Một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng nhất Đế Đô cũng chiếm không ít bút mực của cánh nhà báo, kể từ khi Lạc Vô Song không muốn có bất cứ quan hệ gì với Lạc gia thì các nhà báo đã chú ts đến cô rồi.
Bây giờ, khi bữa tiệc sinh nhật của cô không chỉ quy tụ những nhân vật lớn mà còn hiên ngang công khai việc bản thân có ô dù, với những điều đó thì rất nhanh khắp các trang nhất đã đề tựa tên của cô.
Nào là…
“Thiếu phu nhân của Tiêu gia không cần nhà mẹ đẻ cũng có chỗ chống lưng”
“Bữa tiệc sinh nhật hoành tráng bậc nhất Đế Đô nhưng lại không thấy cha mẹ ruột, nghi vấn Lạc gia bị Quân gia cấm cửa, nhằm hậu thuẫn cho Lạc nhị tiểu thư”
“Bảo vật [Đôi mắt của đại dương] cuối cùng lại rơi vào tay của Tiêu thiếu phu nhân, Lão tướng quân chi không ít tiền cho người con gái này, lẽ nào Lão tướng đang muốn nhận Lạc nhị tiểu thư làm con nuôi?”
“Tập đoàn quốc tế Golden không đến những sự kiện nhỏ, lần đầu đến sinh nhật của Lạc đại tiểu thư là để cảnh cáo Lạc gia. Lần sau đi sinh nhật Lạc nhị tiểu thư lại là tặng quà khủng? Tuyên bố là cha nuôi của Lạc nhị tiểu thư”
“Giá thành cổ phiếu của cả Tiêu và Golden đều đang tăng cao, theo nguồn tin đáng tin cậy thì Tiêu thiếu gia cũng đã sớm giao lại toàn bộ tài sản cho vợ mình. Lẽ nào Tiêu thiếu gia không sợ vợ mình chạy trốn sao?”
Cứ như thế mà rất nhiều tin được đưa lên mặt báo, đương nhiên thì cũng không phải ngẫu nhiên đâu, mà đó chính là truyền thông do chính Vũ Thư Kiếm đã mời đến, ông ấy muốn cho Lạc gia thấy rằng không có họ thì Lạc Vô Song vẫn rất hạnh phúc, khiến cho đám người Lạc gia muốn hối hận cũng không có cửa để xin lỗi.
[…]
Chuyện của Lạc Vô Song đã xong thì bây giờ đến với chuyện nhà họ Tiêu đây.
Theo điều tra của Sandra thì sự việc năm đó của Thường gia đúng là không phải tai nạn, người đã gây ra vụ hỏa hoạn năm đó là một người làm trong Thường gia, hơn nữa ông ta và phu nhân nhà họ Thường có tình cảm với nhau, chỉ vì một chút ân oán tình thù nên ngay sau đó ông ta đã phóng hỏa tại Thường gia.
Nhưng rồi sau khi vụ hỏa hoạn xảy ra thì có rất nhiều người cho rằng sự việc đó là do Tiêu gia gây nên, vì ở đây ai ai cũng biết giữa Tiêu gia và Thường gia đã xảy ra ân oán nhiều đời. Mặc dù năm đó Tiêu gia cũng đã giải thích nhưng chẳng ai tin, cuối cùng thì Tiêu gia vẫn phải ngậm bồ hòn làm ngọt, mặc kệ sự chỉ trích của dư luận mà giúp không ít thân nhân của Thường gia an táng đàng hoàng.
Sau khi vụ hơn nửa tháng kể từ khi hỏa hoạn xảy ra ở Thường gia thì Tiêu gia đã nhận vào nhà những người còn sống sót, hiển nhiên thì họ cũng không biết rằng ai trong số những người đó là người họ Thường, vì có thể họ sẽ tự thay đổi danh tính.
