Chương 57: Bị đóng băng
Ngón tay của cô siết chặt lại, đôi mắt hoa đào căng bóng nhìn chằm chằm vào người phỏng vấn: “Ngài có thể nói cho tôi biết là phương diện nào của tôi không phù hợp với tiêu chuẩn tuyển dụng được không?”
Người phỏng vấn mở sơ yếu lý lịch ra, lựa chọn nửa ngày, cuối cùng ấp a ấp úng nói: “Sau, sau khi cô tốt nghiệp không có kinh nghiệm làm việc gì, công ty của chúng tôi yêu cầu ít nhất phải có kinh nghiệm ba năm trong nghề” .
Hay lắm, lý do này quả thật là được.
Bạch Hoài An tuyệt vọng luôn rồi, vẻ mặt bình thản mà gật gật đầu, đứng ở trước cửa sổ ngay cổng công ty hung dữ nhổ một bãi nước bọt.
Cô không ngờ thậm chí ngay cả công việc mà mình cũng không tìm được nữa.
Lúc đầu Bạch Hoài An còn tràn đầy lòng tin, nhưng sau khi trải qua một loạt đả kích thì có chút ủ rũ, nếu tiếp theo còn như vậy nữa thì đừng nói là đánh đổ An Bích Hà, chỉ e là ngay cả người bên cạnh của An Bích Hà cô cũng không thể đụng đến được.
Qua không bao lâu sau lại có một người từ trong công ty đi ra, Bạch Hoài An biết anh ta, trước đó họ đã ngồi chung một chỗ khi ngồi đợi phỏng vấn.
Sau khi người kia đi ra ngoài thì lập tức gọi điện thoại cho người nhà: “Mẹ, con đã thông qua phỏng vấn rồi, thứ hai sẽ nhận chức..”
Ánh mắt của Bạch Hoài An cứng lại, người này là sinh viên vừa mới tốt nghiệp, cũng không có chút kinh nghiệm làm việc nào, bất kể là so sánh từ phương diện nào thì cũng đều kém hơn cô.
Cô không nói hai lời mà xông thẳng vào trong công ty, nhìn thấy người phỏng vấn đang cầm sơ yếu lý lịch của cô trên tay đi ra khỏi phòng họp. Bạch Hoài An vội vàng tiến lên, lo lắng mà giữ chặt cánh tay của anh ta: “Xin đợi một chút!”.
“Sao cô còn ở lại đây?” Người phỏng vấn nhìn thấy cô thì vẻ mặt kinh ngạc.
“Ngài nói thật cho tôi biết đi, thật sự là vì tôi không có kinh nghiệm. trong công việc nên tôi mới bị loại sao?” Đôi mắt của Bạch Hoài An nhìn chằm chằm vào anh ta, không bỏ qua bất cứ biểu cảm nào của anh ta.
Người phỏng vấn còn muốn thoái thác bằng cái lý do kia thì Bạch Hoài An đã cắt ngang anh ta: “Ngài đừng có gạt tôi, tôi biết lúc phỏng vấn ngài đã rất hài lòng với tôi. Cho dù là lý do gì thì cũng xin ngài nói cho tôi biết, để trong lòng của tôi được hiểu rõ”.
Nhìn thấy cô như thế này, người phỏng vấn cũng không đành lòng nên nhỏ giọng tiết lộ vài câu với cô: “Công ty của chúng tôi nhận được sự dặn dò của nhà họ An, không được tuyển dụng cô, cho nên cô phải hiểu, chúng tôi chỉ là một công ty nhỏ, vốn không thể chống lại hai gia tộc đó được nên chỉ có thể loại cô. Năng lực của cô cực kỳ xuất sắc, tôi cảm thấy vô cùng đáng tiếc”.
Ánh mắt của Bạch Hoài An hoàn toàn lạnh đi, chẳng trách mấy ngày nay cô lại thất bại nhiều lần, thì ra là do An Bích Hà giở trò trong đó, người phụ nữ này hoàn toàn hèn hạ như trước đây.
Không được, cô phải nghĩ cách thôi. Bạch Hoài An nhíu mày đi đến trạm xe bus, ngồi ở trên ghế dài, từng chiếc từng chiếc xe bus lướt qua trước mặt cô mà cô vẫn chưa nghĩ ra được cách nào ổn.
Chẳng lẽ cũng chỉ có thể nhờ sự giúp đỡ của Hoắc Tùng Quân hay sao?
Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện ở trong đầu của cô thì bỗng nhiên cô ra sức lắc đầu gạt bỏ, đây không phải là tự làm mất mặt sao!
“Tin tin!”.
Lúc cô sắp suy nghĩ ra được thì ở bên cạnh vang lên tiếng còi xe, Bạch Hoài An ngẩng đầu lên, đúng lúc đối diện với gương mặt tuấn tú vô song kia của Hoắc Tùng Quân.
Thật đúng là vừa nhắc đến thì đã xuất hiện.
