Ba ngày sau, hôm nay chính là ngày Lạc Vô Song quyết định đến núi Linh Sơn để tìm sư phụ, tuy nhiên thì mọi người dường như đang làm quá vấn đề lên thì phải? Đến khi hỏi núi Linh Sơn ở đâu thì câu nhận lại chính là kế bên khu rừng phía sau biệt thự Quân gia.
Cho nên phương tiện di chuyển nhanh nhất lúc này chính là… “Ngựa”!
Hiển nhiên Lão tướng nghe nói đến chuyện cô muốn mượn ngựa thì khu huấn luyện thì cũng đồng ý rồi, sau đó chỉ bắt cô hứa sau khi quay lại thì nấu cho hai ông bà một bữa cơm là được. Đương nhiên chuyện đó không khó nên Lạc Vô Song đã đồng ý.
Đến đây thì Lạc Vô Song đã mượn xong bảy con ngựa và giao cho mọi người, nhưng Trình Đinh lại nhìn cô, nói:
– Vô Song à, cô không cưỡi ngựa sao?
Lạc Vô Song chỉ nhún vai, sau đó cô lại đi ra khu rừng phía sau biệt thự Quân gia, dùng kèn tiêu thổi một lượt. Ban đầu thì họ chẳng thấy có dấu hiệu gì bất thường, nhưng sau đó thì xuất hiện trước mặt họ chính là con ngựa với bộ lông màu trắng ánh vàng, hơn nữa còn là chủng ngựa cực kỳ tốt. Chú ngựa đó vừa thấy Lạc Vô Song liền ngay lập tức lao đến, cô cũng vui vẻ vuốt vuốt Celine, nói:
– Giúp đỡ chị nha, Celine.
Sau đó Lạc Vô Song liền trực tiếp leo lên lưng ngựa mà không cần bất kì dụng cụ hay ai hỗ trợ, tiếp theo chính là phi thẳng đến núi Linh Sơn, đương nhiên thì cô cũng dặn dò mọi người phải theo sát mình rồi, chứ nếu mà để lạc thì sẽ khó khăn lắm đó.
Một nhóm tám người cứ như thế mà xuất phát, tuy nhiên thì mọi người lại cứ nhìn chằm chằm vào Celine của cô, đột nhiên lúc này Trình Đinh mới nói:
– Phải rồi, là con ngựa này được lên báo đúng không? Cái gì mà ngựa một sừng màu trắng ánh kim xuất hiện ở khu rừng ấy? Là nó đó hả?
Lạc Vô Song và Tiêu Uẩn không đáp, nhưng Lý Tinh Thần lại chán nản nói:
– Trên đời này làm gì có ngựa một sừng, chuyện phi lý vậy mà anh cũng tin. Đúng là đáng thương thật đó.
Trình Đinh cũng im bặt, vợ cậu ta đã lên tiếng rồi thì cậu ta dám nói gì nữa đây? Nhưng rồi sau đó thì Trình Đinh cũng nhìn lại Celine một lượng, quả nhiên là chủng loại ngựa tốt và đắt đỏ nhất thế giới có khác, bình thường thì phi nhanh như gió, nhưng được chủ nhân cưỡi lên lưng thì lại nết na ngay.
Nhớ lại những lần cánh nhà báo muốn săn ngựa quý nên đã chủ động vào rừng xem, tuy nhiên chỉ mới vừa lia máy ảnh đến là con ngựa đã chạy mất, khiến cho họ thấy rất tiếc nuối mà không làm gì được. Bây giờ ngựa quý đó đã xuất hiện trước mặt cậu ta rồi nè, đúng là rất xinh đẹp nhưng cũng rất hoang dã.
Cứ như vậy mà bọn họ luôn bám sát ở phía sau của Lạc Vô Song, nhưng có vẻ như cô cũng không vội lắm, vừa đi cùng Celine vừa ngắm cảnh nữa mà. Đến đây cô còn nhỏ giọng nói:
– Celine, thấy vui lắm đúng không? Nhưng cưng chạy chậm thôi, nếu nhanh quá mọi người sẽ không bắt kịp mất.
Celine giống như hiểu được cảm xúc của chủ nhân, nó liền chạy vừa đủ tốc lực mà thôi. Cho dù người khác nhìn thì cũng đủ biết là cô vẫn luôn cố gắng kìm hãm con ngựa của mình.
Tiếng móng ngựa “lộc cộc, lộc cộc” cứ như thế mà tiếp tục vang lên khắp ngọn núi, đi được một lúc thì Lạc Vô Song đã quay lại nhìn họ, nói:
– Chúng ta sắp đến một con suối, mọi người chú ý giảm tốc độ, sau đó đi qua suối từ từ thôi.
Sau đó không lâu thì bọn họ đã dừng lại ở trước một con suối, nhìn khoảng cách giữa hai bờ thì không quá lớn, nước chảy cũng không quá siết, độ sâu cũng vừa phải, bây giờ có thể đi qua rồi. Lần lượt từng người cứ như thế mà đi qua, đến khi mọi người đã qua hết thì Lạc Vô Song lại nói:
– Vũ Hàn, đưa mọi người cách xa một chút.
Nghe đến đây thì Vũ Hàn cũng nhanh chóng đưa nhóm người đi sang một bên, còn nói với mọi người rằng hãy chú ý thật kĩ năng lực của Lạc Vô Song đi. Ban đầu họ còn chưa hiểu, nhưng bất chợt Tiêu Uẩn lại thấy cô đang cho Celine lùi lại, còn nhẹ nhàng vuốt ve Celine, nói:
– Cưng không thích chạm nước đúng không? Chị cũng không thích, nên chúng ta đừng để chạm nước nhé!
Dứt lời thì Celine giống như rất phấn khích mà kêu lên một tiếng, sau đó dồn hết tốc lực chạy đến con suối, khi này thì ai nấy cũng sợ hãi, nếu mà chạy như vậy thì sẽ đâm đầu vào con suối mất.
Nhưng rồi sau đó thì Celine lại dùng gia tốc vừa rồi mà bật nhảy lên cao, cơ thể xinh đẹp lại còn thanh thoát, cứ như thế mà bay qua con suối vô cùng nhẹ nhàng, đến khi đáp đất thì Lạc Vô Song mới vui vẻ nói:
– Celine thật giỏi.
Dứt lời thì cô lại tiếp tục chạy về phía trước, tuy bọn họ vẫn chưa hoàn hồn nhưng cũng phải nhanh chóng đuổi theo. Lúc này Vũ Hàn đang đi bên cạnh Lạc Vô Song, còn rất hài lòng nói:
– Lâu rồi không thấy Celine bay đó, đúng là liều lĩnh y như chủ của nó.
– Cũng không phải là chưa từng bay mà. Lần trước ở Quân gia đã cho Celine bay lại rồi.
– Cái gì? Trận đua đơn giản vậy mà cậu lại dùng chiêu này á?
Lạc Vô Song chỉ nhún vai, nhưng mọi người lại chú ý đến từng câu từng chữ mà hai người họ vừa nói. Tất cả… Có nghĩa… Celine không phải lần đầu liều lĩnh như vậy?
#Yu~