Từ chuyện Lạc Vô Song là bạn cũ của Tiêu Dụ thì người nhà Tiêu gia đã đối xử với cô rất tốt, sau đó còn biết cô là một người có tài về máy tính thì ngay cả Tiêu Tấn cũng phải khâm phục, mối quan hệ giữa các anh chị em trong nhà cũng bắt đầu hòa nhã hơn. Đặc biệt chính là mối quan hệ giữa Đậu Đậu và Quân Chí Diệp, thằng bé Quân Chí Diệp hoàn toàn mê đắm Đậu Đậu của cậu. Mỗi khi có thời gian đều chạy đến viện của cô để chơi cùng Đậu Đậu, khiến cho Quân Chí Thành phải đau đầu vì phải đi tìm em trai.
Sau đó thì chuyện Lạc Vô Song châm cứu cho Tiêu Thái Cẩn cũng đã làm cho trong khí trong Tiêu gia thoải mái hơn một chút, nhưng người họ hàng khác cũng liên tục đến thăm hỏi và khen rằng Tiêu gia có phúc mới lấy được Lạc Vô Song. Không cần nói thì cũng biết Hồng Tú Vy và Tiêu Thái Cẩn hoàn toàn nở mặt nở mài.
Tuy nhiên thì người khiến họ ngạc nhiên hơn chính là Tiêu Tú Trân, trong hai ngày ở biệt phủ thì đứa nhỏ đó vẫn luôn đi theo Lạc Vô Song để học hỏi, còn nói rằng sẽ không chuyển khoa, chỉ chuyển chuyên ngành thôi. Thay vì học ngành chuyên về sự phát triển của thực vật thì Tiêu Tú Trân đã đổi sang ngành tích phân di truyền học, là đồng môn của Lạc Vô Song đó.
Khi hỏi ra thì cô ấy mới ngượng ngùng nói:
– Con muốn cùng chị dâu tìm cách cứu Tiêu gia… Con là con cháu Tiêu gia, con nhất định sẽ cứu được mọi người.
Mặc dù Lạc Vô Song không biết cô ấy chịu đả kích gì, nhưng có tinh thần quyết tâm như vậy là tốt, dù rằng tương lai vẫn còn rất xa nhưng có quyết tâm là được.
Kết thúc ngày cuối tuần thì cả gia đình của Tiêu Uẩn cũng phải quay về trung tâm Đế Đô, đương nhiên là cha của anh sẽ ở lại đây để dưỡng bệnh rồi. Vì thế cho nên lần này quay về chỉ có Tiêu Uẩn, Lạc Vô Song, Đậu Đậu và Tiêu Tú Trân thôi.
Trên đường quay về thì Tiêu Tú Trân đã đưa cho Lạc Vô Song về những thu thập của Hồng Thanh Du về bệnh tình, nói ra thì theo dõi hơn năm năm, anh ta cũng biết khá nhiều thông tin. Nhưng Lạc Vô Song chỉ nhìn sơ qua một chút, rồi lại trả về cho Tiêu Tú Trân, cô nói:
– Đọc hết chỗ này trước đi, sau khi đọc xong chị sẽ đưa cho em thêm vài thứ chuyên ngành.
– Chị không đọc sao? Chỗ này rất hữu ích đó.
– Có lẽ là hữu ích, nhưng chị đã có đủ tư liệu rồi.
Tiêu Tú Trân hoàn toàn ngờ nghệch, nhưng sau đó Lạc Vô Song đã nói rằng cô đi theo con đường này cũng đủ lâu rồi, từ sau cái chết của Tiêu Dụ thì hầu hết thời gian cô đều nghiên cứu về nó, cho nên số tư liệu của Hồng Thanh Du cô đã sớm có rồi… Nhưng cô sợ làm người ta đả kích nên cô mới im lặng, tuy nhiên thì với một người mới như Tiêu Tú Trân thì số tư liệu đó rất hữu ích, ít nhất thì cô ấy sẽ không mơ hồ nữa.
Không chỉ Tiêu Tú Trân ngạc nhiên, đến Tiêu Uẩn cũng có chút kinh ngạc… Cô gái này đem lại từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, bây giờ đã đến chuyện này rồi… Liệu trong tương lai cô sẽ còn đem lại bất ngờ gì nữa đây? Thật mong chờ.
[…]
Cuối cùng thì hai ngày cuối tuần của Lạc Vô Song chỉ quanh đi quẩn lại ở trong phòng thí nghiệm và giúp Tiêu Thái Cẩn và Tiêu Mộc Lân châm cứu để ép độc ra ngoài. Khi quay về nhà thì cô mới có thể thoải mái nằm trên giường của mình, bất chợt lúc này Lạc Vô Song lại gọi anh đến, không nói lời nào liền đẩy anh nằm xuống, sau đó trực tiếp cởi áo của anh ra.
