Nửa đường! Nhược Hy Ái Vi giật mình tỉnh giấc dậy, trên đường đi toàn là ổ gà đá vóc, nên xe chạy không được êm ái.
Mở mắt ra thì cô đã thấy mình đang tựa vào đầu anh, chiếc áo khoác của anh đắp lên cho cô tay anh thì choàng qua dịnh lấy vai cô để tránh xe chạy nhanh cô bị ngã.
Cô không hất tay anh ra, cũng không ngẩng đầu dậy chỉ lén lút nhìn dáng vẻ anh khi ngủ, đôi tay cô lại xém tấy mấy sờ vào mặt anh.
Cuối cùng cô vẫn đấu tranh tư tưởng, sự hấp dẫn đẹp trai của anh vẫn không cản được cô, cô đã chạm vào hàng lông mi dài chiếc mũi cao vuốt kia.
“Sao lại dậy rồi! ” Đôi mắt anh mở hé ra nhìn xuống cô gái bé nhỏ kia.
“Ơ, cậu tỉnh lúc nào thế? ” Nhược Hy Ái Vi ngượng ngùng thụt tay về, ngẩng đầu lên.
“Cậu cử động làm tôi dậy.
“Hả, tớ cử động mạnh làm cậu thức giấc sao? ” Nhược Hy Ái Vi quay sang nhìn anh
“Ừm, sao lại dậy rồi, còn lâu lắm mới tới nơi! Phong Minh Quân xoa đầu cô nói.
“Xe chạy mạnh quá, tớ thức giấc…” Nhược Hy Ái Vi ánh mắt dịu dàng nói.
“Khát nước không…?
“Có …
Phong Minh Quân đứng dậy anh đưa tay lên hộc xe lấy chiếc balo của mình, khi anh định ngồi xuống thì chiếc xe bác tài bo cua một vòng bùng binh khiến anh mất thăng bằng chả tìm được chỗ để dịnh vào.
Anh lại ngã xuống đối diện trước mặt cô cả hai mặt đối mặt, tay anh chống vào tấm kính cửa sổ. Nhược Hy Ái Vi đôi mắt cô trợn tròn nhìn anh, rất may là cả hai vẫn chưa môi chạm môi.
Mọi người trên xe đang ngủ phải tỉnh dậy nhìn cảnh phim ngôn tình phía trước, ai nấy cũng điều ( ồ quao) ai nấy cũng thích thú về cặp đôi này.
Chỉ có Dương Uyển Nhi trong lòng cô bứt rứt khó chịu ánh mắt giận dữ cô lại càng hiện rõ ra càng ngày cô lại cực kì ghét Nhược Hy Ái Vi
“Cậu, cậu có sao không…?” Nhược Hy Ái Vi cũng phải đứng hình mất 5 giây, cô hoàn hồn lại thì đẩy nhẹ người anh ra, xoay mặt qua chỗ khác.
“Tôi không sao, xin lỗi nhé nước đây cậu uống đi.
“Ờ tớ cảm ơn…” Nhược Hy Ái Vi ngại ngùng cầm lấy bình nước quay mặt sang hướng khác để uống, mọi người trong xe bàn tán xôn xao về anh và cô.
“Hai đứa có vẻ đẹp đôi đấy, nào cưới mời thiệp thầy và cô nhé ” Cô giáo ngồi hàng đầu cũng thích thú với cặp đôi này, đột nhiên cô lại nói cả đám người trên xe lại được cười như mùa.
Nhược Hy Ái Vi cô đang uống nước cũng phải khựng lại mà sặc ( khụ khụ)
“Cậu có sao không?” Phong Minh Quân cầm lấy bình nước bỏ qua một bên anh cầm tay cô vỗ lưng cô ưng cần hỏi han.
“Tớ, tớ không sao…” Nhược Hy Ái Vi vỗ vỗ ngực mình.
“Cô à, sao cô lại đùa như thế” Phong Minh Quân bĩu môi nói với cô giáo.
Không khí trên xe lại về tĩnh lặng, mọi người lại thiếp đi vào giấc ngủ sâu, xe vẫn chạy xuyên suốt mấy tiếng.
Khu Cắm Trại 🏕
Sau 3 tiếng đồng hồ xe cũng đã chạy đến sâu trong rừng phía trước là những táng cây xanh tưoi nhưng con đồi cao trót vót.
“Ái Vi dậy nào tới nơi rồi.!” Phong Minh Quân thức dậy trước cô nhìn qua phía cô gái nhỏ cô đã ngủ say đến mức đầu cô tựa vào vai anh đến tê nhưng anh vẫn để cô ngủ không đẩy cô ra dù chỉ một giây.
Nhược Hy Ái Vi ngủ say nhưng vẫn lớ mớ nghe được giọng anh kêu tên mình, cô mở mắt ra ngồi thẳng lưng vươn vai kêu ra một tiếng ( aaaa)
“Thoải mái quá đi….” Cô nhớ ra là anh vẫn còn ngồi cạnh mình từ từ thụt tay về mà ngại ngùng.
Phong Minh Quân đứng dậy lấy balo mà ưỡn lưng ra giản cơ vì thời gian ngồi trên xe quá lâu
“A.” Anh kêu A nhẹ đụng vào phần vai bên phải của mình, cô ngẩng đầu lên nhìn nhưng không nói gì, anh lấy hai chiếc balo.
“Đưa balo tớ xách cho.” Nhược Hy Ái Vi đứng dậy đưa tay ra phía trước ngõ ý muốn xách hai chiếc balo.
“Không cần, cậu xuống trước đi.” Phong Minh Quân đang cầm hai chiếc balo trên tay định đeo vào vai.
“Đừng có lì ” Nhược Hy Ái Vi cướp hai chiếc balo liền nhanh chân chạy xuống xe.
“Này.
“Cậu bị đau vai sao, tớ xoa bóp cho cậu nhé! ” Dương Uyển Nhi đi lại cố tình chạm vào người anh.
“Không cần!” Phong Minh Quân anh nhấn mạnh rồi liền đi theo Nhược Hy Ái Vi xuống xe.
“Ay da” Nhược Hy Ái Vi lo chạy để Phong Minh Quân không bắt được cô, cô lại không để ý phía trước đụng trúng anh chàng cùng khoá nhưng khác lớp.
“Cậu có sao không?” Đó là Vĩ Thiên Kỳ anh chàng cùng khoá với Nhược Hy Ái Vi cũng là cậu ấm của tập đoàn Vĩ Hạo cả hai nhà cũng có làm ăn nên cả hai cũng không xa lạ gì mấy
“Tớ xin lỗi nhé, tớ không sao! ” Từ sau cô bị thế lực nào đó kéo cô ra khỏi vòng tay của Vĩ Thiên Kì.
Phong Minh Quân nắm chiếc cặp đằng sau cô kéo về phía mình.
“Ai đấy! ” Nhược Hy Ái Vi quay lại nhìn anh.