Môi cô hôn rất thích. Mềm mềm, ấm ấm, còn mang theo mùi thơm chỉ cô mới có. Nó không khỏi làm anh càng muốn đi sâu vào. Anh liếm hai cánh môi cô, ánh mặt trời chói lóa làm cô có chút mê mang.
Bạch Nguyệt cảm thấy không hít thở nổi, cứ như không khí trong người cô đang bị hút ra từng chút từng chút một. Cô bất giác hé miệng ra. Anh thuận thế đi vào, đầu lưỡi anh quét qua hàm răng cô, dây dưa với chiếc lưỡi nho nhỏ của cô.
Bạch Nguyệt cảm thấy lòng dạ rối bời, không thể nghĩ được gì, cô muốn đẩy anh ra nhưng tứ chi cô lúc này lại không có chút sức lực nào. Anh xoay người đè cô xuống giường, đưa tay vạch áo choàng ngắn của cô lên.
Bạch Nguyệt bắt lấy cánh tay anh, “Không được.”
“Tiểu Nguyệt, tôi sẽ chịu trách nhiệm.” Cố Lăng Kiệt trầm giọng nói, chân thành nhìn vào mắt cô.
Bạch Nguyệt chui từ dưới thân anh ra ngoài, không dám nhìn anh, cúi đầu nói, “Trưa tôi lại đến thăm anh.”
Bạch Nguyệt gần như là chạy trối chết rời đi. Cô có cảm giác mình sắp đồng ý với anh rồi. Nhưng cô còn chưa ly hôn, làm như vậy là không đúng.
Cô hốt hoảng quay về phòng làm việc. Lưu San đã đợi cô trong phòng làm việc rồi, “Sao cậu đến muộn thế.”
“Bạn tớ bị tai nạn, nên tớ đi thăm người ta một chút.” Bạch Nguyệt ngồi xuống trước bàn làm việc.
Lưu San cười, ngồi lên bàn của Bạch Nguyệt, đắc ý nói, “Này, tớ có tin tốt muốn báo cho cậu đấy.”
Bạch Nguyệt liếc nhìn dáng vẻ thừa nước đục thả câu của Lưu San, trong đầu cô lóe lên tia sáng, “Cậu tìm thấy chứng cứ ngoại tình của Tô Khánh Nam rồi à?”
“Cứ cho là như vậy đi, nhưng mà còn phải đợi mấy ngày nữa, haha.” Lưu San nói mập mờ nước đôi.
“Sao phải đợi mấy ngày nữa?” Bạch Nguyệt không hiểu.
Lưu San cười nhếch mép. Nghe nói ả phụ nữ kia là trợ lý cũ của Tô Khánh Nam, trên tay cô ta có đoạn ghi âm chứng cứ ngoại tình của Tô Khánh Nam, cô ta ra giá bảy trăm triệu.
Nếu cô ấy nói cho Bạch Nguyệt biết, Bạch Nguyệt nhất định sẽ không đồng ý cho cô ấy đi mua thứ kia với cái giá này. Dù sao cũng chỉ là bảy trăm triệu thôi, ông già nhà cô ấy có thừa, nhưng mà, cô ấy sẽ phải thỏa hiệp một chút chuyện. Ví dụ như đi xem mặt.
“Cậu phải giúp tớ một chuyện.” Lưu San cười tủm tỉm nói.
“Chuyện gì?”
“Tớ có một buổi xem mặt vào thứ bảy, cậu đi cùng tớ đi, đi cùng tớ xong thì chuyện của cậu cũng được giải quyết luôn.”
“Được, cậu muốn tớ đi cùng thì tớ đi cùng cậu vô điều kiện.” Lưu San là một người bạn của cô, cô vô cùng quý trọng cô ấy.
“Vậy tớ về phòng làm việc đây.” Lưu San đứng dậy.
Bạch Nguyệt nghĩ ra một chuyện, “Lúc nào có thời gian rảnh thì giúp tớ tìm nhà nhé, tớ muốn chuyển ra ngoài ở.”
“Đáng lẽ cậu phải chuyển đi từ lâu rồi mới đúng.” Lưu San vỗ ngực, “Chuyện tìm nhà cứ giao cho tớ.”
“Cảm ơn cậu.” Bạch Nguyệt cảm kích nhìn Lưu San rời đi.
Cuộc sống của cô không phải là không có thứ gì, ít nhất thì cô vẫn còn có tình bạn.
Buổi trưa đến, cô có hơi lưỡng lự xem có nên đi thăm Cố Lăng Kiệt hay không. Cô có thể nhận ra Cố Lăng Kiệt có ý với cô, nếu cô đi qua đó liệu có phải là tỏ ý ngầm chấp nhận anh hay không.
Nhưng nếu như không đi, vậy thì lại không hợp tình hợp lý lắm. Dẫu sao anh bị thương vì cứu cô. Anh là ân nhân cứu mạng của cô.
Trong lúc Bạch Nguyệt còn đang mâu thuẫn thì điện thoại cô kêu lên, là Cố Lăng Kiệt gọi, trái tim cô bắt đầu đập nhanh không kiểm soát. Cô hít một hơi thật sâu sau đó nghe máy.
“Lúc nào em qua?” Cố Lăng Kiệt trầm giọng hỏi.
“Cái đó, trưa… tôi… còn có chút việc.” Bạch Nguyệt chột dạ nói.
“Thẻ công tác của em đang ở chỗ tôi, em không qua chỗ tôi thì tôi qua chỗ em vậy.” Cố Lăng Kiệt ngang ngược nói.
