Cô Vợ Nhỏ Của Phong Tổng

Chương 63: 5 Năm Qua Em Vẫn Rất Yêu Anh


Hạ Như Ân mở cửa bước vào nhà thấy cảnh tượng nhà toàn là đồ chơi, hai bố con thì mỗi người trên đầu điều có hai chùm tóc.

Hai bố con chợt khựng lại cuộc vui đùa, cả ba nhìn nhau, Hạ Như Ân thì vẻ mặt bàng hoàng, ngược lại thì hai người kia lại cười.

“Sao anh lại ở đây? ” Hạ Như Ân cũng đặt đồ ăn xuống bàn mà cất tiếng hỏi.

“Anh đến chơi với con trai của anh.” Phong Thần Vũ thản nhiên ngồi trên ghế sofa ôm cậu con trai mà trả lời.

“Anh bảo ngày mai mới đến đưa con đi chơi mà, sao lại đến giờ này?

“Đột nhiên anh nhớ con thôi, mà em yên tâm anh nhớ con chứ không nhớ em đâu.” Phong Thần Vũ thật chất là nhớ cô Vợ của mình chứ không phải báo bối thối.

“Tôi cũng mong là vậy.” Hạ Như Ân nói xong liền đi vào bếp nói với cậu bé.

“Andre ơi, con dọn dẹp lại đồ chơi đi nào, chuẩn bị ăn tối.

“Vâng ạ.” Andre liền nhìn anh.

“Con trai à, bố cũng đói bụng..” Phong Thần Vũ chỉ cần nói ngắn gọn cậu bé cũng hiểu ý anh.

“Mẹ ơi, mẹ cho bố ở lại ăn tối được không ạ!” Giọng nói dễ thương của cậu bé vang lên, ai mà nỡ từ chối chứ.

“Ừm..” Hạ Như Ân chỉ trả lời ngắn gọn cả hai bố con tăng dọn sạch đồ chơi.

Khi cả ba người đều ngồi vào bàn vừa đúng lúc Hạ Tử Sâm cũng vừa về.

“Em về rồi, ăn cơm tối luôn nào.” Hạ Như Ân lên tiếng nói.

“Dạ, em chào anh rễ.” Hạ Tử Sâm thấy Phong Thần Vũ thì vẻ mặt anh rất điềm tĩnh xem như chưa có chuyện gì xảy ra.

Phong Thần Vũ cũng rất hợp tác với cậu em vợ này.

“Nói nhảm quài vậy, ăn thôi.” Hạ Như Ân lấy bát cho Tử Sâm.

Hạ Tử Sâm tuy mới ăn tối với Thiên Di xong nhưng anh cố gắng ăn chung với mọi người để chị hai không nghi ngờ.

Phong Thần Vũ đã 5 năm mới thưởng thức lại được đồ ăn của cô nấu vẻ mặt vui sướng của anh, ai nhìn vào không biết, anh vẫn luôn gấp đồ ăn đầy bát cho cô.

“Anh định cho tôi thành lợn à.” Hạ Như Ân nói.

“Mập mập cho dễ thương.

“Mà Hạ Tử Sâm có người yêu chưa nhỉ.

“Nó toàn làm thôi có cún yêu nó” Hạ Tử Sâm chưa kịp lên tiếng thì chị hai đã lên tiếng thay.

Phong Thần Vũ nhìn Hạ Tử Sâm mà cười, vậy là anh vẫn chưa thú tội với chị hai.

“Nếu chưa có thì anh làm mai cho, bạn anh có một cô em gái cũng rất xinh.” Phong Thần Vũ liền chọc vào tim đen của Hạ Tử Sâm.

“Không cần đâu ạ, em có người yêu rồi.

“Hả, em có người yêu sao chị lại không biết.

“Em sẽ kể chị hai nghe sau, tối nay anh Vũ ngủ đây luôn hay sao ạ.” Hạ Như Ân tròn mắt khi nghe anh hỏi vậy.

