Sau khi hôn lễ của Lạc Vô Song và Tiêu Uẩn kết thúc mọi người lại quay về cuộc sống thường ngày của mình.
Vũ Hàn thì mỗi ngày đều đến Tiêu gia để đón bạn gái đi học, hiển nhiên thì giữa hai nhà Vũ – Tiêu cũng đã sớm thành bạn bè thân thiết rồi, nói sao thì Vũ Hàn và Tiêu Tú Trân cũng đã ấn định khi hai người trưởng thành sẽ kết hôn, tuy nhiên thì chắc chắn sẽ không nhanh như vậy đâu.
Thứ nhất, mục tiêu của Tiêu Tú Trân rất lớn, cô ấy còn muốn đặt chân vào học viện Zina nữa cơ mà. Thứ hai, mục đích bây giờ của Tiêu Tú Trân nói riêng và Tiêu gia nói chung, chính là chăm sóc mẹ bầu Lạc Vô Song, vì là thai đầu mà còn là song thai nữa, nên cô cũng đã rất tỉ mỉ chăm chút từng li từng tí cho chị dâu của mình, nhiều khi còn bỏ quên luôn cả bạn trai nữa mà. Và cuối cùng, chính là chăm lo cho cháu trai Đậu Đậu và cô cháu dâu mới cưới về – Cam Cam.
Vũ Hàn ngồi bên cạnh thấy cô cật lực như vậy cũng chỉ biết lắc đầu, sau đó anh còn cố ý ngồi nhích lại gần cô, còn nhẹ nhàng nói:
– Em bé à, hình như bạn quên anh rồi phải không?
– Bạn đừng phiền, để em làm việc đã, chế độ dinh dưỡng của chị dâu phải đạt ở mức tuyệt đối em mới hài lòng.
Vũ Hàn chỉ biết thở dài, nhưng thay vào đó thì anh có hơi hãnh diện về em bé nhà mình đó nha. Từ khi sự việc của Tiêu gia được giải quyết xong thì Tiêu Tú Trân cũng tập trung rất nhiều về y học và sinh sản, cô nói rằng muốn giúp đỡ lại cho chị dâu một chút, vì nếu như không có chị ấy thì Tiêu gia sẽ mãi ở trong bế tắc, bây giờ chính là thời điểm tốt nhất để Tiêu Tú Trân báo đáp.
Còn Vũ Hàn cũng giúp đỡ cô rất nhiều, nói sao thì mục tiêu của anh cũng không phải ở đây, nhưng mà… Còn một việc anh vẫn chưa dám nói cho cô biết.
– Em bé, anh có chuyện này muốn nói với bạn.
Nghe giọng của anh khá nghiêm trọng nên Tiêu Tú Trân cũng bỏ lại những việc đang làm để nghe anh nói, bất chợt lúc này Vũ Hàn lại ôm lấy cô, sau đó nhỏ giọng nói:
– Sắp tới anh định sẽ đến chi nhánh của Golden ở Thụy Sĩ để làm việc, đồng thời cũng đưa Sandra đến đó để làm quen với công việc… Nên chắc là khoảng một, hai năm anh sẽ không quay về Đế Đô được.
Bất chợt Tiêu Tú Trân lại cứng đờ, cô tựa như là không nói nên lời vậy, vì chuyện này đối với cô quá đột ngột, chính cô cũng chưa từng nghĩ sẽ có ngày nào đó hai người họ sẽ phải… Yêu xa.
– Bạn… Phải đi thật sao?
– Ừ, anh phải đi, nếu như anh không đi thì chẳng ai đáng tin cậy để đi cả. Lúc đầu cha dự định sẽ để cho anh và Vô Song cùng nhau đi, nhưng bây giờ chị ấy đang mang thai rồi, ở Thụy Sĩ bây giờ tuyết còn đang rơi nữa… Sẽ rất nguy hiểm cho chị ấy.
Tiêu Tú Trân mím môi, cô thật sự không muốn phải rời xa Vũ Hàn đâu, nhưng nếu như cô đi theo anh thì sẽ mất một, hai năm không ở gần chị dâu của mình, còn hai đứa cháu chưa chào đời nữa… Đến cả Đậu Đậu và Cam Cam cũng không gặp được… Bây giờ cô thật sự không biết nên làm sao đây.
Vũ Hàn thấy đôi chân mày của cô đang nhíu lại, anh liền đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa, rồi lại nói:
– Đừng cau mày, hơn nữa anh đi rồi sẽ về thôi. Chỉ cần bạn ăn ngoan ngủ khỏe là anh sẽ về ngay đó mà. Một, hai năm rất nhanh thôi… Bạn chờ anh được không?
– Em chờ được… Nhưng mà… Em sẽ rất nhớ bạn đó.
Sau đó Tiêu Tú Trân liền chui vào lòng của Vũ Hàn, còn có chút thút thít nữa, nhưng cô biết lần này rời đi là tốt cho anh, cũng là tốt cho cô. Hơn nữa cô cũng biết rằng năng lực làm việc của Vũ Hàn rất tốt, có khi còn không cần đến một năm là xong việc rồi, chỉ cần nghĩ đến đây là cô đã thấy may mắn rồi.
Sau đó khoảng nửa tháng thì cũng đã đến ngày Vũ Hàn phải rời đi, trước lúc rời đi một ngày thì Vũ Hàn đã ở riêng với Tiêu Tú Trân một ngày, hiển nhiên anh không muốn cô đến tiễn mình, vì nếu anh nhìn thấy cô sẽ không muốn đi nữa.
Hôm nay chỉ có Lạc Vô Song và Tiêu Uẩn đến tiễn anh mà thôi, Lạc Vô Song nhìn Vũ Hàn, sau đó lại nói:
– Thật sự không muốn gặp con bé lần cuối sao?
– Hôm qua đã chào tạm biệt nhau rồi, hơn nữa nếu để cô ấy đến thì em sẽ không muốn đi đâu.
Tuy miệng nói như vậy nhưng Vũ Hàn vẫn cố gắng nhìn xung quanh sân bay một chút, cuối cùng thì vẫn phải mỉm cười rồi nói:
– Sau này hi vọng anh chị trông cô ấy giúp em nhé. Chị hai… Anh hai.
– Được, còn cậu đi cẩn thận đấy, sang đến đó thì gọi điện về báo bình an cho cha.
Vũ Hàn liền gật đầu, sau đó là anh liền cùng Sandra đi vào bên trong, đến khi anh đã khi khuất rồi thì Lạc Vô Song mới nói:
– Thế nào? Có khóc không vậy bà cô nhỏ ơi!
Nhìn sang thì đã thấy Tiêu Tú Trân vẫn đang đứng lấp ló ở một bên, vì cô không muốn anh sẽ đau lòng nên mới không trực tiếp gặp mặt, nhưng ai mà có ngờ chia xa kiểu này lại khiến cô thấy khó chịu hơn. 𝖱a chương nhanh nhất tại ~ T𝑟𝑈𝒎T𝑟uyen.𝗏n ~
Không sao…
Chỉ một, hai năm thôi mà.
Rất nhanh thôi! Cô chờ được!
#Yu~