“Hoài An, đúng là trùng hợp, không ngờ ở chỗ này cũng có thể ngẫu nhiên gặp được em” Hoắc Tùng Quân vẫy vẫy tay với cô, ra hiệu cho cô lên xe.
Bây giờ Bạch Hoài An rất không muốn để ý đến anh, nhưng vị trí mà Hoắc Tùng Quân dừng xe vô cùng vi diệu, chặn chỗ đến của chiếc xe bus sau, những hành khách đang chờ xe bus phát ra vài tiếng phàn nàn.
Cô bị ép buộc không còn cách nào khác, chỉ có thể đi lên xe của Hoắc Tùng Quân.
Vừa thắt dây an toàn xong thì Hoắc Tùng Quân đã cười híp mắt khởi động xe: “Buổi phỏng vấn vào hôm nay của em như thế nào rồi?”
“Sao anh biết hôm nay tôi đi phỏng vấn?” Bạch Hoài An quay đầu, yên lặng nhìn anh chằm chằm.
Khóe môi của Hoắc Tùng Quân chứa nụ cười: “Anh không chỉ biết hôm nay em đi phỏng vấn mà còn biết mấy ngày nay em cũng đang đi phỏng vấn, hơn nữa còn rớt phỏng vấn”
Bạch Hoài An dựa lưng vào ghế ngồi, vẻ mặt bình tĩnh: “Anh theo dõi tôi sao?”
Cô bình tĩnh như thế, trái lại khiến cho Hoắc Tùng Quân có chút chột dạ: “Không phải là anh cố ý theo dõi em, em cũng biết là trong giới này
không có bí mật, An Bích Hà biết gần đây em đang tìm việc làm cho nên đã ra tay với em, và cả Ngô Thành Nam nữa, anh ta cũng có nhúng tay nhúng chân trong đó”.
“Vậy nên xem như tôi đã bị đóng băng rồi sao?” Bạch Hoài An hỏi. Hoắc Tùng Quân nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng vậy, anh chủ động duỗi cành ô liu đến cho em, em có đồng ý nhận hay không?”
Bạch Hoài An cười khẩy một cái: “Tôi cũng đã bị đóng băng rồi, còn có lựa chọn nào khác nữa sao, nói đi, lần này chuẩn bị trao đổi cái gì? Tôi nói trước, tôi không đồng ý bồi thường bằng thịt”.
Ba chữ cuối cùng khiến cho ngón tay của Hoắc Tùng Quân run lên một cái, trong đầu hiện ra cảnh tượng làm thịt không thể miêu tả được, bỗng nhiên xe quay trái quay phải hai lần.
Bạch Hoài An nắm chắc tay vịn mới không suýt bị đập mặt của mình vào trong cái phần phía trước ở bên ghế phụ.
“Hoắc Tùng Quân, có phải anh định mưu sát tôi hay không!” Cô hét nhẹ lên một tiếng.
“Xin lỗi, bị trượt tay” Hoắc Tùng Quân sờ sờ lên mũi, cũng không có không biết xấu hổ mà nói với cô vừa rồi suy nghĩ của mình kích động quá, vừa dính dáng đến Bạch Hoài An là anh không thể tỉnh táo được.
Bạch Hoài An lườm anh một cái, ngồi xuống một lần nữa: “Tiếp tục chủ đề vừa rồi, nói đi, anh muốn cái gì?”
“Không muốn thù lao, anh cam tâm tình nguyện giúp em” Hoắc Tùng Quân chứa chan tình cảm.
Bạch Hoài An phủi phủi tay: “Vẫn đừng nên như vậy, anh làm vậy trái lại tôi không dám nhận, sợ anh đặt bẫy tôi, vẫn nên giao dịch công bằng đi.”
Trong lòng của Hoắc Tùng Quân có chút mất mát, xem ra Hoài An. vẫn rất đề phòng anh.
“Trong khoảng thời gian này em rời đi, chứng mất ngủ của anh càng nghiêm trọng hơn, đã một năm rồi cũng không được ngủ ngon lần nào, mỗi đêm chỉ có thể trông cậy vào thuốc ngủ và cả bác sĩ tâm lý thôi miên mới có thể miễn cưỡng đi ngủ. Hoài An, em cũng biết đó, uống nhiều thuốc không tốt cho cơ thể?
Vẻ mặt của Hoắc Tùng Quân bình tĩnh, ánh mắt tập trung nhìn vào con đường phía trước, rõ ràng là khuôn mặt lạnh lùng như vậy, nhưng Bạch Hoài An lại cảm thấy anh đang rất uất ức, rất đáng thương, thật sự giống như một con chó to đang nghẹn ngào nức nở làm nũng ở trước mặt cô vậy.
Cô thở dài, đè nén sự rung động không hiểu được ở trong lòng: “Được!”
Hoắc Tùng Quân nghe được câu trả lời của cô thì khóe miệng không kiềm chế được mà vểnh lên.
