“Không! Chi Ngôn, ông ấy không phải là ba của con đâu! Thật đó, không phải ông ấy!” Mao Vũ Thanh lắc đầu. “Lăng Hàng, cám ơn ông vì đến bây giờ vẫn nói Chi Ngôn là con mình, nhưng tôi không thể để nó tiếp tục sai lầm nữa!”
Tần Trọng Hàn và Mao Chi Ngôn đều hơi ngạc nhiên. Tần Trọng Hàn càng không hiểu tại sao Mao Vũ Thanh lại nói không phải, còn ba mình thì nói phải?
“Mẹ, mẹ không cần biện hộ cho ông ta đâu, con không tin!” Mao Chi Ngôn lắc đầu.
“Dù con tin hay không, ông ấy cũng không phải là ba của con. Chi Ngôn à, mẹ sai rồi, thật ra mẹ cũng không biết ba của con là ai!”
“Vũ Thanh, bà đừng nói nữa!” Tần Lăng Hàng định ngăn bà ta nói tiếp.
“Không! Lăng Hàng, thực sự cám ơn anh, cũng cám ơn Nạp Lan, cám ơn lòng tốt của vợ chồng anh, nhưng con tôi đã làm tổn thương con của anh chị, tôi có lỗi với anh chị nhiều lắm! Hôm nay, tôi về đây là để nói rõ mọi chuyện, nếu không, suốt đời này, lương tâm của tôi sẽ không được yên ổn.” Mao Vũ Thanh lấy khăn tay ra lau nước mắt, và bắt đầu kể ra thân thế của Mao Chi Ngôn.
“Chi Ngôn à, đúng là mẹ đã từng yêu chú Tần của con, nhưng chú ấy không yêu mẹ. Chú ấy là người đàn ông một lòng chung thủy nhất trên đời, suốt đời chú ấy chỉ yêu một người phụ nữ là dì Nạp Lan. Nạp Lan là bạn cùng lớp với mẹ. Mẹ cũng từng phạm sai lầm, cũng từng cực đoan giống như con, mẹ cũng từng bất chấp thủ đoạn để tranh giành tình yêu. Nhưng người mà chú Tần của con yêu chỉ có mình Nạp Lan, nên mặc dù mẹ đã tốn nhiều công sức để dụ dỗ chú ấy, nhưng cuối cùng cũng không thành công!”
“Mẹ… Đây không phải sự thật!” Làm sao mà Mao Chi Ngôn có thể tin được. “Mẹ từng nói ông ta là ba của con!”
Mao Vũ Thanh lắc đầu. “Không phải vậy đâu, là vì chú Tần của con nhân nghĩa, vì dì Nạp Lan của con nhân nghĩa. Họ đã hứa với mẹ, nếu mẹ không thể tìm được ba cho con, họ sẵn sàng cho con nhập khẩu vào nhà của họ, cho con trở thành người của nhà họ Tần. Nhưng sao mẹ có thể làm điều đó được? Con đâu phải là con của chú Tần!”
“Vậy ba của con là ai?” Mao Chi Ngôn như bị sét đánh ngang tai.
“Vũ Thanh, đừng nói nữa!” Tần Lăng Hàng lại ngăn cản một lần nữa.
“Không, tôi phải nói cho nó biết, tôi không thể để nó tiếp tục đi sai đường nữa! Chi Ngôn, mẹ thực sự không biết ba con là ai. Vào một đêm của ba mươi mốt năm trước, mẹ đã bị hãm hiếp bởi ba người. Sau đêm đó, mẹ đã có con… Mẹ không muốn nói cho con biết sự thật, là bởi vì nó là nỗi đau sâu nhất trong trái tim của mẹ. Tám năm trước, con hỏi mẹ ba của con là ai, vì không còn cách nào khác, mẹ đành phải nói với con rằng chú Tần chính là ba của con. Nhưng mẹ không ngờ con lại bắt đầu căm hận họ!” Mao Vũ Thanh nhớ lại liền cảm thấy rất xấu hổ.
