Gia tộc Brown tuy lớn mạnh, nhưng dù sao cũng không phải là xí nghiệp của Hoa Hạ, tốc độ nhận được tin tức, lại nhạy đến mức độ này, dự đoán được tiềm năng lớn mạnh của kho hàng Thanh Long không nói, trong thời gian ngắn như vậy, lại có thể đã thu mua được phần lớn cổ phần của kho hàng Thanh Long, thực sự có chút khiến người khác bất ngờ.
– Cái này… chúng tôi chưa đi sâu vào.
– Chưa đi sâu vào?
Mặc Tây Thành giờ mới lờ mờ cảm thấy hình như có chỗ nào không đúng, kho hàng Thanh Long cực kỳ quan trọng, là lợi ích không thể không lấy của nhà họ Mặc, Mặc Thiệu Đình thủ đoạn hơn người, khứu giác nhạy bén, cho dù sắp giao nhà họ Mặc đến tay mình, cũng không làm việc qua loa, những chuyện kéo dài thời gian, đó không phải tác phong thường có với một người kiêu ngạo như anh.
Nhưng vì sao, đối với nguồn cổ phần của kho hàng Thanh Long mà gia tộc Brown có được, lại không ai biết?
Mà lúc trước Mặc Thiệu Đình không kiếm người điều tra qua sao?
Nhà họ Mặc, đúng là không dễ tiếp quản mà.
Mặc Tây Thành dừng lại một lúc, cuối cùng đưa ra quyết định như sau.
– Lập tức điều tra rõ ràng, gia tộc Brown từ đâu có được ba mươi phần trăm cổ phần của kho hàng Thanh Long, đem nguồn điều tra rõ ràng tường tận cho tôi, giao đến tay tôi trước, hội nghị hôm nay, tiến hành đến đây thôi, tan họp.
Thực tế chứng minh, các cấp cao của nhà họ Mặc, năng suất vẫn vô cùng khả quan.
Sau khi cuộc họp kết thúc khoảng hơn một tiếng, kết quả điều tra đã để trên bàn làm việc của Mặc Tây Thành.
– Trải qua điều tra, gia tộc Brown ở nửa tháng trước, từ một công ty kĩ thuật công nghệ được đăng ký ở nước Anh là Huệ Thiên mua được ba mươi phần trăm cổ phần, mà công ty kĩ thuật công nghệ Huệ Thiên này thành lập vào ba năm trước, tuy thời gian sáng lập chưa dài, nhưng tốc độ phát triển, nghiễm nhiên đã chiếm phần lớn thị trường, là công ty kĩ thuật công nghệ tân tiến quyền thế rất mạnh, mà tổng giám đốc của họ… tên là Mặc Thiệu Đình.
Cổ đông đến báo cáo sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng Mặc Tây Thành sau khi chưa kịp nghe đến tin này sắc mặt càng khó coi hơn.
Mặc Thiệu Đình…
Bàn tay của Mặc Tây Thành nhịn không được nắm lại, lại có thể là Mặc Thiệu Đình…
Mang cổ phần kho hàng Thanh Long bán cho gia tộc Brown, là Mặc Thiệu Đình!
Mà công nghệ kĩ thuật Huệ Thiên sáng lập ba năm trước, cũng chính là nói, Mặc Thiệu Đình gian xảo như vậy, sớm ở ba năm trước, đã lót sẵn đường lui cho mình.
Anh trước giờ, trước giờ chưa từng có ý định ở nhà họ Mặc chờ chết, sớm lúc sau hai năm tiếp quản nhà họ Mặc, đã ý thức được hoàn cảnh hiểm nguy, ở nước ngoài thành lập một công ty riêng của mình.
Nếu như nói tin tức này, khiến Mặc Tây Thành cảm thấy kinh ngạc lại có chút cảm giác bị phản bội, tin tiếp theo, càng khiến cậu hận không thể hộc máu trên bàn phím.
– Công nghệ kĩ thuật Huệ Thiên bán cổ phần kho hàng Thanh Long cho gia tộc Broưn, điều kiện là nhờ gia tộc Brown giao thiệp từ bên trong, thu mua tập đoàn Á Khởi với giá thấp. Tập đoàn Á Khởi là một công ty kĩ thuật thực lực lớn mạnh khác ở nước Anh, sau khi thu mua công ty này, giá trị sản lượng của công nghệ kĩ thuật Huệ Thiên trong một tháng, tăng gấp ba lần…
Nắm đấm của Mặc Tây Thành càng nắm càng chặt hơn, đến bây giờ, cậu mới hoàn toàn hiễu rõ, Mặc Thiệu Đình không những sớm đã có dự tính, còn trước lúc đi, sau cùng đào một cái hố, anh mang cổ phần trong tay bán cho tập đoàn Brown, khiến tập đoàn Brown và nhà họ Mặc mở ra cuộc tranh chấp quyết liệt, mà anh không tốn bất kỳ chi phí nào, liền thành công sát nhập một công ty lớn mạnh, bây giờ đang nhàn rỗi ngư ông đắc lợi.
