Sau đó thì Tiêu Uẩn cũng cho trợ lý đưa mình và Lạc Vô Song đến quán cafe Royal, còn chưa đợi anh lên tiếng thì cô đã mở cửa xe rồi bước xuống, dường như không muốn quan tâm đến mọi thứ xung quanh.
Nhưng vừa đi được mấy bước thì bất chợt Lạc Vô Song lại quay đầu lại, nhìn thẳng vào ánh mắt của Tiêu Uẩn, nói:
– Có thể nuôi thú cưng không?
Tiêu Uẩn liền ngơ ra một lúc, nhưng sau đó thì anh lại cười ôn nhu, đáp:
– Có thể.
Nhận được câu trả lời mong muốn thì Lạc Vô Song liền rời đi mà không nói gì nữa. Lúc này thì Tiêu Tú Trân mới nhìn theo hướng của chị dâu mình, vừa nói:
– Anh hai, chị dâu thật sự rất tốt đó, nếu hai người có thể vun đắp tình cảm thì tốt quá rồi.
Dù rằng Tiêu Uẩn còn đang muốn nói gì đó với Lạc Vô Song, nhưng rồi lại thôi. Anh bình thản ngồi lại ở ghế, còn bắt chéo chân nhìn về phía của cô em gái quý hóa của mình, nhàn nhạt nói:
– Không phải lúc anh kết hôn thì em là người phản đối cô ấy nhất sao? Còn nói cái gì hi vọng Lạc Như Song mới là chị dâu của em. Tiêu Tú Trân, em đúng là không có chút chính kiến nào cả.
Nghe vậy thì Tiêu Tú Trân cũng chỉ biết bặm môi lại không dám lên tiếng gì nữa, nói chung thì ở đời ai mà không mắc sai lầm. Hơn nữa cũng tại cô chị Lạc Như Song kia luôn tỏ vẻ yếu đuối, bị xem thường, cho nên lòng trắc ẩn trỗi dậy, Tiêu Tú Trân cũng đâu có muốn… Nhưng nhìn lại thì mới thấy, cái cô Lạc Như Song kia không chỉ có thiên phú về âm nhạc đâu, ngay cả diễn kịch cũng rất tài năng mà?
Nhưng Trần Thịnh lại nhìn về phía của Giám đốc nhà mình, rồi lại hỏi:
– Giám đốc, chúng ta không rời đi sao?
Tiêu Uẩn bây giờ nhìn vào bên trong quán cafe, cũng không biết là cô cùng Vũ Hàn sẽ nói gì hay nói trong bao lâu nữa, tuy là vậy nhưng Tiêu Uẩn đã hứa sẽ đưa cô về nhà, anh cũng không muốn trở thành kẻ thất hứa, đến đây thì Tiêu Uẩn mới bảo Trần Thịnh tìm một nơi để đậu xe, vẫn tiếp tục chờ cô ở bên ngoài.
[…]
Còn Lạc Vô Song sau khi bước vào quán cafe thì như một thói quen mà đi đến một chỗ ngồi quen thuộc, lúc này Vũ Hàn cũng đã đến rồi, cậu ta nhìn thấy cô thì liền vui vẻ hớn hở mà đứng dậy. Nét mặt của Lạc Vô Song cũng bắt đầu giãn ra, trong dáng vẻ rất dịu dàng.
– Lạc gia! Thật là nhớ cậu quá đi…
Tuy nhiên thì Vũ Hàn đã bay đến, nhưng Lạc Vô Song lại né sang một bên, sau đó là trực tiếp bay đến mở lồng thú cưng ra, ôm lấy một con mèo nhỏ màu trắng mắt xanh lên, còn luôn miệng cười tươi tắn nói:
– Đậu Đậu, nhớ con quá đi, mấy hôm nay con có ăn uống đầy đủ không? Tên vô lại đó có ăn hiếp con không? Đậu Đậu của mẹ hình như nhẹ hơn rồi.
Có vẻ như Đậu Đậu cũng rất nhớ cô, nên ngay lập tức dụi dụi cái đầu nhỏ lên gương mặt của cô, còn kêu lên mấy tiếng nữa.
Sau một màn mẹ con trùng phùng thì Lạc Vô Song đã để Đậu Đậu ngồi lên chân của mình, còn xoa xoa đầu của nó nữa chứ. Riêng Vũ Hàn thì sau một trận quê độ thì cũng ngoan ngoãn ngồi xuống, rồi lại ấm ức nói:
– Cậu đúng là đứa vô lương tâm, người ta giúp cậu chăm sóc Đậu Đậu như vậy, mà cậu không thèm cảm ơn người ta một tiếng.
