Đi thêm khoảng một giờ đồng hồ thì cuối cùng nhà họ cũng đã đến Tiêu phủ, từ bên ngoài nhìn vào thì nó như một cố cung hồi xưa vậy, dáng vẻ uy nghiêm cùng với phong thái mạnh mẽ nhưng cũng đầy tráng lệ, nơi này quả nhiên là rất đáng để sống mà.
Đây chính là cái mà người ta hay gọi… Tiêu Phủ Đế Đô sao?
Theo như những gì mà Tiêu Uẩn nói trên đường thì ông nội tên là [Tiêu Mộc Lân – 79 tuổi], ông ấy có bốn người con, có hai trai và hai gái, vợ đã qua đời cách đây mười năm.
Người đầu tiên chính là cha chồng của cô – [Tiêu Thái Cẩn – 56 tuổi] hiện tại là chủ tịch của Tiêu thị ở Đế Đô, vợ là [Hồng Tú Vy – 53 tuổi], hai con là [Tiêu Uẩn – 28 tuổi] hiện tại là Tổng Giám Đốc Tiêu thị, và [Tiêu Tú Trân – 19 tuổi] là sinh viên, con dâu là [Lạc Vô Song – 19 tuổi] cùng cháu nội mới nhận [Đậu Đậu].
Người chú thứ hai là [Tiêu Thái Hòa – 54 tuổi] hiện nay đang là Phó Chủ tịch của Tiêu thị ở Đế Đô, vợ là [Diệp Lâm Anh – 50 tuổi], hai con là với con trai lớn [Tiêu Tấn – 27 tuổi] là Phó Giám Đốc của Tiêu thị, người con trai nhỏ [Tiêu Dụ – 19 tuổi- nhưng đã qua đời ở tuổi mười ba], con dâu [Cao Thiểm Thiểm – 24 tuổi] và cô cháu gái mới sinh [Tiêu Hiểu Tình – 1 tuổi].
Người cô thứ ba là [Tiêu Ngọc Mỹ – 50 tuổi] là một người kinh doanh kháng sản, chồng là [Trương Thoại – 55 tuổi] cùng kinh doanh với vợ và cô con gái [Trương Mỹ Kiều – 26 tuổi] là thư ký đắc lực của anh trong Tiêu thị.
Cuối cùng là cô út [Tiêu Sương Ái – 50 tuổi] hiện tại đang sinh sống ở Loan Thành, chồng là [Quân Chí Hàn – 55 tuổi] một Trung Tướng có tiếng của quân đội, cùng hai người con trai với con trai lớn [Quân Chí Thành – 28 tuổi] là một Thiếu Úy tài năng và vẫn đang độc thân, con trai ít [Quân Chí Diệp – 15 tuổi].
Và đương nhiên đó chỉ là nội bộ của Tiêu gia mà thôi, hiện tại sống trong biệt phủ còn có Hồng Thanh Du – là cháu trai của Hồng Tú Vy, đồng thời cũng là bác sĩ điều trị chính cho ông nội Tiêu.
Nói chung cô không cần nhớ quá rõ về gia phả nhà này, gặp dần sẽ quen thôi.
[…]
Sau đó thì bác quản gia đã giúp gia đình họ về phòng nghỉ ngơi trước, hiển nhiên thì sau khi nghỉ ngơi xong họ mới có thể đi đến gặp ông nội được. Nhưng đúng lúc cô không có gì để làm thì đã đi dạo ở trong vườn cùng với Đậu Đậu, trong khi không biết gì thì cô lại nghe thấy tiếng cười đùa của ai đó, quay tới quay lui thì Đậu Đậu cũng biến mất, Lạc Vô Song liền đưa tay đỡ trán, cái thằng con này lại đi đâu mất rồi không biết nữa. Cuối cùng, khi đi theo tiếng cười kia thì cô đã đến được một biệt viện không xa lắm, và cô còn nhìn thấy một cậu bé tầm mười mấy tuổi đang ôm Đậu Đậu của cô.
– Đậu Đậu!