“Sao lại như vậy được?” Mao Chi Ngôn có nằm mơ cũng không ngờ được mình là sản phẩm của một vụ hãm hiếp, và mẹ cũng không biết ba của anh ta là ai!
Anh ta bày mưu tính kế mấy năm qua, đến cuối cùng chợt nhận ra mọi thứ đều là hiểu lầm. Anh ta loạng choạng và ngã xuống ghế, toàn thân không còn chút sức lực nào.
Tần Trọng Hàn cũng bị sốc khi nghe thấy tin này.
Tần Lăng Hàng thở dài. “Chi Ngôn à, mẹ con là một người mạnh mẽ, bà ấy chưa bao giờ đến tìm chú, vì vậy chú không biết con là con của bà ấy.”
“Chi Ngôn à, mẹ có lỗi với con, vì mẹ không biết rốt cuộc con là con của ai!” Nước mắt của Mao Vũ Thanh lại rơi xuống.
Mao Chi Ngôn im lặng. Thì ra sự thật là như thế này, anh ta đã làm gì vậy?
“Không phải con đã hứa với mẹ sẽ không làm những chuyện ngu ngốc hại người sao? Nhưng con vẫn làm! Lăng Hàng à, tôi cứ tưởng năm năm trước nó đã nói cho Trọng Hàn biết rồi! Con của Trọng Hàn là do nó bắt đi!” Mao Vũ Thanh nói rồi đi đến trước mặt Tần Trọng Hàn, nhìn vào anh ta với vẻ mặt hiền từ. “Con là Trọng Hàn hả?”
“Dạ!” Tần Trọng Hàn gật đầu.
“Dì có lỗi với con, có lỗi với mẹ con. Nếu năm năm trước, dì đích thân nói cho cô Tiêu biết, đứa trẻ đó là con của cô ấy thì tốt biết mấy!”
“Đứa trẻ đó là do dì để lại bên bờ sông?” Tần Trọng Hàn hỏi với vẻ ngạc nhiên.
“Phải! Đứa trẻ mà Chi Ngôn bồng về chỉ mới được năm ngày, nó nói nhặt được ngoài đường, kêu dì chăm sóc giùm một thời gian. Dì đã nuôi đứa trẻ một thời gian, sau đó mới nhận ra có điều gì đó không ổn. Khi dì vặn hỏi nó, nó mới nói cho dì biết, đứa trẻ là con của con và cô gái đẻ thuê đó. Chi Ngôn nói rằng nó muốn trả thù, và đã tráo đổi đứa trẻ này. Lúc đó dì sợ, không dám tìm đến nhà họ Tần. Vả lại, nghe nói nếu có con thì con sẽ kết hôn với một cô gái không còn khả năng sinh nở! Nó nói rằng cô gái đó cũng biết đứa trẻ này do con và một người khác sinh ra, cô ấy không tốt với đứa trẻ, nên dì lo sau khi trả về thì đứa trẻ sẽ bị ngược đãi.”
“Dì cũng là một người mẹ, hiểu được nỗi đau khi mẹ con chia lìa. Dì đã tìm thấy giấy chứng sinh của đứa trẻ ở trong trong túi xách của Chi Ngôn, trên đó viết tên Tiêu Hà Hà. Rồi dì đã bỏ tiền ra nhờ người tìm kiến Tiêu Hà Hà. Người đó đã đưa hình cho dì, dì vội vàng viết một lá thư rồi bồng đứa trẻ đến bờ sông. Dì không dám ra mặt, dì sợ Chi Ngôn sẽ bị liên lụy, nên dì đành phải đặt đứa trẻ bên bờ sông rồi trốn ở một góc gần đó để âm thầm quan sát. Dì không ngờ hôm đó Tiêu Hà Hà định đến đó nhảy sông tự tử. Cô ấy đi xuống sông, lúc đó đứa trẻ liền khóc lên, có lẽ do mẹ con liền tâm nên mới vậy. Không ngờ cô Tiêu đã bồng đứa trẻ lên, cô vừa bồng đứa trẻ lên thì không chịu bỏ xuống nữa, vừa khóc vừa cười. Dì cứ đứng đó nhìn, trong tim thấy rất an ủi… Dì nghĩ cô ấy đọc được lá thư đó thì sẽ biết rõ mọi chuyện, thật ra đứa trẻ đó là con của cô ấy.”
