Phan Động Tân nói tới đây, mới nhớ ra Lỗ Lập Bình đã rời đi một hai giờ, vì
sao còn chưa thấy có tin tức?

Phan Động Tân lập tức lấy điện thoại ra gọi điện cho Lỗ Lập Bình. Nhưng ông ta
nghe thấy báo đã tắt máy. Ngay sau đó, Phan Động Tân lập tức liền cảm giác
được chuyện có chút không ổn. Lỗ Lập Bình là thủ hạ đắc lực của ông ta, tuyệt
đối sẽ không tắt máy hoặc đổi điện thoại mà chưa được sự đồng ý của ông ta.

Nếu như điện thoại di động của anh ta có vấn đề. Trước tiên, anh ta phải lập
tức báo lại với ông ta, chứ đừng nói hiện tại anh ta đang chấp hành một chuyện
đặc biệt quan trọng.

– Có chuyện gì thế ạ?

Phan Thái Phượng cũng cảm giác sắc mặt Phan Động Tân không ổn.

– Không thể liên lạc được với điện thoại của Lập Bình. Lẽ ra không thể có
chuyện được. Anh ta chỉ đi lấy một vật ở chỗ của một người bình thường thôi?

Phan Động Tân cau mày dường như đang trả lời Phan Thái Phượng, lại dường như
đang lẩm bẩm một mình.

Phan Thái Phượng cũng cảm giác chuyện có chút không ổn. Cô ta lập tức hỏi:

– Làm sao Lỗ Lập Bình biết được tin tức về dạ minh châu ? Dạ minh châu quý
giá thế nào, anh ta sao có thể tùy tùy tiện tiện có được tin tức này?

Vẻ mặt Phan Động Tân cũng có chút nghiêm trọng. Ông ta gọi hai gã thủ hạ tới,
bảo bọn họ lập tức đi tìm Lỗ Lập Bình, hỏi một chút xem rốt cuộc đã xảy ra
chuyện gì. Lúc này ông ta mới trả lời Phan Thái Phượng nói:

– Anh ta nghe một người lái xe taxi nói. Người lái xe taxi nói hình như đó là
hai cha con…

– Hai cha con?

Phan Thái Phượng cau mày hỏi một câu.

– Đúng vậy.

Phan Động Tân nói lại toàn bộ những lời Lỗ Lập Bình đã nói cho Phan Thái
Phượng nghe.

Phan Thái Phượng nghe xong thở dài một tiếng. Giọng điệu cô ta càng thêm thận
trọng nói:

– Chú Tân, nếu như cháu không đoán nhầm, hai cha con kia chính là hai người
cháu đã nói. Lái xe kia cũng nói bọn họ vừa mới gặp lại, lại thêm chiếc xe lại
từ cửa trung học Hải Sa đi ra. Hơn nữa theo lái xe miêu tả, cháu gần như có
thể khẳng định người đàn ông kia chính là hung thủ đã đả thương Địch Tử. Không
ngờ được chuyện lại quá khéo như vậy. Dạ minh châu cũng là của bọn họ. Tuy
nhiên hiện tại cháu khẳng định, chuyện dạ minh châu là thật. Người như vậy có
được dạ minh châu hẳn cũng xem như là chuyện bình thường.

Phan Động Tân hít một hơi khí lạnh. Ông ta kinh hãi nhìn Phan Thái Phượng. Sau
một lúc lâu ông ta mới chậm rãi nói:

– Nếu như dựa theo ý của cháu, mấy người Lỗ Lập Bình đã…

Phan Thái Phượng gật đầu.

– Nếu quả thật là người kia, mấy người bọn họ quả thật dữ nhiều lành ít. Chí
ít cũng đã bị người kia khống chế. Tuy rằng bây giờ người kia còn chưa tìm tới
cửa, nhưng cháu khẳng định buổi tối hắn nhất định sẽ tới.

Phan Động Tân bỗng nhiên cảm giác có chút rét lạnh. Cuối cùng ông ta phát hiện
chuyện dường như không đơn giản như vậy. Hơn nữa cũng không thật sự nằm trong
sự khống chế của ông ta.

Không chờ Phan Thái Phượng trả lời, chuông điện thoại di động của ông ta bỗng
nhiên vang lên. Trong lòng Phan Động Tân không còn tâm lý không thích điện
thoại di động đột nhiên vang lên nữa. Ông ta gần như không chần chừ nhận điện
thoại.

– Cái gì?

Phan Động Tân không biết đây là lần thứ mấy trong ngày hôm nay ông ta đã khiếp
sợ nói ra hai chữ này. Nhưng lời bẩm báo của thủ hạ quả thật khiến ông ta lại
kinh ngạc.

– Đã xảy ra chuyện gì vậy?

Phan Thái Phượng thoáng nhìn về phía vẻ mặt có chút khó coi của Phan Động Tân
hỏi.