“Vậy, tôi đi mua đồ ăn rồi sẽ qua.” Bạch Nguyệt nói khẽ.
“Ừ.” Cố Lăng Kiệt đáp một tiếng rồi ngắt điện thoại, anh nhìn trung tá Thượng: “Các cậu không cần canh chừng ở đây nữa.”
“Như vậy sao được? Sếp mà có chuyện gì, chúng tôi không đảm đương nổi.” Trung tá Thượng lo lắng nói.
“Các cậu ở đây dễ làm người khác chú ý đến, với cả vốn dĩ tôi không làm sao, tôi bảo các cậu đi thì đi đi, nói nhiều thế làm gì.” Cố Lăng Kiệt không kiên nhẫn nói.
Trung tá Thượng hết cách với sếp nhà mình, chỉ đành nghe lệnh.
Bạch Nguyệt đứng ở cửa phòng bệnh của Cố Lăng Kiệt, cô hít sâu một hơi rồi gõ cửa.
Cửa được mở ra. Cô rất ngạc nhiên vì Cố Lăng Kiệt tự tay mở cửa cho cô. Sức khỏe anh đã khá hơn chút nào chưa?
Cô còn chưa nói gì, anh đã kéo cô vào, khóa cửa lại, sau đó hôn lên môi cô. Đầu óc Bạch Nguyệt trống không, mắt mở lớn, nhất thời chưa kịp phản ứng lại.
Anh hôn càng lúc càng sâu, chiếc lưỡi chui vào trong miệng cô, phá rối hô hấp của cô. Cô biết như này là không đúng, cô hoàn hồn lại, liều mạng đẩy anh ra.
Cố Lăng Kiệt nhả môi cô ra, lồng ngực của anh kề sát vào cô, hơi thở cường thế bao phủ xung quanh cô.
“Ngoại tình với tôi, không phải tôi đang trưng cầu ý kiến của em, đây là mệnh lệnh.” Anh trầm giọng nói, đôi mắt tĩnh mịch của anh sâu không thấy đáy.
“Chúng ta không thể như vậy.” Bạch Nguyệt lý trí nói.
“Tại sao không thể, Tô Khánh Nam không thích em, hôn nhân của em và hắn chỉ tồn tại trên danh nghĩa, nếu em còn tiếp tục chung sống với hắn thì chỉ chịu đau khổ mà thôi.” Cố Lăng Kiệt nói.
“Nhưng bây giờ tôi vẫn đang kết hôn với anh ta, dù có dùng lý do gì cũng không thể bào chữa cho mình được.” Mắt Bạch Nguyệt đỏ lên.
“Tôi chỉ hỏi em, em thích tôi không?” Cố Lăng Kiệt trực tiếp hỏi.
Lòng dạ Bạch Nguyệt bây giờ cực kì rối loạn. Một câu của cô rất có thể chính là số phận của bọn họ.
“Không thể làm bạn được sao?” Bạch Nguyệt buồn bực hỏi.
“Tôi thấy, giữa nam và nữ không thể có thứ tình bạn đơn thuần, nếu em thích tôi, cho dù phải đối mặt với chuyện gì tôi cũng không bỏ cuộc, nếu em không thích tôi…” Cố Lăng Kiệt ngừng lại, dùng ánh mắt sáng rực nhìn cô.
Bạch Nguyệt nắm chặt tay, “Nếu không thích, thì sao?”
Anh không đáp lại, đáy mắt anh xẹt qua một gợn sóng, anh hỏi: “Em sẽ thích tôi chứ?”
“Đàn ông anh tuấn kiên cường như thủ trưởng thì ai mà không thích chứ. Diện mạo của anh, bóng lưng của anh, thân phận địa vị của anh quá đủ để khiến phụ nữ mê mẩn. Nhưng tôi nghĩ cảm giác thích này chỉ là xúc động nhất thời, sẽ không thể bền lâu.” Bạch Nguyệt lý trí nói.
Cố Lăng Kiệt híp mắt, bắn về phía cô ánh mắt sắc bén. Cô không thể thỏa hiệp, không thể nhượng bộ sao? Ngoại tình với Cố Lăng Kiệt anh có gì không tốt? Người phụ nữ anh thích nhất định sẽ được chiều chuộng vô cùng.
“Chưa thử sao biết không dài lâu.” Cố Lăng Kiệt bá đạo nói.
“Bắt đầu đã là một sai lầm, vậy thì dài lâu ra sao.” Bạch Nguyệt bi quan nói.
Anh rất ghét cô trốn trong mai rùa của chính mình như này. Anh nâng cằm cô lên, đặt một nụ hôn trừng phạt lên môi cô. Mút, liếm, cực kì hung mãnh, tựa như bão táp mưa sa.
Cô hít vào toàn là hơi thở nam tính mạnh mẽ của anh, nó căng tràn trong phổi cô, khiến tay chân cô mềm nhũn.
Đẩy cũng không đẩy được anh.
Cuối cùng anh buông cô ra, thở hồng hộc, nhìn cánh môi sưng đỏ của cô, khẽ nhếch khóe miệng. “Không phải em hỏi nếu em không thích tôi thì tôi sẽ làm gì sao?”
Bạch Nguyệt nhìn đáy mắt cuồng vọng của anh, cô bất giác có một dự cảm không tốt.
“Thì tôi sẽ cưỡng ép.” Cố Lăng Kiệt bá đạo nói.