“Nhưng Hà Hà không hề biết!” Trái tim Tần Trọng Hàn đau như bị ai cắt. Hà Hà từng định tự tử, anh ta đúng là tội nghiệt quá nặng!
“Phải, sau khi dì về nhà mới biết lá thư bị rớt lại, dì cầm lá thư và định đi tìm cô ấy, nhưng Chi Ngôn lại nói rằng nó sẽ đưa lá thư cho cô Tiêu.”
“Con đã không đưa!” Mao Chi Ngôn lên tiếng đầy đau đớn. “Mẹ à, tại sao mẹ không nói cho con biết những chuyện này sớm hơn?”
“Vậy là, tất cả mọi chuyện đều là lỗi của tôi. Lăng Hàng à, tôi có lỗi với anh và Nạp Lan!” Mao Vũ Thanh lại đi đến trước mặt Tần Lang Hàng với cảm giác tội lỗi. “Nói gì đi nữa thì cũng là lỗi của tôi. Chi Ngôn do tôi dạy dỗ, nhưng tôi đã không dạy được nó, tất cả là lỗi của tôi! Hai mẹ con tôi có lỗi với mọi người, đã làm mọi người bị tổn thương, tôi thực sự không biết phải bù đắp thế nào nữa.”
“Đã qua hết rồi, đứa trẻ cũng đã tìm lại được rồi, bà đừng tự trách mình nữa!” Tần Lăng Hàng lắc đầu. “Trọng Hàn à, sắp xếp phòng khách sạn cho dì con, bà ấy vội vàng theo ba về đây, chưa được nghỉ ngơi gì!”
“Dạ!” Tần Trọng Hàn ngay lập tức gọi điện căn dặn thư ký.
Tần Trọng Hàn gọi điện xong thì nhìn sang Mao Chi Ngôn, anh ta đã im lặng rất lâu với vẻ mặt chán nản.
“Chi Ngôn à, quá khứ thì hãy để nó qua đi, một trang giấy lật qua, không ai nhắc lại nữa, anh vẫn là anh em của tôi!” Tần Trọng Hàn thể hiện ra vẻ rộng lượng.
Nhưng Mao Chi Ngôn đã đứng dậy, liếc nhìn Tần Trọng Hàn bằng ánh mắt phức tạp, rồi vội vàng ném lại một câu. “Xin lỗi!” Rồi sau đó kéo Mao Vũ Thanh rời đi.
“Chi Ngôn…” Tần Trọng Hàn khẽ hét lên.
Nhưng Mao Chi Ngôn đã vội vàng đi khỏi đó, dẫn theo cả Mao Vũ Thanh. Có lẽ anh ta thực sự quá xấu hổ, kết quả cuối cùng của mối hiểu lầm này là anh ta nhận ra rằng mọi chuyện đều là lỗi của mình.
“Hãy cho nó chút thời gian!” Tần Lăng Hàng nói.
“Ba! Con không ngờ sẽ như vậy, con tưởng rằng anh ta là anh hai của con thật!” Tần Trọng Hàn suýt nữa đã hiểu lầm ba mình. Anh ta luôn nghĩ rằng ba mình là người đàn ông si tình nhất trên đời này, anh ta luôn nghĩ như vậy.
“Nó là anh hai của con!” Tần Lăng Hàng vỗ vỗ lên vai con trai mình: “Hãy thông cảm cho nó một chút!”
“Con hiểu!” Tần Trọng Hàn gật đầu.