Phan Động Tân suy sụp để điện thoại xuống.

– Đã phát hiện ra xe tải do bốn người Lỗ Lập Bình lái dừng ở ven đường trong
vùng ngoại thành. Bên trong chỉ có bốn đống bụi, còn có mấy khẩu súng đã cháy
hỏng. Ngoài ra không có một bóng người.

Nghe Phan Động Tân nói xong, Phan Thái Phượng cũng nhíu mày. Qua một lúc lâu,
cô ta mới thở dài nói:

– Chú Tân, chúng ta đã không thể giải quyết ổn thỏa chuyện này được nữa. Tuy
nhiên vẫn có một điều có ích. Chính là dạ minh châu nằm trên người của hắn.
Buổi tối sau khi sư phụ cháu đến đây, cháu sẽ nói cho sau sư phụ biết. Với giá
trị của dạ minh châu, cho dù sư phụ không dùng được, cũng sẽ không bỏ qua.

Phan Động Tân thật giống như đã già thêm mười tuổi.

– Chỉ có thể làm như vậy. Nếu như sư phụ cháu bằng lòng động thủ thì không
còn gì tốt hơn. Ô, chỉ sợ… Chú đi xem tình hình Địch Nhi thế nào đã.

Tuy rằng ông ta và cháu gái cũng không nói rõ, nhưng đã quyết định trước cứ
lấy dạ minh châu làm mồi. Bọn họ chỉ sợ sư phụ của Phan Thái Phượng nhìn ra
tâm tư của bọn họ, lại không muốn động thủ. Dạ minh châu ở trong tay của ông
ta đưa cho người khác và người khác chủ động đi lấy, đây hoàn toàn là hai việc
khác nhau.

Phan Thái Phượng biết ý của chú cô ta. Ông ta chỉ sợ sư phụ của mình không
muốn động thủ, hoặc là nói đối phương cũng có liên quan đến Ẩn Môn.

Tuy nhiên cô ta lại không hề lo lắng. Bởi vì cô ta biết, nếu quả thật là dạ
minh châu, sư phụ khẳng định sẽ động thủ. Không nói tới chỗ quý giá của dạ
minh châu quý, chỉ nói về dạ minh châu trị giá năm trăm triệu đôla, vậy cũng
là một khoản tiền rất lớn.

Cho dù người trong Ẩn Môn, năm trăm triệu đôla cũng là một khoản tiền lớn.
Thậm chí có thể mua được mấy thứ tốt trong hội đấu giá của Ẩn Môn.

Mặc dù thời gian Diệp Mặc ở lại Ninh Hải không ngắn, nhưng muốn hắn nói thức
ăn ở khách sạn nào trong Ninh Hải ngon, hắn thật sự không thể nói rõ được.
Ngoại trừ Tô Tĩnh Văn dẫn hắn đi Tây Hồ Nhân Gia, hắn cũng chỉ ăn cơm ở Tụ vị
lầu của đại học Ninh Hải.

Tuy nhiên cấp bậc của Tụ vị lầu dường như không cao, hơn nữa cách chỗ Diệp Mặc
ở cũng khá xa. Diệp Mặc lại dẫn hai người Tống Ánh Trúc và Ức Mặc tới Huy
Hoàng Mỹ Thực.

Huy Hoàng Mỹ Thực gần chỗ Diệp Mặc ở. Hơn nữa hắn cũng đã tới đó một lần.
Nhiều năm trước bạn học của Ninh Khinh Tuyết đến Ninh Hải, đã từng đến Huy
Hoàng Mỹ Thực, ăn hết toàn bộ số tiền của Diệp Mặc. Cho nên sau lần đó Diệp
Mặc đã nảy sinh ý định rời khỏi Ninh Hải.

Tuy rằng thức ăn ở đây đắt, nhưng Diệp Mặc đã từng nếm thử, mùi vị coi như
không tồi. Tuy rằng Diệp Mặc không mấy thích, nhưng con gái hắn, Ức Mặc nghe
nói đến khách sạn ăn cơm, cô bé đã rất cao hứng. Đương nhiên Diệp Mặc muốn dẫn
cô tới một nơi tốt một chút.

Đã đặt chân lên mặt đất Tống Ánh Trúc vẫn còn khiếp sợ. Mà Ức Mặc lại hoàn
toàn quên mất. Cô chỉ muốn ăn cơm, nên líu ríu lôi kéo Diệp Mặc nói không
ngừng. Nếu như không phải biết chuyện bay như vậy không thể tùy tiện nói ra,
cô đã sớm đứng trên đường kêu ầm lên rồi.

Tống Ánh Trúc nhìn Diệp Mặc và Ức Mặc dính cùng một chỗ, trong lòng bỗng nhiên
có một loại cảm giác thỏa mãn. Dường như khổ cực trong mấy năm nay đã biến mất
không thấy nữa.

Diệt Hồng Trần

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.