“Thiếu gia…thiếu gia…người làm gì vậy? Mộc Nhiên không thể chịu đựng được đâu.” Quản gia ngăn anh lại.
Anh lạnh lùng nói:”Im miệng.”
– “Diệp Mộc Nhiên, nếu hôm nay cô không nói ra thì cô sẽ chết chắc.”
Mộc Nhiên lau nước mắt:”Vậy anh để tôi đi đi, ngay từ đầu tôi đã muốn đi, chính anh là người níu kéo tôi lại.”
“Bốp” Một cái tát nữa rơi vào bên má kia của cô. Mộc Nhiên ngã xuống sàn nhà.
– “Cô đừng nói những lời này để xem như nó là cái cớ.”
Mộc Nhiên cười lạnh:”Hàn Thiên Lãnh, tại sao những lời tôi nói ra anh đều không tin?”
Hàn Thiên Lãnh nói:”Đó phải trách cô không có tư cách và không đáng để tôi tin.”
Mộc Nhiên loạng choạng đứng dậy:”Tôi mệt rồi, tôi muốn rời đi.”
– “Đừng hòng.” Anh nói.
Mộc Nhiên mặc kệ lời nói của anh, cô nhẹ nhàng đi về phía cửa, anh kéo tay cô lại.
– “Diệp Mộc Nhiên, nếu muốn đi cũng đừng hòng đi một cách quang minh chính đại như vậy.”
Mộc Nhiên đẩy tay anh ra:”Buông ra.”
Anh kéo cô lại, nhưng cô lại cố gắng vùng vẫy.
– “Rốt cuộc cô đã ngủ với bao nhiêu thằng?”. Anh âm lãnh hỏi.
Mộc Nhiên đưa đôi mắt đỏ hoe nhìn anh:”Vậy rốt cuộc anh quan tâm đến chuyện hợp đồng bị bán hay chuyện tôi lên giường cùng nhiều người khác?”.
“Bốp” Anh đưa tay tát cô thêm một cái nữa.
Mộc Nhiên lảo đảo té ra sau.
“Cộp” Đầu cô đụng trúng cạnh bàn nhọn hoắc.
Mộc Nhiên đau đớn ôm đầu mình, một dòng máu đỏ chót chảy xuống.
Quản gia chạy đến:”Mộc Nhiên, con không sao chứ? Thiếu gia, cậu như vậy là quá đáng lắm rồi.”
Diệp Mộc Vân lúc giờ đứng trên lầu xem kịch, cô ta cố rặn ra vài giọt nước mắt rồi đi xuống lầu.
– “Lãnh, anh làm gì vậy? Mộc Nhiên nó có làm gì sai thì anh từ từ nói chuyện, anh đừng làm như vậy.”
Cô ta quay sang nhìn Mộc Nhiên:”Mộc Nhiên, em không sao chứ?”
Mộc Nhiên cười lạnh:”Cút, tôi không cần người như cô quan tâm.”
Hàn Thiên Lãnh thấy vậy liền đi đến đẩy họ ra khỏi người cô, anh nắm lấy tóc cô:”Diệp Mộc Nhiên, cô ấy có lòng tốt quan tâm cô, cô lại không biết tốt xấu. Cút ra khỏi nhà cho tôi.”
Anh kéo theo cô đi ra đến cửa nhà, Mộc Nhiên bất lực nắm lấy tay anh:”Anh thật sự thấy tôi rất trướng mắt sao?”
Mộc Vân thấy tình hình không ổn liền đi đến nắm lấy tay Mộc Nhiên:”Không phải đâu, Mộc Nhiên, anh ấy chỉ là tức giận nhất thời thôi, đừng lo nữa.”
Mộc Nhiên lạnh lùng nhìn cô ta, tất cả mọi chuyện có lẽ là do cô ta làm, cô dùng hết sức hất Diệp Mộc Vân ra.