Nhưng đều khiến cho Sandra bất ngờ khi điều tra về sự việc năm đó chính là người phụ nữ tên “Giang Phấn”, người được cho là bảo mẫu của Tiêu Uẩn và Tiêu Tấn, vì từ nhỏ hai người này đã là “người kế nhiệm” của Tiêu gia, cho nên Tiêu gia cũng không ngần ngại chi trả rất nhiều tiền cho bảo mẫu để chăm sóc, hiển nhiên trong số những người ứng cử thì có Giang Phấn.
Nhưng bà ta không lấy hơn số tiền lương, mà chỉ muốn lấy đúng số tiền của bản thân nên có mà thôi, khi đó thì Tiêu Mộc Lân còn tưởng bản thân đã giúp được người khác nên ông Trời thương tình.
Tuy nhiên, bây giờ thì họ mới nhìn Giang Phấn bằng ánh mắt khác, vì bữa ăn hôm đó bà ta chuẩn bị là cho Tiêu Uẩn và Tiêu Tấn, nhưng vì cả hai mải mê học tập nên không ăn nhẹ, cuối cùng số bánh đó lại được đưa đến chỗ của Tiêu Dụ. Với thể chất không tốt, cộng với độc tố quá mạnh nên Tiêu Dụ đã qua đời ngay hôm đó.
Khi đó chẳng ai nghi ngờ Giang Phấn cả, họ chỉ đổ lỗi cho căn bệnh di truyền quái quỷ đó, cũng như họ nắm lấy cọng rơm là Tiêu Dụ thể chất kém… Dần dần thì cái chết Tiêu Dụ cũng bị cho qua.
Còn bây giờ Lạc Vô Song đã ở đây, cô liền đưa cho Giang Phấn một số hình ảnh đã cũ, rồi nói:
– Người này chính là chồng của bà đúng không?
Không chỉ Giang Phấn mà ngay cả Tiêu gia cũng bất ngờ khi nhìn thấy số hình ảnh kia, vì họ biết người trong ảnh chính là quản gia năm đó của Thường gia, nhưng họ không nghe nói quản gia năm đó có vợ con gì cả.
Khi này Lạc Vô Song mới nhìn Giang Phấn, nói:
– Bà ấy nghĩ rằng Tiêu gia đã phóng hỏa Thường gia, gây nên thảm kịch năm đó… Và có lẽ chồng con của bà ấy cũng vì thế mà chết thảm, nhưng chính bà ấy cũng không biết… Không biết rằng chồng mình và phu nhân Thường gia đang tư thông với nhau.
– Không, tôi biết.
Giang Phấn vừa dứt lời thì không gian xung quanh liền im bặt, lúc này bà ấy mới cầm tấm ảnh kia lên xem, đôi tay có chút run rẩy, nói:
– Từ lâu tôi đã biết chồng mình và phu nhân tư thông với nhau rồi, hơn nữa… Nhị thiếu gia họ Thường cũng là con của chồng tôi. Nhưng vì tôi quá yêu ông ấy nên không muốn nhìn nhận sự thật, ông ấy vì mụ đàn bà đó mà phóng hỏa Thường gia, mặc kệ ba đứa con nhỏ của mình sẽ chết… Ba đứa con của tôi chính là vì cha mình mà chết.
Dừng một chút thì Giang Phấn lại cười lớn một tiếng, sau đó nói:
– Là tôi chấp mê bất ngộ, tất cả là do tôi.
Nghe đến đây thì Tiêu gia có chút phẫn nộ, chỉ vì tình yêu của mình mà bà ta đã không nhìn nhận sự thật, lại còn liên tục hãm hại Tiêu gia từ đời này qua đời khác, rốt cuộc thì bà ta có não hay không vậy chứ?
Tuy nhiên Lạc Vô Song lúc này lại nói:
– Cậu thanh niên ở vườn sau có phải là cốt nhục cuối cùng của chồng bà đúng không? Nó là đứa trẻ do chồng bà và Thường phu nhân sinh ra.