Tiêu Uẩn bị hành động của cô làm cho giật mình, theo quán tính liền nắm chặt lấy tay cô, ngơ ngác hỏi:
– Em… Em… Em… Em làm gì vậy?
– Cái gì mà lắm em vậy, chẳng phải đã nói khi quay về nhà sẽ giúp anh châm cứu kiểm tra chất động sao?
– Nhưng bây giờ… Chúng ta… Chúng ta nam nữ thụ thụ bất thân.
Lạc Vô Song liền khó hiểu, giữa thầy thuốc và bệnh nhân thì còn cái gì gọi là nam nữ thụ thụ bất thân chứ?
Nhưng sau đó thì Lạc Vô Song và Tiêu Uẩn lại có một trận giằng co trong vô vọng, một người thì muốn nhanh chóng giúp anh kiểm tra chất độc, còn người kia thì ngại ngùng lo lắng. Đến cuối cùng không biết vật nhau kiểu gì mà Lạc Vô Song đã ngã lên người của anh, còn Tiêu Uẩn thì cũng giữ tay ở eo của cô.
Bốn mắt nhìn nhau khiến cho cả hai đứng hình một chút, rồi sau đó liền tách nhau ra, mỗi người ngồi ở mỗi bên giường đối diện nhau. Tiêu Uẩn bây giờ liền gài lại nút áo, rồi nói:
– Chuyện kiểm tra để sau đi…
Nhưng Lạc Vô Song không muốn, cô còn quay lại nhìn anh nói:
– Không được, bây giờ phải giúp anh cho xong đã chứ, đến khi ly hôn rồi thì sẽ không thể giúp.
Nhưng sau khi Lạc Vô Song nói xong thì cô lại dùng tay che miệng, điên rồi, sao cô lại lỡ miệng nói ra những gì mình đang nghĩ rồi. Còn Tiêu Uẩn chỉ nhìn cô, rồi sau đó lại nói:
– Hôm nay mệt rồi, em nghỉ ngơi đi.
– Đ… Được…
Dứt lời thì Tiêu Uẩn liền nhanh chóng chạy ra ngoài, riêng Lạc Vô Song thì ngây ngốc ngồi đó, cái tên này đang ngượng ngùng sao? Nhưng có gì ngượng đâu chứ, đúng là thần kinh mà.
Nếu như Tiêu Uẩn biết đọc suy nghĩ thì chắc sẽ mắng cô là cô gái đồ lạnh lùng, đứt dây thần kinh xấu hổ!
Cứ như thế mà Lạc Vô Song đã tắm rửa xong, sau đó thì nhắn với Phùng Dĩ Nguyên để ngày mai mượn phòng thí nghiệm của anh ta, sau đó lại phải báo cho Tiêu Tú Trân và Vũ Hàn, rồi cuối cùng là thông báo với giáo sư Chung Tẫn Hoa về phát hiện mới. Cả ngày này cô đúng là khá mệt rồi, thôi thì phải ngủ sớm một chút, chứ không thì ngày mai cô sẽ ngủ trên phòng thí nghiệm mất.
Mãi cho đến khi Lạc Vô Song đã ngủ say thì Tiêu Uẩn mới rón rén bước vào phòng, ban đầu anh tính sẽ ngủ lại phòng cho khách, nhưng cuối cùng lại quên điện thoại ở trong phòng mình nên đã quay lại, đến khi anh quay lại thì anh đã hối hận rồi, anh không muốn ngủ ở phòng khách chút nào cả.
Vì vậy đành phải nhẹ nhàng bước lên giường, nhưng khi anh nhìn thấy cô gái nào đó đang ngủ say thì lại không kìm được sự tò mò, bất chợt lại đưa tay chạm vào gương mặt của cô, sau đó nhíu mày, nói:
– Lạc Vô Song, em đúng là cái đồ không có lương tâm, may là chồng của em là anh đó, chứ nếu là người đàn ông khác thì em nghĩ em vẫn có thời gian nghĩ đến chuyện ly hôn sao?
Chẳng biết là ai đó đang xúi giục, nhưng văng vẳng bên tai lại có một tiếng nói nhỏ, nó đang hi vọng anh hãy hôn cô đi. Nhưng không biết Tiêu Uẩn bị ai đó điều khiển nữa, anh đã cúi đầu sát gần đến gương mặt của cô, môi của anh cũng sắp chạm vào môi cô rồi, nhưng cuối cùng thì chút lý trí sót lại cũng đã được đánh thức. Tiêu Uẩn giật mình rồi liền cách xa cô ra một chút, còn bực tức mà dùng tay vò đầu, nhưng cuối cùng vẫn nhẹ nhàng nhìn cô, nói:
– Ngủ ngon nhé, Vô Song.
#Yu~