“Là vậy thật sao? Trời đất ơi!” Sau khi nghe Tần Trọng Hàn nói xong, Tiêu Hà Hà cũng bắt đầu thông cảm với Mao Chi Ngôn. “Nói vậy là, Mao Chi Ngôn cũng là người rất đáng thương! Thật không ngờ mọi chuyện lại như vậy! Chân lý mà bản thân đã kiên trì trong nhiều năm đột nhiên lại biến thành một trò hề, chắc anh ta phải là người đau buồn nhất!”
“Em có trách anh ấy không?” Tần Trọng Hàn nhìn cô với vẻ đau khổ.
“Em không biết có trách hay không nữa. Nếu nói không trách thì em thấy giả tạo, dù gì anh ta cũng đã làm cho em và Dương Dương phải chịu nỗi đau mẹ con chia lìa một cách vô lý. Nhưng vào lúc này, trong lòng em thực sự rất rối, bây giờ em chỉ thấy anh ta là một người rất đáng thương! Nhưng cũng may, Thịnh Thịnh đã lớn lên bên cạnh em, con không phải lớn lên một mình. Năm năm qua, em cứ tưởng con đang ở bên cạnh anh, thật ra nếu con ở bên cạnh anh thì em cũng yên tâm lắn! So với Dương Dương, em cảm thấy em hạnh phúc hơn cô ấy nhiều, phải không anh? Cô ấy mới là người khổ nhất! Hy vọng anh Tăng sẽ dùng cả đời để sưởi ấm cho cô ấy, để Dương Dương và Ngữ Điền đều được hạnh phúc! Chỉ cần tất cả mọi người hạnh phúc, em nghĩ rằng quá khứ có thể cho qua được!”
“Hà Hà…” Tiếng thì thầm đầy dịu dàng, Tần Trọng Hàn đột nhiên ôm lấy eo của Tiêu Hà Hà một cách vội vã. Trong lúc cô vẫn đang sững sờ, anh ta đã cúi đầu xuống và hôn vội lên môi cô, đầu lưỡi mềm mại đã chui vào miệng cô một cách ngang ngược, quấn lấy đầu lưỡi thơm tho của cô, cùng tận hưởng hơi thở và cảm giác của nhau.
Cuối cùng, bụi trần đã lắng xuống!
Tiêu Hà Hà xấu hổ nhắm mắt lại, để mặc cho môi anh ta in dấu lên môi mình, cảm nhận vòng tay rộng lớn của anh ta, hơi thở ấm áp và quen thuộc đó. Lần nào cũng vậy, anh ta luôn ôm lấy cô thật nhẹ nhàng nhưng mạnh mẽ, vòng tay của anh ta khiến cô cảm thấy an yên.
Bàn tay to lớn của Tần Trọng Hàn trượt dọc theo cái áo sơ-mi và chui vào trong áo Hà Hà. Làn da mềm mại đó mang đến cảm giác hài lòng cho lòng bàn tay. Anh ta tiếp tục duy trì nụ hôn kiểu Pháp này, mút lấy sự ngọt ngào trong miệng cô một cách đam mê và hoang dã.
Người phụ nữ của anh ta giống y như mẹ anh ta vậy, khoan dung, tử tế, và xinh đẹp!
Đôi tay không nhàn rỗi lại tham lam vuốt ve từng thớ da thịt của Hà Hà, cho đến khi làm căng lên đôi bồng đảo trước ngực cô, cảm giác đầy đặn khi nắm vào đó khiến anh ta bắt đầu điên cuồng.
“Tần Trọng Hàn, đừng mà! Thịnh Thịnh sẽ lên bây giờ đó!” Tiêu Hà Hà thở hổn hển và định ngăn anh ta lại, cả người cô run lên và rùng mình vì nụ hôn và sự vuốt ve của anh ta. Nụ hôn của anh ta đầy đam mê và hoang dại, làm cho giọng nói vừa ra khỏi miệng của Hà Hà kèm theo vẻ quyến rũ và rên rỉ vốn có.
“Anh muốn nói cho bọn trẻ biết thân thế của chúng!” Nụ hôn nóng bỏng của anh ta từ từ di chuyển đến tai cô, thì thầm nhẹ nhàng, nhưng vẫn không dừng lại.