Giang Phấn nghe đến đây cũng khựng lại, riêng Tiêu gia cũng rất kinh ngạc mà há hốc, cái cậu làm ở vườn sau kia tên Tạ Hiên, bình thường cũng không hay qua lại với nhà chính, vậy thì cơ sở nào khiến cho Lạc Vô Song nghĩ rằng cậu ta là con của Thường phu nhân chứ?
– Cô… Cô biết gì rồi?
– Tôi chỉ đoán thôi. Vì lúc trước đến Tiêu phủ thì tôi vẫn thấy bà qua lại thăm nom cậu ta, nhưng từ khi tôi giúp Tiêu gia giải độc thì bà cũng biết ý mà không chú ý đến cậu ta nữa. Chắc hẳn là bà không muốn cậu ta bị liên lụy đúng chứ?
Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng Giang Phấn cũng phải gật đầu, quả thật thì đứa nhỏ đó chính là con trai của chồng bà và người phụ khác, nhưng vì nó chỉ là một đứa nhỏ không biết gì nên Giang Phấn cũng không muốn làm tổn hại đến nó, nuôi dần dần thì cũng nảy sinh tình cảm.
Từ khi Lạc Vô Song đến ngôi nhà này thì bà ấy đã sớm biết kết cục của mình rồi, cho nên bà ấy mới giữa khoảng cách với cậu ấy, hi vọng rằng cậu ấy sẽ an toàn… Vì nói sao thì cậu ấy cũng không liên quan đến việc bà ta hạ độc Tiêu gia.
Cuối cùng thì Giang Phấn cũng có nói là bà ta trước kia biết y học, nhưng vì sau này kết hôn với chồng bà rồi mang thai và sinh con nên đã không theo nghề đó nữa, loại độc bà ta dùng là “Thanh Hồn Tán”, nó tuy không phải cổ độc nhưng phải là người trong nghề thì mới chế được ra như thế. Ban đầu bà ấy không có ý định hại Tiêu gia, nhưng vì nghĩ đến chuyện vì Tiêu gia chèn ép Thường gia nên chồng bà ấy mới cùng mụ đàn bà khác chạy trốn, nghĩ đến đó thì Giang Phấn đã hạ quyết tâm phải cho Tiêu gia nếm trải mùi vị của sự đau đớn.
Tuy nhiên, bà ấy là phụ nữ nên lượng độc tố bà ấy cho vào thức ăn của nữ nhân nhà này cũng ít, còn nam nhân thì nhiều hơn một chút.
Ngoại trừ Tiêu Uẩn và Tiêu Tấn ra… Vì khi nhận lời chăm sóc hai người họ Giang Phấn cũng không muốn hại hai đứa trẻ này, nhưng rồi sau khi biết rằng chồng mình còn sống nhưng đã cao chạy xa bay với mụ đàn bà kia thì bà ấy đã không kiềm được cơn giận mà hạ độc mạnh hơn, một phát giết chết cả hai đứa nhỏ.
Nhưng cuối cùng người qua đời lại là Tiêu Dụ, lúc đó Giang Phấn mới bừng tỉnh và thấy có chút ân hận.
Cuối cùng thì Giang Phấn đã được Quân Chí Thành đưa đến sờ cảnh sát để đầu thú, đương nhiên Tiêu gia cũng hứa là không làm hại đến Tạ Hiên.
Mọi chuyện bắt đầu từ chấp mê bất ngộ của bà ấy, nhưng cũng may là không có ai bạc mệnh khác người Tiêu Dụ, tuy rằng nói vậy thì có hơi tội lỗi với người đã khuất… Nhưng nói thẳng thì Tiêu Dụ chính là ân nhân cứu mạng của Tiêu Uẩn và Tiêu Tấn.
Mọi chuyện… Kết thúc rồi.
#Yu~