Lê Nhất Ninh:
Nói thật, cô cũng cảm thấy chuyện này rất giống bị quỷ ám.
Nhưng hiện tại là Lê Nhất Ninh, cho dù có bị quỷ ám đi chăng nữa chuyên này cô cũng phải nhận.
Lê Nhất Ninh nhìn mẹ Lê, giải thích một cách rất nghiêm túc: “Mẹ, con không có theo đuổi nam minh tinh đó.”
Cô phiền não nói: “Trước đó là theo đuổi minh tỉnh, bây giờ không còn nữa.” Cô giơ tay thề: “Hơn nữa lần trước con với người đó cùng ghi hình là vì công việc, tuyệt đối không phải nhìn trúng người ta đâu.”
Cô ôm mẹ Lê làm nũững: “Mẹ, mẹ không nghĩ xem ánh mắt con gái mẹ tốt biết bao nhiêu, sao có thể nhìn trúng nam minh tinh đó chứ.”
Mẹ Lê liếc nhìn cô: “Tốt nhất là vậy.”
Bà thở dài: “Nếu con làm ra chuyện gì quá giới hạn thật, mẹ và ba con không bảo vệ được con đâu.”
“Không có đâu.”
Lê Nhất Ninh mỉm cười rạng rỡ: “Sau này con sẽ không vậy nữa.”
Mẹ Lê thấy cô như vậy cảm thấy rất an ủi, bà duỗi tay vỗ đầu Lê Nhất Ninh, bật cười nói: “Được rồi, bao nhiêu tuổi rồi còn làm nững với mẹ, mẹ đi phòng bếp xem sao, con nghỉ ngơi đi.”
“Dạ dạ”
Nhìn theo bóng mẹ Lê rời khỏi, Lê Nhất Ninh giơ tay sờ đầu mình.
Đã quên mất bao lâu không có cả nhận được loại ấm áp của gia đình này rồi, cô nhìn lòng bàn tay nóng hổi của mình, hốc mắt đỏ lên.
Sau khi ở nhà họ Lê ăn một bữa cơm xong, bởi vì tiếp theo Hoäc Thâm còn có công việc nên hai người không ở lại lâu bèn rời khỏi rồi.
Hoắc Thâm nghiêng mắt nhìn về phía người từ sau khi ra khỏi nhà thì luôn im lặng kia: “Đưa em về nhà?”
Lê Nhất Ninh tỉnh táo lại: “Anh muốn đi công ty?” “Ừm”
Lê Nhất Ninh “ở một tiếng, cảm xúc không được cao. lắm: “Không cần, tự tôi về được.”
Cô nhìn bên ngoài: “Thả tôi xuống con đường có xe taxi là được.”
Hoắc Thâm không lên tiếng.
Mấy phút sau, Lê Nhất Ninh nghỉ hoặc nhìn anh: “Không bảo tài xế dừng xe sao?”
Hoắc Thâm nhìn cô một cái: “Muốn đi công ty tham quan không?”
Lê Nhất Ninh nhìn Hoắc Thâm bằng ánh mắt không dám tin, buộc miệng nói ra: “Anh nói gì?”
Bảo mình đi công ty? !
Nếu Lê Nhất Ninh nhớ không sai, hình như cô chưa từng tới bên tập đoàn Hoắc Thị lần nào.
‘Từ đầu tới hiện tại cô không có hứng thú, Hoắc ‘Thâm cũng không chủ động hỏi cô có muốn đi không.
Hoắc Thâm: “Ừm.”
Anh dừng lại mấy giây, bổ sung thêm: “Không muốn đi cũng không miễn cưỡng.”
Mắt Lê Nhất Ninh vụt sáng.
Nói không muốn cũng không phải, chỉ là không biết sai ở chỗ nào….. cô cảm thấy hình như Hoắc Thâm đang thay đổi mà loại thay đổi này giống như chỉ xảy ra với mình.
Cô không biết có phải bản thân nghĩ nhiều rồi không, nhưng không thể không nói — — lúc nghe thấy lời hỏi dò này, trong lòng cô bỗng vui vẻ.
Cô cố đè khóe môi sắp vểnh lên của mình xuống, tỏ vẻ bình tĩnh như cũ: “Ồ.” Cô vuốt tóc một cái, dùng giọng điệu miễn cưỡng anh đã muốn tôi đi như vậy, vậy tôi đi thử xem sao để nói: “Vậy thì đi xem một chút đi.”
Nghe xong, Hoắc Thâm cười khẽ một tiếng.
Lê Nhất Ninh: “……
Không đúng, cười cái gì mà cười chứ.