Biên soạn: Đức Uy – truyenfull.vn
—
Bất đắc dĩ, Diệp Oản Oản cũng chỉ có thể đi theo.
“Lý Tân…”
Trong lớp, Diệp Oản Oản hướng về Lý Tân cách đó không xa gọi.
Nghe tiếng, Lý Tân xoay người lại, nhìn về phía Diệp Oản Oản: “Sao vậy?”
“Tới đây… Đến chỗ của tôi ngồi!” Diệp Oản Oản hướng về Lý Tân khẽ mỉm cười.
Nhưng mà, nụ cười này của Diệp Oản Oản, lại khiến cho Lý Tân rùng mình một cái, theo bản năng lắc đầu liên tục.
“Mau tới đây! Chỗ này của tôi không có ai ngồi.” Diệp Oản Oản thấy Lý Tân thờ ơ không động lòng, tiếp tục mở miệng.
“Không không không!! Không được đâu, sư muội, chỗ ngồi này của tôi đã tốt vô cùng…” Lý Tân mở miệng nói.
“Tôi tìm anh có chuyện.” Diệp Oản Oản hơi nhíu mày.
“Sư muội, cô tìm tôi có chuyện gì chứ? Cô không phải là thích tôi đấy chứ!? Sư muội à, tôi đã có người mình thích, à, tôi còn có cả con nữa…” Lý Tân vội vàng nói.
Diệp Oản Oản: “…”
Còn không đợi Diệp Oản Oản tiếp tục mở miệng, huấn luyện viên Xích Diễm đã sải bước đi vào.
“Hôm nay, là ngày nhập học thứ hai của không ít tân sinh mới, tôi sẽ cho mọi người biết một chút quy tắc của lính đánh thuê cấp thấp tại học viện Xích Diễm.” Huấn luyện viên Xích Diễm đảo mắt nhìn qua cả lớp một vòng: “Lính đánh thuê cấp D, mỗi tháng nhất định phải tiếp nhận nhiệm vụ 3 lần, cấp bậc nhiệm vụ không hạn chế. Nếu như không làm đủ 3 nhiệm vụ, sẽ bị học viện Xích Diễm đuổi.”
“Nhiệm vụ cưỡng chế…”
Diệp Oản Oản như có điều suy nghĩ.
Cái gọi là nhiệm vụ cưỡng chế, là nhiệm vụ mà học viện trực tiếp tuyên bố cho một người, mà người đó phải đi hoàn thành, không cách nào từ chối. Nếu như trong thời gian quy định chưa hoàn thành nhiệm vụ, sẽ tính là thất bại.
Nếu như, liên tục thất bại hai lần, thì sẽ bị học viện Xích Diễm xoá tên; hoặc là cố ý không đi hoàn thành nhiệm vụ, cũng giống như vậy.
“Nhiệm vụ của các người sẽ sớm được ban bố, đều chuẩn bị sẵn sàng đi!” Huấn luyện viên Xích Diễm mặt không đổi sắc nói.
…
Ước chừng nửa giờ sau, huấn luyện viên Xích Diễm xoay người rời đi.
Diệp Oản Oản đứng dậy, nhanh chân đi tới sau lưng Lý Tân, bắt lại bả vai của anh ta: “Anh chạy cái gì!”
“Cô đuổi theo làm cái gì…” Lý Tân nói.
“Anh không chạy thì tôi đuổi theo anh làm cái gì!” Chân mày Diệp Oản Oản nhíu lại.
“Cô không đuổi theo thì tôi chạy làm cái gì?” Lý Tân ra vẻ thông thạo.
Diệp Oản Oản: “…” Ok, anh thắng rồi!!
“Tôi tìm anh có chuyện đứng đắn.” Diệp Oản Oản đem Lý Tân túm về lại chỗ ngồi.
“Sư muội… Thật sự, chuyện đứng đắn cũng đừng tìm tôi mà! Tôi cũng không phải là người đứng đắn gì, cô tìm người đứng đắn để làm chuyện đứng đắn đi…” Lý Tân lắc đầu liên tục.
Diệp Oản Oản: “Đừng nói nhảm! Tôi có nhiệm vụ muốn phân chia.”
“Nhiệm vụ?” Nghe tiếng, Lý Tân hơi sững sờ, không hiểu được Diệp Oản Oản là có ý gì.
“Không sai.” Diệp Oản Oản gật đầu một cái, ý cười đầy mặt: “Anh không phải nói, vị đại ca kia của anh trước kia tốt nghiệp từ học viện Xích Diễm sao?”
“Đúng vậy, không sai!” Lý Tân gật đầu.
“Như vậy, anh giúp tôi đem đại ca anh tìm tới, tôi chỗ này có một ít nhiệm vụ giá cả không tệ lắm, muốn tìm đại ca anh đi làm.” Diệp Oản Oản nói.
“Nhiệm vụ gì, giá cả gì?” Lý Tân nhất thời hứng thú.
“Anh đừng vội hỏi. Bất quá, anh chỉ cần tìm ra người thì sẽ nhận được lợi ích, tôi cho anh số này.” Diệp Oản Oản đưa ra năm ngón tay.
“50 ngàn?” Lý Tân cả kinh nói.
Nhưng mà, Diệp Oản Oản lại lắc đầu một cái.
“5 ngàn?” Lý Tân nghi ngờ.
Diệp Oản Oản tiếp tục lắc đầu: “500”
“Không làm! Chưa từng thấy người nào keo như cô cả! Cô tìm người khác đi.” Lý Tân nhất thời mất hứng thú, xoay người định rời khỏi.
Diệp Oản Oản: “…” Thời khắc này, bỗng nhiên có chút hoài niệm Nhiếp Vô Danh…