Cuối cùng thì họ cũng dừng xe tại biệt phủ nhà họ Tiêu. Người đón tiếp họ chính là Tiêu Uẩn và Tiêu Tú Trân, vừa nhìn thấy người bước xuống đầu tiên là Vũ Thư Kiếm thì Tiêu Tú Trân đã bị dọa cho sợ, con bé còn run rẩy mà bước ra phía sau lưng của anh trai.
Người tiếp theo bước xuống là Kình Phát, Tiêu Uẩn nhìn thấy liền cúi đầu xem như chào hỏi, tiếp theo sau đó là Vũ Hàn, Bạc Vi và Lạc Vô Song.
Anh vừa nhìn thấy vợ liền hất hủi em gái, trực tiếp bước đến ôm lấy cô, còn ở trước mặt mọi người hôn nhẹ lên môi của cô một cái, rồi lại cười nói:
– Vợ à, nhớ em chết mất.
Lạc Vô Song cũng chỉ bật cười, nhưng có vẻ như Tiêu Uẩn không chú ý, chứ ở phía sau lưng bây giờ có ba người đang nổi lửa phừng phừng. Một người là bị cướp con gái, một người là bị cướp tiểu đồ đệ đáng yêu, còn người kia là bị cướp bé yêu. Cả ba người nhìn Tiêu Uẩn với ánh mắt tóe lửa đầy hận thù.
Khi này Vũ Thư Kiếm mới hắng họng một cái, nói:
– Vô Song, sang đây.
Lạc Vô Song cũng khó hiểu đưa mắt nhìn ông ấy, nhưng rồi sau đó cũng kéo tay Tiêu Uẩn đến trước mặt Vũ Thư Kiếm, nói:
– Cha, đây là Tiêu Uẩn, là chồng của con.
Dừng một chút, Lạc Vô Song lại nói:
– Còn đây là Vũ Thư Kiếm, là cha nuôi của em… Hừm, cũng là cha của Vũ Hàn đó.
Cả Tiêu Uẩn và Tiêu Tú Trân liền mở to mắt kinh ngạc, đặc biệt là Tiêu Tú Trân, con bé đến bây giờ vẫn chưa hết bàng hoàng… Cái người to lớn với gương mặt hung dữ này là cha của Vũ Hàn á? Nhìn hai cha con họ đi, chẳng có nét gì là giống nhau cả, hơn nữa… Hơn nữa… Tại sao nhìn người đó không được vui vậy?
Đến đây Vũ Hàn còn nhìn cha mình, nói:
– Cha, đừng dọa em bé của con sợ.
Vũ Thư Kiếm bây giờ mới chú ý đến đưa con gái đang núp ở phía sau lưng của Vũ Hàn, còn tưởng là ai, hóa ra là cô bạn gái bé nhỏ mà Vũ Hàn hay nhắc đây mà. Bây giờ chắc là chưa phải lúc giới thiệu hẳn hoi nhỉ, đợi họ làm xong việc chắc cũng chưa muộn.
Sau đó thì mọi người cũng bắt tay vào làm việc, lúc này thì người kinh ngạc nhất chắc là Tiêu Mỹ Ngọc – Mẹ của Trương Mỹ Kiều.
Vì theo như lời của Tiêu Uẩn giới thiệu thì người đàn ông với gương mặt phúc hậu kia chính là danh y Tác Đạc, đồng thời còn là sư phụ của Lạc Vô Song. Ấy vậy mà trước kia bà ấy lại tìm lấy một “danh y Tác Đạc” giả mạo, rồi còn có ý không tin tưởng Lạc Vô Song nữa chứ. Nghĩ lại những chuyện mà bà ấy đã làm, sau đó so sánh với những chuyện mà cô đã làm cho Tiêu gia… Thì cái họ “Tiêu” của bà ấy đúng là rất nực cười.
Trong lúc Bạc Vi, Vũ Hàn và Hồng Thanh Du đang xử lý những người khác thì cô cùng sư phụ đã đi vào bên trong phòng, mỗi người đều đang điều trị cho một người. Khi cô đang châm cứu cho Tiêu Thái Cẩn thì sư phụ đang cứu chữa cho Tiêu Mộc Lân.
Vì lần trước Lạc Vô Song đã từng giúp Tiêu Thái Cẩn đẩy chất độc ra ngoài một lần rồi, nên bây giờ việc đẩy độc thêm một lần sẽ rất dễ dàng, còn đối với Tiêu Mộc Lân thì đã quá lâu năm, họ cũng lo lắng sẽ không cứu chữa được nữa. Khi này Tiêu Mộc Lân mới nắm tay của cô, nói:
– Không sao đâu Vô Song, dù sao ông cũng sống đủ lâu rồi… Nếu thật sự không cứu được thì xem như là số của ông nội tới đây thôi.
Nhưng Tác Đạc lại mắng ông nội một trận, còn nói rằng một mình Tiêu Dụ đã là nỗi đau sâu sắc lắm rồi, ông ấy không muốn tận mắt chứng kiến thêm một người của Tiêu gia phải bỏ mạng vì thứ này nữa. Ban đầu khi Tiêu Thái Cẩn thấy Tác Đạc mắng cả cha mình thì ông ấy cũng có hơi ngạc nhiên, nhưng có vẻ như ông ấy biết lý do rồi.
Đưa mắt nhìn về cô con dâu nhỏ của mình, cô đã vì Tiêu gia mà bỏ ra nhiều thứ như vậy, cho dù không muốn sống nhưng Tiêu Thái Cẩn vẫn hi vọng bản thân không phụ lại tấm lòng của cô. Lúc này ông ấy mới nói:
– Vô Song, đợi khi chữa trị xong cho Tiêu gia… Con và Tiêu Uẩn tổ chức lại hôn lễ nhé? Cha muốn nhìn hai đứa ở lễ đường một cách đàng hoàng nhất.
– Cha… Chuyện đó để sau hãy nói đi ạ.
– Được… Đều theo ý con.
Lạc Vô Song có chút khựng lại, nhưng rồi sau đó cô liền nhanh chóng gạt bỏ những suy nghĩ linh tinh của mình sang một bên, tiếp tục giúp đỡ ông ấy đẩy chất độc ra ngoài.
Sau hơn gần nửa ngày thì chín phần độc đã được đẩy ra hết, chỉ còn tồn dư một ít thôi, và hiển nhiên chỉ cần uống thuốc kiên trì một tháng là sẽ khỏi hoàn toàn.
Còn ở chỗ của sư phụ cũng rất tốt, ông ấy đã cứu sống được Tiêu Mộc Lân và cả Tiêu Thái Hòa, những người trẻ hơn cũng chỉ cần kiên trì uống thuốc là có thể khỏi bệnh nhanh chóng.
Đến đây thì Lạc Vô Song mới có thời gian ở bên cạnh Tiêu Uẩn, cô giúp anh chuẩn mạch, sau đó là giúp anh châm cứu, vì anh là người thừa kế nên có vẻ như độc tố trong cơ thể anh nhiều hơn người ta một chút. Nhưng cũng chẳng sao, có cô ở đây thì ai dám đòi mạng anh chứ.
– Vợ à, nhìn em như vậy anh thấy bản thân sắp biến thành cầm thú rồi.
#Yu~