Mà tất cả của anh, bao gồm cổ phần của kho hàng Thanh Long, bao gồm công nghệ kĩ thuật Huệ Thiên dưới tên anh, đều không liên quan đến nhà họ Mặc, bạn chỉ có thể khâm phục tầm nhìn xa trông rộng của anh, bây giờ nhà họ Mặc không có quan hệ gì với anh nữa, bạn thậm chí còn không thể nói anh là tên phản đồ.
Anh đã lợi dụng nhà họ Mặc, nhưng trên thương trường luôn lừa dối lẫn nhau như thế, ai lại không như vậy chứ?
Nhà họ Mặc lần này triệt để bị Mặc Thiệu Đình chơi một vố đau, chơi ngay trước mặt lúc Mặc Tây Thành vừa mới lên nhậm chức tổng giám đốc, là một cục diện tiến thoái lưỡng nan: nếu như bán tháo cổ phần trong tay, thì coi như mang kho hàng Thanh Long nhường cho gia tộc Brown, hậu quả khó lường lợi bất cập hại. Nhưng nếu như tiến thêm một bước cạnh tranh với gia tộc Brown, vậy phải mạo hiểm rất lớn, vả lại thuộc về ai còn chưa biết được.
Trước giờ chưa có bất kỳ khoảnh khắc nào, Mặc Tây Thành lại cảm nhận rõ ràng, mình bị chơi rồi.
Cậu cắn răng, ánh mắt trở nên u tối và đoạn tuyệt, từng câu từng chữ ra lệnh.
– Bắt đầu từ bây giờ, không tiếc bất cứ giá nào, điên cuồng thu mua cổ phần Thanh Long.
– Nhưng, giám đốc Mặc, bây giờ cổ phần kho hàng Thanh Long đã khác xưa, giá cả cao đến nỗi khiến người khác kinh ngạc…
– Mặc kệ đắt như thế nào, trả giá cao bao nhiêu, nhất định dùng hết khả năng mang cổ phần của kho hàng Thanh Long thu mua về.
Mặc Tây Thành quyết định làm một trận quyết chiến, nhà họ Mặc không thể bị huỷ trong tay cậu, cũng không thể xuống dốc từ khi được cậu tiếp quản, Mặc Thiệu Đình không phải muốn xem trò cười của cậu hay sao, cậu nhất định sẽ không để Mặc Thiệu Đình được như ý.
Và đồng thời, Mặc Thiệu Đình đã rời khỏi nhà họ Mặc rồi, ngồi trên xe nhanh chóng đi đến biệt thự bên bờ biển, anh điều chỉnh lại tai nghe bluetooth đeo trên tai, không hề ngạc nhiên nói.
– Ồ? Mặc Tây Thành đã quyết định không tiếc mọi giá cạnh tranh với gia tộc Brown rồi?
Tin này không bất ngờ chút nào, Mặc Tây Thành không được xem là người thích tranh háo thắng, nhưng trước mắt không còn cách nào khác, cho dù cố chống đỡ, cũng không thể lộ ra dáng vẻ thất bại, nếu không rất dễ bị gia tộc Brown đuổi kịp và vượt qua.
Tiếp đến, là lúc anh xem kịch hay rồi, chỉ là, vở kịch này, vẫn còn lâu mới kết thúc.
Nếu như, nhà họ Mặc không gấp gáp đá anh ra ngoài, như thế có lẽ trận tranh chấp nay, phân cảnh sẽ ít đi chút.
… …
Từ sau khi Mặc Thiệu Đình tuyên bố rời khỏi nhà họ Mặc, phát hiện bên ngoài Đường Lạc Lạc không có phản ứng gì, thậm chí vì mình tạm thời có nhiều thời gian ở cùng cô mà vui vẻ rất lâu, nhưng trên thực tế… đã xảy ra biến đổi rất lớn.
Ví dụ như, sẽ khống chế nghiêm ngặt chi tiêu trong nhà, trên bàn rất ít khi xuất hiện bốn món, sẽ canh mỗi lần thay mới sô-pha thảm rèm cửa vân vân, đều sẽ chạy đến ngăn cản, tiếp tục phát huy tác phong gian khổ mộc mạc, lại ví dụ như, ngay cả hoa tươi để trong nhà, sắp khô héo cũng không đồng ý thay, mà lấy cây kéo nhỏ tự mình cắt tỉa, để thêm mấy ngày.
