Năm mười chín tuổi, chỉ vì gia đình gặp vài chuyện không may nên Tiêu gia quyết định xung hỷ bằng cách cho Tiêu Uẩn – Đại thiếu gia nhà họ Tiêu kết hôn. Vốn dĩ cô dâu của anh phải là danh gia vọng tộc, thiên kim danh giá nhưng cuối cùng thì người được chọn lại là một cô gái lớn lên ở giới trung lưu tên là Lạc Vô Song.
Ngày cử hành hôn lễ thì Tiêu Uẩn cũng đã có một cuộc trò chuyện với cô dâu của mình, nhưng thái độ của Lạc Vô Song với mối hôn sự này cũng không quá lớn. Khi anh đang nói chuyện thì cô vẫn còn đang ngồi gõ máy tính, nhìn một loạt những gì hiện trên màn hình thì anh cũng chẳng hiểu gì cả, đến đây thì Tiêu Uẩn liền nói:
– Lạc tiểu thư, nếu như cô không có ý kiến gì nữa thì chúng ta có thể kí kết hợp đồng không?
– Tùy anh.
Có lẽ không chỉ là Tiêu Uẩn ngạc nhiên, đến cả Trần Thịnh – trợ lý của anh ở bên cạnh cũng khá kinh ngạc với thái độ của vị thiếu phu nhân này. Nhưng rồi sau đó thì anh cũng không nói gì nữa, trực tiếp bước ra ngoài, đúng lúc ở bên ngoài lại bắt gặp người chị gái sinh đôi của Lạc Vô Song – cô ta tên là Lạc Như Song và cô ta đang cùng với em gái của anh – Tiêu Tú Trân đang nói chuyện rất vui vẻ.
Tuy sau đó hôn lễ diễn ra rất bình thường, nhưng thái độ của Lạc gia đối với hai đứa con gái này cũng rất kì quái. Dường như họ chỉ chú ý đến cô chị Lạc Như Song, còn cô em Lạc Vô Song thì lại chẳng đoái hoài đến. Nhưng nhìn dáng vẻ của Lạc Vô Song thì hình như cô cũng chẳng quan tâm lắm.
Về đến Tiêu gia, còn chưa để Tiêu Uẩn hay cha mẹ Tiêu nói gì thì cô đã nói:
– Tôi sẽ ở phòng cho khách, cũng không cần khách khí gì, tôi biết thân biết phận.
Nói xong thì cô cũng chỉ đưa mắt nhìn Tiêu Uẩn và gia đình của anh, bất chợt lúc này họ lại không biết nói gì với cô con dâu này. Lạc Vô Song liền chớp mắt một cái, chớp mắt hai cái nhưng người nhà họ Tiêu vẫn còn chưa tiêu hóa được hết. Cô đành thở dài một tiếng, nói:
– Phòng cho tôi ở đâu?
Đến đây thì Hồng Tú Vy – mẹ của anh mới cho người đưa cô về phòng, dù sao thì cô cũng là con dâu được Tiêu gia cưới hỏi đàng hoàng, nên bà ấy đã an bài cho cô ở phòng của Tiêu Uẩn, nói sao thì bình thường Tiêu Uẩn cũng về nhà rất muộn, buổi sáng lại đi rất sớm, nên hai vợ chồng chạm mặt cũng ít. Tuy nhiên, ngoại trừ Tiêu Thái Cẩn – cha anh ra thì ông ấy lại thấy Lạc Vô Song lại có chút quen mắt, chỉ là không nhớ là gặp ở đâu rồi.
Buổi tối hôm đó thì cả nhà Tiêu gia đã có một cuộc nói chuyện, lúc này thì Tiêu Uẩn mới biết cô vợ mới cưới của mình là Lạc Vô Song, hiện tại là sinh viên khoa sinh vật của trường Đại học Thiên Sơn, ngôi trường cũng được xem là rất danh giá, và hơn hết nữa chính là cô là được tuyển thẳng vào, tuy là đã được tuyển thẳng nhưng vào ngày thi thì cô cũng có đến xem đề, kết quả năm đó Lạc Như Song đã đạt được thủ khoa với điểm số trên trời.
Lúc nghe đến thông tin này thì Tiêu Tú Trân liền có chút giật mình, vì cô ấy cũng là sinh viên khoa sinh vật, cô ấy còn từng nghe nói trạng nguyên năm đó chính xác là một quái vật, không chỉ được giáo sư khoa sinh vật chiêu mộ, đến khoa vật lý, khoa IT, khoa y và cả khoa kiến trúc cũng tranh giành đến sứt đầu mẻ trán. Nhưng chẳng biết tại sao cô lại chọn khoa sinh vật, khi đó Giáo sư Chung Tẫn Hoa liền hất mặt làm kiêu khi đưa được thiên tài này về nhóm. Trên lớp thì cũng không ít lần giáo sư Chung nhắc đến người đó với đôi mắt thán phục, đương nhiên là Tiêu Tú Trân cũng rất muốn gặp một lần… Chỉ là không ngờ người mà cô muốn gặp lại chính là chị dâu của cô ấy rồi?
– Anh hai, anh có chắc chị ta là trạng nguyên không?
– Chắc chắn. Không chỉ điểm số cao mà còn là tuyệt đối, hơn nữa cô ấy cực kỳ có hứng thú với tích phân di truyền học, nên mới chọn khoa sinh vật.
Hồng Tú Vy ban đầu cũng chẳng có tâm trạng chú ý đến cô dâu này, vì mục đích của họ đơn giản là xung hỷ cho Tiêu gia thôi. Không ngờ họ lại lấy được một thiên tài toàn năng sao? Nhưng mà… So với một cô gái bình hoa di động như Lạc Như Song thì chẳng phải Lạc Vô Song sẽ có ít hơn cho Lạc thị sao?
– Vậy tại sao Lạc gia lại không biết? Còn xem con bé như phế vật vậy.
Lúc này Tiêu Uẩn liền nhìn về phía của Trần Thịnh, cậu ta liền gật đầu rồi mở xấp tài liệu trên tay, nói:
– Lạc gia từ lâu rồi chỉ quan đến tài năng thiên bẩm của Lạc Như Song, cô ấy có khả năng cảm nhạc khá tốt và giọng hát rất hay, nên họ chỉ chú ý đến cô ấy. Còn thiếu phu nhân từ nhỏ đã lầm lì, dường như các bữa tiệc trung lưu hay thậm chí là thượng lưu thì Lạc tổng chưa từng đưa theo thiếu phu nhân.
Nghe đến đây thì Tiêu gia lại đưa mắt nhìn nhau, rốt cuộc thì rốt cuộc Lạc gia này có mắt nhìn hay không vậy chứ? Rõ ràng có một báu vật ở trong nhà vậy mà lại bỏ đi? Đúng là điên rồi. . ngôn tình tổng tài
#Yu~