– Nói trọng tâm.
– Nè Lạc Vô Song, đã lấy chồng rồi đó, hiền dịu một chút xem nào… Hai, ba!
Nhưng thứ Vũ Hàn nhận lại là ánh mắt yêu thương của Lạc Vô Song, đến đây thì cậu ta cũng chỉ biết bĩu môi rồi thở dài. Lạc gia đúng là Lạc gia, khó khăn quá trời ơi!
– Được rồi, được rồi… Nói trọng tâm thì ngày mai tớ sẽ chuyển đến lớp của cậu. Nói cho tiểu ca biết đi, cậu học trường nào? Lớp nào? Khoa nào?
– Thiên Sơn. Lớp một. Khoa sinh vật.
Trả lời xong thì Lạc Vô Song cũng chỉ chớp mắt một cái, Vũ Hàn nhìn cô cũng chớp mắt một cái… Vậy thôi hả? Không hỏi gì thêm hay nói gì nữa hả? Ủa alo? Gì kì vậy? Ít nhất cũng phải giả vờ hỏi thăm người ta tại sao lại đột ngột chuyển trường chứ? Dù sao cậu ấy cũng là con cưng của tập đoàn quốc tế Golden đó nha!
– Hết rồi?
Lạc Vô Song gật đầu. Thôi thì Vũ Hàn cũng chỉ biết thở dài, cái con người này đúng là tính cách khó gần mà, nếu không phải cậu ta là người hướng ngoại thì chắc khó mà làm bạn với cô được. Tuy nhiên, ít nhất thì bây giờ Lạc Vô Song chỉ có một mình cậu ấy là bạn, đặc quyền làm bạn thân của đại thần cũng không ít, thôi thì cũng mãn nguyện rồi.
– Hết chuyện rồi thì tôi về đây.
– Ủa về sớm vậy? Đi ăn cùng tôi một bữa đi chứ, chút nữa tôi đưa cậu về.
– Không cần, lần sau đi, có người đợi.
Nói xong thì Vũ Hàn cũng ngạc nhiên, bình thường thì Lạc Vô Song đâu có giao du với ai đâu nhỉ? Nếu nói có người đợi thì khả năng là Lạc gia hoặc nhà chồng mới cưới… Nhưng Lạc gia thì chắc không có cửa đâu, vậy chỉ còn lại nhà chồng mới cưới thôi… Cái gì ấy nhỉ? Tiêu Phủ Đế Đô? Đúng không ta, thật muốn nhìn mặt một cái.
– Tôi tiễn cậu.
Dù Lạc Vô Song biết mục đích của Vũ Hàn không phải là tiễn cô, nhưng cô cũng không muốn vạch trần cậu ta, thay vào đó vẫn để cậu ta tiễn mình.
Bước ra khỏi quán thì chiếc xe của Tiêu Uẩn cũng đã dừng lại ngay trước mặt cô, Trần Thịnh nhanh chóng mở cửa xe cho cô, còn Tiêu Uẩn thì lại mỉm cười ôn nhu, nói:
– Nói xong rồi sao?
Lạc Vô Song liền gật đầu, sau đó thì Vũ Hàn còn kéo kéo tay của cô, nhỏ giọng nói:
– Lạc gia, người ta là Thái tử Tiêu gia đó, trẻ nhỏ không nên chấp… Đừng chơi chết nhà người ta nghe chưa.
Lạc Vô Song chỉ nhìn Vũ Hàn bằng một ánh nhìn “thiện cảm”, còn Vũ Hàn thì cười hì hì như thằng ngốc, cuối cùng lại nhẹ nhàng xoa đầu của Đậu Đậu, nói:.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thiên Sát Cô Tinh Không Khắc Nổi Tôi
2. Sau Khi Vội Vã Kết Hôn
3. Mặt Trời Của Tôi
4. Bé Chanh Siêu Chua
=====================================
– Vậy tạm biệt Đậu Đậu nha, về với mẹ rồi thì đừng có kiêu ngạo nữa, nếu không là sẽ bị bắt về đó.
Đậu Đậu dường như hiểu được câu nói của Vũ Hàn nên liền kêu một tiếng “Meow”, còn Lạc Vô Song thì cũng chỉ biết nhìn Đậu Đậu bằng cặp mắt dịu dàng, nhưng khi quay sang Vũ Hàn thì lại lạnh nhạt, nói:
– Được rồi, hẹn gặp lại.
– Được được, tạm biệt Lạc gia.
#Yu~