“Chỗ đâu mà cho anh ấy ngủ ” Hạ Như Ân liền nhìn anh rồi lại nhìn Tử Sâm.

Phong Thần Vũ nháy mắt ra hiệu với Andre, cậu bé cũng rất hiểu ý papa.

“Mẹ ơi, cho bố ngủ lại đây đi ạ, trời tối rồi bố về nguy hiểm lắm. ” Andre nói mà cả ba người đứng hình.

“Không ai dám làm gì bố đâu, con yên tâm với lại nhà cũng hết phòng rồi.

“Con sợ bố bị người ta bắt cóc ạ, tối nay con sẽ qua ngủ cùng cậu út mẹ và bố ngủ chung đi ạ” Hạ Như Ân bị lời nói của cậu bé mà giật mình, Phong Thần Vũ cũng rất đắc ý mà cười thầm.

“Đúng đó với lại trời tối trời đang mưa nữa, anh ấy về thì nguy hiểm lắm ạ.

“Em lại đi thông đồng với một đứa trẻ à ” Hạ Như Ân không chịu được mà liếc nhìn Tử Sâm.

“Có đâu ạ, nào bảo bối ăn xong chưa.” Hạ Tử Sâm hỏi cậu bé.

“Dạ rồi ạ.” Hạ Minh Huy không những hiểu ý anh mà lại còn rất hiểu ý cậu út, cậu bé nhảy xuống ghế đi lại chỗ cậu út.

“Vậy cậu cháu mình đi vào phòng ngủ thôi, để bố mẹ còn nghĩ ngơi.” Nói xong Hạ Tử Sâm bế cậu bé lên tay đi thẳng vào phòng, cô tức đến nỗi không biết nói gì.

Hạ Như Ân đi thẳng vào phòng không nói năn gì, Phong Thần Vũ cứ nghĩ cô giận đứng dậy lấy áo khoác định đi về.

“Trời mưa lớn như vậy, anh về kiểu gì muốn gặp tai nạn à ” Hạ Như Ân đi ra nói.

“Em cũng có muốn anh ở lại đâu, làm phiền em rồi.” Phong Thần Vũ vẻ mặt rất đáng thương nói.

“Tên ngốc nhà anh, đồ này đi thay đi.” Hạ Như Ân đi lại trước mặt anh đưa bộ đồ ngủ của Tử Sâm cho anh bận đỡ.

“Tuân lệnh” Phong Thần Vũ thay đổi vẻ mặt rất nhanh, liền cười vui vẻ nhận lấy bộ đồ từ cô, anh lại rất tự nhiên xem như nhà của mình chạy thẳng vào phòng thay đồ.

Hạ Như Ân loay hoay ở ngoài dọn dẹp, sau khi dọn xong cô cũng mệt mỏi đi vào phòng.

“Ngủ rồi à” Hạ Như Ân đóng cửa lại nhẹ nhàng, Phong Thần Vũ đã thay đồ nằm im trên giường mà

ngủ thiếp đi.

“Đồ con lợn, sao anh ngốc vậy, em yêu anh nhiều hơn anh tưởng mà lại không nhận ra.” Hạ Như Ân kéo chăn lên cho anh, tay cô xoa lấy mái tóc đen óng ả của anh.

“5 năm qua vẫn vậy, em vẫn rất yêu anh chưa bao giờ là hết yêu.” Hạ Như Ân đã muốn nói điều này từ lúc mới gặp lại anh.

Hạ Như Ân đặt lên môi anh một nụ hôn ngọt ngào.

Hạ Như Ân cũng tắt đèn, đắp chăn lại ngủ, thật ra anh vẫn chưa ngủ anh đã nghe hết những lời nói từ cô, anh lại giả vờ đột nhiên xoay qua ôm lấy cô.

Hạ Như Ân không đẩy anh ra vẫn để yên anh ôm mình, sau đấy cả hai cùng nhau thiếp đi một giấc dài.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.