Rồi sau đó thì Lạc Vô Song và Bạc Vi cứ dính nhau như hình với bóng, ai nấy nhìn vào còn tưởng giáo sư Stella của bọn họ định chơi “bia đia” với giáo sư Vô Song nữa cơ. Nhưng sau đó thì Trịnh Hiếu Nghĩa đã dõng dạc tuyên bố trên diễn đàn rằng:
[Đừng có đồn linh tinh, papa của tôi có chồng có con luôn rồi đó. Ai mà chơi “bia đia” với “bóng ma học viện chứ!]. Cop qua cop lại, t𝗿ở lại t𝗿ang chính 𝘛𝑹𝖴M𝘛𝑹 𝖴YỆ𝖭﹒V𝖭
Hiển nhiên cái biệt danh “bóng ma học viện” kia chính là Bạc Vi, còn người “papa” mà Trịnh Hiếu Nghĩa nhắc đến chính là Lạc Vô Song.
Ngay khi Trịnh Hiếu Nghĩa lên đính chính thì có rất nhiều người tò mò về “chồng và con” của cô, nhưng cho dù họ có tra hỏi hay thậm chí là điều tra thì vẫn không nhìn thấy. Nhưng nghĩ tới nghĩ lui thì Lạc Vô Song cũng chỉ mới mười chín tuổi thôi mà? Con ở đâu ra chứ?
Còn Bạc Vi thôi khỏi phải nói, kể từ khi Lạc Vô Song xuất hiện thì cô ấy giống như là mùa xuân kéo đến, trên miệng lúc nào cũng cười đến toe toét, ai nhìn vào còn tưởng tình yêu tới rồi, nhưng hỏi ra thì mới biết là vì nếu Lạc Vô Song ở đây thì cô ấy không cần phải xử lý văn kiện giúp hiệu trưởng. Vì nếu như hiệu trưởng không làm thì Lạc Vô Song sẽ ngồi lại giảng đạo cho người đó nghe, mặc dù ai ai ở học viện cũng biết hiệu trưởng là người hay càm ràm, nhưng so với những lời “giảng đạo” của Lạc Vô Song thì nó chẳng là cái đinh rỉ gì cả.
Buổi chiều hôm đó thì Bạc Vi và Lạc Vô Song đã có buổi hẹn hò bí mật tại một quán lẩu, lúc đầu thì hai người còn định sẽ gọi cả Hàng Thái Phi và Trịnh Hiếu Nghĩa, nhưng dù sao “đôi tình nhân” đó lâu lắm mới có thể đi hẹn hò, nên cả hai lại không gọi. Cứ nghĩ đây là buổi hẹn hò của hai người thì đột nhiên Đồng Vĩnh Thụy lại xuất hiện, dù sao cũng là chỗ “quen biết” nên Lạc Vô Song đã đưa anh ta theo.
Khi ngồi vào bàn ăn thì đột nhiên Lạc Vô Song lại thấy nhan sắc của Bạc Vi và Đồng Vĩnh Thụy lại rất hợp nhau, hơn nữa cả hai đều đang ở trạng thái “độc thân vui tính”, hay là kết hợp hai người mù mịt này lại nhỉ?
Cơ mà cô cũng lo lắm. Dù sao thì Bạc Vi cũng là người thông minh, còn Đồng Vĩnh Thụy lại là người nhanh trí, hai con người này là sáp lại đi hại người thì ai mà cứu được? Nhưng chắc hai người họ không ngu ngốc đến nổi đi hại người đâu ha? Chắc vậy.
Buổi ăn hôm đó thì Đồng Vĩnh Thụy lại thấy một con người khác của Bạc Vi, lúc đầu cậu ta chỉ nghĩ Bạc Vi là người cởi mở… Ừ thì cởi mở với Lạc Vô Song, nhưng sau đó thì cậu ta lại thấy Bạc Vi dường như “cởi mở” với tất cả mọi người. Hỏi ra thì mới biết, tính cách của cô ấy từ trước đã như vậy, chỉ là do ở học viện không có người cùng tần số nên mãi mới không biểu lộ.
Nghĩ lại thì thấy cũng đúng lắm chứ, rõ ràng Bạc Vi là người rất hòa đồng, hay đùa giỡn, mà giỡn rất nhây… Còn Lạc Vô Song… Ừ thì hay cọc, hay chửi.
Một cặp bài trùng ấy chứ.
Trong khi chờ đợi Bạc Vi đi vệ sinh thì Đồng Vĩnh Thụy đã nhìn cô, rồi cười nhẹ:
– Lần trước gặp giáo sư Stella cũng không thấy chị ấy vui vẻ như vậy.