Thậm chí, Đường Lạc Lạc còn cẩn thận đem quần áo Mặc Thiệu Đình mặc qua một hai lần, để ở những chỗ dễ thấy, đối với hành động mỗi ngày thay một bộ đồ với của anh, bày tỏ sự kháng nghị im lặng.
Hôm nay, lúc Đường Lạc Lạc không có gì làm ngồi trên sô-pha, nhìn chằm chằm đến lúc những người làm toát hết mồ hôi lạnh, Mặc Thiệu Đình cuối cùng cũng nhịn không được nữa, chuyển tầm nhìn từ màn hình máy tính, bất lực nhìn Đường Lạc Lạc.
– Lạc Lạc, em mấy ngày nay, hình như có gì đó không đúng.
– Hả?
Đường Lạc Lạc định thần lại từ dòng suy nghĩ, vội xua tay phủ nhận.
– Đâu có, em bình thường mà.
Mặc Thiệu Đình khó khăn cau mày.
– Em… dạo này, tiết kiệm có chút khác thường.
Quả nhiên, vẫn bị Mặc Thiệu Đình nhìn ra rồi.
Đường Lạc Lạc biết nói dối trước mặt Mặc Thiệu Đình, là một hành vi rất không khôn khéo, cái tên này đã mở miệng, thì đã có kết luận rồi, mà chuyện này, sớm muộn gì cũng phải nói
Vì vậy Đường Lạc Lạc ho nhẹ vài tiếng, giờ mới do dự nói.
– Anh xem… Tiểu Ca Ca, em không có ý gì khác, anh rời khỏi nhà họ Mặc, bây giờ không còn là tổng giám đốc của nhà họ Mặc nữa.
Nói xong cẩn thận nhìn Mặc Thiệu Đình, nhìn thấy trên mặt anh không có bất kỳ dấu hiệu bị tổn thương lòng tự trọng, giờ mới tiếp tục nói.
– Còn em, em vốn cũng xuất thân bình hường, là kiểu người vợ hiền tiết kiệm chăm lo cho gia đình, đúng không.
Mặc Thiệu Đình: …
Anh có thể nói nhìn không ra không.
– Vì thế, bây giờ chúng ta không cần thiết vì sĩ diện, nhất định phải quá lãng phí như vậy, em đương nhiên biết dù giờ có nghèo đến đâu cũng phải có mặt mũi, nhưng chúng ta nên cố gắng tiết kiệm một chút, đúng không, còn em, dù anh ra sao em cũng sẽ không ghét bỏ anh đâu, sẽ cùng anh đồng cam cộng khổ, vì vậy, kiến nghị của em là, bắt đầu từ bây giờ, chúng ta tiết kiệm từng chút một, cũng đâu có hại phải không?
Thực tế, Đường Lạc Lạc hơn cả việc không ghét bỏ Mặc Thiệu Đình, thực sự có cảm giác hưng phấn trở mình làm chủ nhân, không dễ dàng gì, không dễ dàng gì Tiểu Ca Ca không còn là tổng giám đốc nhà họ Mặc nữa, khoảng cách giữa thân phận hai người có phải đã rút ngắn rồi sao?
Có phải không? Bạn nói có phải không?
Nhìn thấy ánh mắt sáng lấp lánh của Đường Lạc Lạc, Mặc Thiệu Đình thực sự dở khóc dở cười, công nghệ kĩ thuật của anh ở nước Anh đã cho tiểu nha đầu ăn cái gì vậy?
Tuy anh rất muốn nói với cô, chỉ dựa vào tiền tiết kiệm trong ngân hàng Thụỵ Sĩ của anh, hai người đã có thể thoải mái sống hết đời này đời sau đời sau và đời sau nữa, nhưng người ta đã có lòng tốt muốn cùng mình đồng cam cộng khổ, làm sao có thể đánh tan đi sự tích cực của Lạc Lạc được?
Vì vậy Mặc Thiệu Đình nghĩ ngợi, lộ ra một biểu cảm cảm động.
– Bà xã em nói quá đúng.
– Phải không phải không.
Đường Lạc Lạc dương dương đắc ý.
– Nghe em không sai đâu.
– Ừm.
Mặc Thiệu Đình gật đầu thật mạnh, sau đó nghĩ đến nhất định là bản thân ở nhà mấy ngày nay quá nhàn rỗi rồi, vì vậy mới tạo cho Đường Lạc Lạc cảm giác sắp sửa không được ăn cơm, nói đi nói lại, vẫn là lỗi của mình.
Xem ra, cần phải kiếm chút giải trí trau dồi bản thân một chút.
– Lạc Lạc, Phù Dung chị của em không phải luôn muốn đến gặp anh sao? Để cô ấy đến đi.
Mặc Thiệu Đình chớp chớp mắt, dưới ánh mắt thoáng qua một nụ cười gian xảo.