“Nhưng mà không thể mỗi ngày, một tuần hai lần thôi” Bạch Hoài An duỗi hai ngón tay ra, lời nói chính đáng.
Hoắc Tùng Quân vội vàng đồng ý: “Bây giờ em đang ở chung với người khác, không được tiện cho lắm, hay là đến nhà của chúng ta đi, chờ sau khi anh ngủ rồi thì em sang một phòng khác, em yên tâm đi, anh sẽ không làm gì cả”.
Anh chỉ còn thiếu đưa tay lên trời để thề.
Bạch Hoài An vô cùng lạnh lùng mà lắc đầu: “Danh không chính, ngôn không thuận, nam đơn nữ chiếc, không thích hợp. Chờ sau khi anh ngủ thì tôi đi về nhà”
Hoắc Tùng Quân mấp máy môi, trong lòng vô cùng tiếc nuối, nhưng anh cũng biết có thể khiến cho cô đồng ý giao dịch đã là không dễ dàng gì rồi, nếu như mình còn làm căng nữa thì rất dễ dọa cô chạy mất.
Vất vả lắm cô mới tiến một bước nhỏ về phía anh như vậy.
Ngón tay thon dài của anh nắm chặt tay lái, ánh mắt lạnh đi, xem ra chuyện giải trừ hôn ước này phải nhanh chóng đưa vào danh sách chuyện quan trọng.
“Hoài An, nếu như em đã đồng ý giao dịch vậy thì anh cũng sẽ thực hiện lời hứa của anh, Hoắc Kỳ có công ty gia đình..”.
“Chờ một chút!” Bạch Hoài An cắt ngang lời của anh: “Anh không cần cung cấp công việc cho tôi, vào lúc nhà họ An một tay che trời đóng băng tôi anh chỉ cần giúp tôi giải quyết chuyện nhà họ An đóng băng là được rồi, chuyện công việc tôi sẽ tự mình nghĩ cách”.
Ánh mắt của Hoắc Tùng Quân dịu dàng đến khó mà tưởng tượng được, dốc hết sức để thỏa mãn lòng tự trọng của cô, anh nhẹ nhàng gật gật đầu, ẩm giọng nói: “Được”.
“Bây giờ em định về nhà hay sao?” Hoắc Tùng Quân hỏi, bọn họ đã lái không có mục đích rất lâu rồi.
Bạch Hoài An nhìn phong cảnh ở bên ngoài cửa sổ, thoáng nhìn thấy một khu trung tâm mua sắm cỡ lớn, mắt cô sáng rực lên: “Đi chỗ đó!” Hoắc Tùng Quân gật gật đầu, quay đầu xe ở giao lộ phía trước.
Sau khi xuống xe, Bạch Hoài An cầm theo túi tiền vào trong trung tâm thương mại, Hoắc Tùng Quân cũng luôn đi theo thật sát ở phía sau lưng của cô, giống như một con chó lớn trung thành vậy.
Bạch Hoài An liếc mắt nhìn anh: “Trong công ty của anh không có chuyện gì để làm hay sao? Đi theo tôi làm cái gì, anh cũng muốn đi dạo phố hay sao?”
Hoắc Tùng Quân cười cười, không nhịn được sờ lên đầu của cô: “Công ty có Triệu Khôi Vĩ lo rồi, anh rảnh rỗi thì cũng rảnh rỗi, em đi mua đồ, anh quẹt thẻ xách túi, như vậy không phải rất tốt sao?
Anh cười đến mức vô cùng vô lại, đuổi cũng không đi. Bạch Hoài An cũng không nghĩ ra, chỉ mới qua thời gian một năm thôi mà cái tên Hoắc Tùng Quân lạnh lùng thờ ơ kia đã đi đâu mất rồi, vì sao lại mặt dày mặt dạn như thế này!
Hoắc Tùng Quân nhìn người phụ nữ đang thở phì phò ở phía trước thì khóe môi vểnh lên, anh biết Hoài An sẽ rất dễ dính chiêu này.
Bạch Hoài An đi vào trong trung tâm không phải để mua sắm, nơi này là trung tâm thương mại tương đối lớn ở thành phố An Lạc, không chỉ có nhãn hiệu trang phục nữ nổi tiếng của nước ngoài mà còn có không ít nhãn hiệu nổi tiếng trong nước.
Cô muốn nhìn xem đặc điểm chất lượng của những nhãn hiệu trang phục nữ một chút và kiểu dáng bán chạy được hoan nghênh gần đây nhất.
Đi dạo hết một đường, cho dù là nhãn hiệu quốc tế hay là những nhãn hiệu nhỏ thì cũng có quá nhiều sự giống nhau, không có gì đặc biệt, Bạch Hoài An cũng không có phát hiện quần áo nào có thể khiến cho hai mắt người ta phải phát sáng.
Đang chuẩn bị dọn đường về nhà thì cô đột nhiên thoáng nhìn thấy hai chữ “Khinh Hà”.
Đây là nhãn hiệu của nhà họ An.