Cao Hạ Diệp lúc này cũng đã biết mình đã đụng đến con gái của ai, cô ta liền bỏ chạy.
Nhưng đâu đễ! Phong Thiên Di mang thau những vẫn chạy lại túm lấy tóc cô ta mà kéo vào lại bên trong, trong phòng lúc này chỉ còn lại người thân, các cổ đông đã nhanh chân chạy đi.
Phong Thiên Di bận một chiếc đầm mang đôi giày cao gót nhưng không cao, thấy cô chạy nhanh như thế, vẻ mặt của Hạ Tử Sâm biến sắc, lo lắng cho cô.
Phong Thiên Di nắm lấy cô ta mà giật mạnh, cô đá đôi giày của mình ra, đôi giày bay ra xa Thiên Di vốn tính cách cô không hiền còn từng học võ, cô tát con ả kia mấy cái còn tung một cú đá thẳng vào bụng cô ta.
“Vợ, vợ à em đang mang thai đấy đừng kích động.” Hạ Tử Sâm lúc này không nghĩ gì cũng chỉ lo lắng cho cô.
“Mày dám tung tin đồn xấu về chị hai tao à, tao cho mày biết tay” Phong Thiên Di cứ đánh và đánh mãi đến khi mỏi tay mới buông cô ta ra, cô vì kiệt sức tự vệ nên đã nằm dài ra, mặt cô ta lúc này như đã biến thành người khác, người không ra người ma không ra ma.
Hạ Như Ân cũng vì tức giận, mà qua tiếp tay em chồng của mình, hai người thay phiên nhau đánh.
“Mọi chuyện cô làm không phải tôi không biết mà còn biết rất rõ,năm đó cố ý gài bệnh viện làm thông tin giả là con tôi đã mất, còn cho gián điệp lên chuyến bay mà tôi đi để nổ, nhưng mọi chuyện cô làm điều không thành.
“Còn chia rẽ tôi và anh ấy, tôi đã thấy chuyện này rất lạ, khi vừa về nước tôi đã điều tra, chờ ngồi tù đi” Hạ Như Ân tát cô ta thêm một cái, lúc này ả ta đã không còn ý thức mà ngất đi, vệ sĩ của anh đã vào hốt xác cô ta.
Còn về chuyện tại sao bố mẹ cô có mặt ở đây, vì Phong Thần Vũ đã nói cho ông bà biết, ba mẹ cô rất giàu mà cô từ nhỏ đến lớn hoàn toàn không biết ông bà có nhiều cái khách sạn 5 sao trong nước và ngoài nước còn có cả tập đoàn Mã Gia.
“Em có sao không?” Phong Thần Vũ ôm lấy eo cô mà hỏi, lúc đó Hạ Tử Sâm cũng hỏi Phong Thiên Di nói chung là cả hai đều đồng thanh hỏi.
“Bố mẹ có việc ở công ty rồi, gặp lại con sau” Mã Lâm và Mã Lan có công việc đột xuất ở tập đoàn Mã Gia nên đã rời đi.
“Vâng.
Khi Hạ Như Ân bình tĩnh lại mới nhớ ra điều gì đó, mà quay người lại nhìn Tử Sâm và Thiên Di.
“Hạ Tử Sâm và Phong Thiên Di hai đứa vừa gọi nhau là gì?” Ánh mắt sắc lạnh giọng nói lạnh lùng chỉ tay về phía hai người.
Phong Thần Vũ cũng phải sợ.
“Anh không giúp được hai đứa rồi.” Phong Thần Vũ nhún vai nói.
“Hai đứa ngồi xuống đây, cả anh nữa ” Hạ Như Ân tiến lại ghế mà gõ bàn, cô không quên lườm anh một cái.
Cả ba ngoan ngoãn ngồi xuống, Hạ Tử Sâm nắm chặt lấy tay Thiên Di.
“Chị cho em 2 phút thú tội.
“Cô ấy có thai rồi ạ, lại của em” Hạ Tử Sâm kiêng cường nói.
“Bao lâu rồi.
“Em bé được 1 tháng rồi ạ.
“Chị hỏi là tụi em quen nhau bao lâu rồi” Hạ Như Ân gằn giọng nói.
“1 tháng ngày mà em với chị vừa về nước, đêm hôm đó uống nhiều quá cả hai không kiểm soát được nên đã…” Hạ Như Ân đập bàn.
“Rồi bây giờ em giải quyết với con gái nhà người ta như nào, em đừng nói là tình một đêm, em mà dám mở miệng ra nói như thế với em ấy, là chị bẽ hết răng em đó.
“Em không có ý định đó, chị với anh Vũ giống nhau thế ạ, em chịu trách nhiệm với đứa bé trong bụng và cô ấy, em sẽ cưới cô ấy.
“Em có chắc chắn là cho em ấy một cuộc sống hạnh phúc như những cặp vợ chồng khác không, hay chỉ vì do gàng buộc có đứa bé nên mới cưới nhau, trong hôn nhân không có tình yêu thì làm sao hạnh phúc?” Hạ Như Ân tức giận nói.
“Em chắc chắn với anh chị em sẽ cho cô ấy một cuộc sống hạnh phúc nhất, em sẽ yêu thương cô ấy hết mật ” Hạ Tử Sâm ánh mắt kiêng định nói.
“Thiên Di em có cảm thấy hạnh phúc chưa?” Hạ Như Ân chuyển sang ánh mắt nhìn Thiên Di.
“Chị đừng nhìn vợ em như vậy, cô ấy sợ ” Hạ Tử Sâm ôm lấy Thiên Di.
“Em à bình tĩnh chút đi” Phong Thần Vũ cũng nói.
“Anh im lặng tí đi, em sẽ tính xổ với anh sau.” Phong Thần Vũ bị cô nạt liền khoá miệng lại không dám nói.
“Em cảm thấy rất hạnh phúc khi có đứa bé và có anh ấy ở bên cạnh, em không hối hận hay trách anh ấy, nếu có thể em muốn gặp anh ấy sớm hơn, anh ấy rất tốt, chưa từng làm em buồn, dù chỉ thời gian ngắn nhưng em cảm nhận được tình yêu của anh ấy dành cho em và đứa bé” Thiên Di mỉm cười hạnh phúc nói.
Hạ Như Ân cũng không còn tức giận.
“Hai đứa tính khi nào cưới ” Hạ Tử Sâm khi nghe cô hỏi thế liền vui sướng giơ bàn tay trái ngón áp út của Thiên Di lên.
“Em cầu hôn rồi. Sẽ cưới sớm thôi ạ không đứa bé lớn hơn cô ấy bận váy cưới không đẹp.
“Được, về thưa chuyện với bố mẹ và ông bà nội đi.
“Vâng ạ.
“Còn anh dám bao che và thông đồng với hai đứa nhỏ giấu em à. ” Hạ Như Ân nhéo lấy lỗ tai anh.
“A, đau anh vợ ơi, anh xin lỗi” Phong Thần Vũ đau đớn cầu xin cô.