Cô ta loạng choạng lùi ra sau, Hàn Thiên Lãnh xô mạnh cô ra rồi chạy đến đỡ lấy Mộc Vân.
– “A..” Tiếng la thảm thiết của Mộc Nhiên vang lên, cô lăn xuống cầu thang trước cửa biệt thự, thân người mảnh khảnh rốt cuộc dừng lại ở trước cửa nhà.
Diệp Mộc Vân ôm lấy anh:”Lãnh, em sợ quá, huhu, em chỉ muốn quan tâm anh ấy thôi mà…”
“Ầm…ầm….” Lúc này, trời nổi cơn sấm chớp thịnh nộ.
Hàn Thiên Lãnh nhìn người làm và quản gia:”Tất cả đi vào trong, nếu ai ra giúp cô ta một lần tôi liền cho người đó tàn phế.”
Diệp Mộc Vân dựa vào lồng ngực anh, miệng nâng lên, Diệp Mộc Nhiên, đến cuối cùng anh ấy vẫn là của tôi.
Hàn Thiên Lãnh nhìn Mộc Nhiên đang nằm ở hiên nhà.
Ngoài trời đã mưa nặng hạt, bên dưới cô đau thắt, một thứ ấm áp tuôn trào ra khỏi cơ thể cô, không cần nói cũng biết đứa con của cô đã mất đi.
Hiện tại máu đầu cô cùng máu dưới thân chảy ra lẫn lộn, cô cắn môi trắng bệch, cô hận bọn họ, hận đến thấu xương.
Hàn Thiên Lãnh nhìn Mộc Nhiên như vậy, nơi lồng ngực anh rất nhói, khó thở nữa, anh là không cố ý đẩy cô ngã như vậy.
Diệp Mộc Vân đi đến đóng cánh cửa lại:”Lãnh, em muốn đi nghỉ, nhưng em lại rất sợ ở một mình.”
– “Được, chúng ta đi thôi.” Anh nặng nề nói.
Mộc Nhiên mấp máy môi:”Cứu….cứu con tôi….”
Khi cánh cửa đóng lại cũng là lúc trái tim cô chết lặng đi, nỗi hận trong lòng cô càng nâng lên.
Từng giọt mưa lạnh lẽo tạt vào mặt cô.
Mộc Nhiên yếu ớt lấy chiếc điện thoại trong túi ra, cô bấm dãy số được lưu sẵn trong máy.
Bên kia, khách sạn Tân Á, Lý Thiên Vỹ đứng nhìn bầu trời tối tắm đang có cơn mưa nặng hạt xối xuống.
“Tít…tít….tít….” Lý Thiên Vỹ cầm chiếc điện thoại, anh nhanh chóng bắt máy, đây là cuộc gọi anh mong đợi nhất.
– “Mộc Nhiên, em quyết định xong rồi sao?”.
Mộc Nhiên ôm bụng mình:”Cứu….cứu con….tôi…” Nói xong câu đó cũng là lúc cô ngất lịm đi.
Lý Thiên Vỹ lo lắng:”Alo…Mộc Nhiên, em đang ở đâu vậy? Mộc Nhiên, Mộc Nhiên….”
Anh nhanh chóng vào định vị tìm chỗ cô.
Anh lái xe đến biệt thự của Hàn Thiên Lãnh, từ cổng anh đã thấy một thân người nằm rạp dưới đất, mặc kệ những giọt mưa trút vào người mình.
– “Mộc Nhiên….” Anh đi đến đỡ lấy cô.
Nhìn khuôn mặt trắng bệch của cô mà tim anh đau đến rỉ máu, anh nhanh chóng bế cô lên xe.
Trong biệt thự, Hàn Thiên Lãnh lo lắng mở cửa ra tìm cô.
Nhưng…..
– “Lãnh, em muốn ngủ cùng anh. Lãnh, anh không còn yêu em nữa sao?”.
– “Chả lẽ anh quên vì sao chúng ta lại yêu nhau rồi sao?”.