– Bạc Vi ấy hả, chị ấy bình thường rất dễ tính, chỉ là không ai hợp tính thôi. Chứ nếu chị ấy mà khó tính thì làm gì có “trợ lý nghiên cứu” chứ.
Nói ra thì Đồng Vĩnh Thụy mới gật gù, tại sao cậu ta không nghĩ tới nhỉ? Nếu như Bạc Vi thật sự là người khó gần thì cô ấy chắc chắn sẽ từ chối tất cả những học viên muốn đi theo mình, giống như Lạc Vô Song vậy. Còn đằng này cô ấy vẫn chấp nhận, chứng tỏ cô ấy không phải quá lạnh lùng.
Bây giờ khi gặp Lạc Vô Song thì Bạc Vi không cần phải diễn vai giáo sư lạnh lùng nữa, có vẻ như ai ở gần Lạc Vô Song đều sinh ra một cảm giác… Chính là “sự an toàn tuyệt đối”. Thử hỏi mà xem, làm gì có ai thoải mái với người khác như thế, trừ khi mối quan hệ thật sự gắng kết và đối phương vô cùng đáng tin cậy mà thôi.
Từ giáo sư Chung, giáo sư Phùng, Tiêu gia và bây giờ là học viện Zina đều tin tưởng Lạc Vô Song… Cô gái này đúng là thiên tài của thiên tài, bảo sao chồng của cô lại gắt gao giữ chặt, chứ nếu mà lơ là thì sẽ mất ngay.
– Phải rồi, chuyện Vô Song là giáo sư chắc là thầy Chung cũng biết nhỉ?
– Biết chứ, chỉ là tôi không muốn làm lớn chuyện nên vẫn nhắc nhở họ im lặng. Phải rồi, sau khi quay về Đế Đô thì đàn anh cũng giữ im lặng nhé.
– Chắc rồi, giáo sư Vô Song.
Sau khi ăn uống xong thì Lạc Vô Song cũng quay về kí túc xá của giáo sư, hiển nhiên phòng của cô ở ngay bên cạnh phòng của Bạc Vi. Buổi tối đó chị gái đó còn chạy sang phòng của cô, nói là muốn ngủ chung để tâm sự, nhưng cô biết thừa mục đích của chị ấy là muốn gặp mặt chồng cô thì có.
Sau khi tắm rửa xong thì Lạc Vô Song liền gọi điện cho Tiêu Uẩn, còn chưa đợi điện thoại đổ chuông đến lần thứ ba thì anh đã bắt máy.
Nhìn gương mặt của anh đang nghiêm túc thì cô mới hỏi:
– Vẫn chưa tan làm sao?
– [Vẫn chưa, hôm nay anh tăng ca. Còn em? Hôm nay của vợ thế nào?]
– Hừm, em đi ăn cùng với Bạc Vi.
Nghe đến đây thì gương mặt nghiêm túc của Tiêu Uẩn cũng nhìn thẳng về phía cô, anh hơi nhíu mày, hỏi:.
– [Bạc Vi? Là ai vậy?]
Đúng lúc này thì Bạc Vi liền nhảy vào khung hình, còn vẫy vẫy tay với anh, nói:
– Chào em rể, tôi là Bạc Vi, là chị gái của Tiểu Song Song. Nè nha, chưa có sự chấp nhận của tôi mà cậu dám cướp Song Song của tôi à?
Thế là một em rể, một chị vợ cứ nói chuyện với nhau. Nhưng hẳn là Tiêu Uẩn cũng biết được suy nghĩ của Bạc Vi rồi, nên chỉ nói ba câu là Bạc Vi liền nhanh chóng đưa điện thoại cho cô, sau đó còn cười tươi nói:
– Chúc hai người trăm năm hạnh phúc.
Nhận được điện thoại thì Lạc Vô Song cũng chỉ biết bất lực lắc đầu, rồi mới nhìn về phía Tiêu Uẩn, nói:
– Anh nói gì với chị ấy vậy?
– [Anh vừa xin chị vợ cho phép anh đưa em về. Chị ấy đồng ý rồi]
Nghe vậy thì Lạc Vô Song chỉ bật cười, rồi thì cặp vợ chồng son cứ ngồi nói chuyện với nhau cho đến khi đêm muộn thì mới chào nhau mà tắt máy, trước khi tạm biệt thì Tiêu Uẩn còn mè nheo, nói:
– [Vợ à, nhớ em quá đi]
– Em cũng vậy.
#Yu~