Nghe thấy giọng của mẹ mình thì Đậu Đậu mới ngoan ngoãn nhảy khỏi lòng của cậu nhóc lạ mặt kia mà chạy về, Lạc Vô Song thật sự thấy quá sai lầm khi đưa Đậu Đậu ra ngoài này mà. Vừa nhìn thấy Đậu Đậu thì cô đã ôm nó lên, sau đó còn trừng mắt cảnh cáo, nói:
– Nếu con còn chạy lung tung thì mẹ sẽ cắt phần cá khô suốt tháng này đó. Biết chưa hả!
Đậu Đậu dường như cũng hiểu được mẹ đang đe dọa mình, hai cái tai của cậu nhóc liền cụp xuống, cố ý dụi dụi đầu vào lòng cô để xin lỗi. Còn đứa bé kia thì nhìn đến tròn mắt, sau đó còn vui vẻ nhìn cô, nói:
– Chị là chủ của nó hả? Bạn nhỏ này thông minh thật đó, chị có thể để bạn ấy ở lại chơi với em không?
Dứt lời thì đứa bé đó mới nhìn vào Lạc Vô Song, nhưng ánh mắt của cô bây giờ chính là ngạc nhiên. Có vẻ như thằng bé cũng hiểu là cô sợ người lạ sẽ làm hại bé mèo, ngay sau đó liền dùng kiểu chào của quân đội để chào cô, rồi dõng dạc nói:
– Chào chị, em là Quân Chí Diệp, năm nay em mười lăm tuổi, em là con trai của Trung Tướng Quân Chí Hàn và phu nhân Tiêu Sương Ái, em trai của Thiếu Úy Quân Chí Thành. Hân hạnh được gặp chị ạ… Nhưng mà… Chị là ai vậy?
– Lạc Vô Song, là… Là vợ của Tiêu Uẩn.
– Oa, hóa ra là chị dâu lớn ạ, em có nghe mẹ nhắc qua chị, nhưng em chưa nhìn thấy chị bao giờ. Chị dâu lớn quả nhiên là xinh đẹp như lời mẹ nói.
Dứt lời thì thằng bé còn nhe răng cười rất vui vẻ, Lạc Vô Song thì cũng chỉ ậm ừ rồi gật đầu, bất chợt sau đó ánh mắt của Quân Chí Diệp lại đổ dồn về phía của Đậu Đậu, hiểu ý thì cô cũng thả Đậu Đậu xuống.
Ngay tức khắc đứa nhỏ đó và Đậu Đậu liền chơi với nhau rất vui vẻ, Lạc Vô Song cũng chỉ mỉm cười, hóa ra đứa nhỏ này là con của cô út nhà này, có vẻ như không có ai trạc tuổi để chơi cùng nên thằng bé cô đơn lắm đây. Nghĩ tới nghĩ lui thì đưa Đậu Đậu đến cũng không sai lắm.
Trong khi Quân Chí Diệp đang cùng Đậu Đậu chơi đùa, Lạc Vô Song thì đứng một bên nhìn họ, thì ở sau lưng lại vang lên một giọng nói nghiêm nghị khác, là giọng nam, anh ta nhìn Quân Chí Diệp liền nhíu mày, nói:
– Chí Diệp, em lại chơi với động vật hoang ở đâu nữa vậy? Mau chống rửa tay rồi lên nhà trên, gia đình bác cả tới rồi đó.
Lạc Vô Song lúc này liền quay người lại, hiện ra trước mắt cô là một người nam nhân vô cùng cao lớn với bộ quân phục màu xanh, người này chắc hẳn là Quân Chí Thành nhỉ?
Còn Quân Chí Thành nhìn thấy cô cũng giật mình, nhưng sau đó thì anh ấy cũng chỉ gật đầu xem như chào hỏi, rồi ngay lập tức lôi thằng em của mình đi. Nhưng trước khi bị kéo đi xa thì Quân Chí Diệp đã vẫy vẫy tay với Lạc Vô Song, còn lớn giọng nói:
– Lần sau em sẽ đến chơi với nó nữa nha chị! Tạm biệt chị! Tạm biệt Đậu Đậu!
Lạc Vô Song chỉ biết cười trừ, hình ảnh hai anh em nhà này sao nhìn quen quá ta… À đúng rồi, ở Tiêu gia cũng có một cặp anh em hay chí chóe như vậy mà. Đây gọi là gì chỉ? Di truyền ha?
#Yu~