Cô Vợ Mù, Ly Hôn Anh Không Đồng Ý

Chương 231


Chương 231: Giấy chứng nhận nhận nuôi

Sau khi  Hoắc Tùng Quân nói xong, áp suất trong xe thấp hẳn đi, cả hai người đều suy nghĩ chuyện riêng , nhất thời, không ai lên tiếng.

Mãi cho đến khi đến Trần Thanh Minh gọi đến.

Bạch Hoài An vừa bắt máy đã nghe thấy giọng nói đặc biệt lớn, tràn ngập phấn khởi của Trần Thanh Minh: “Hoài An, Hoài An, có phải mọi chuyện đã được an bài ổn thỏa rồi hay không, có phải An thị sắp tiêu tùng rồi đúng không, có phải tôi không cần bán mình cầu vinh nữa hay không?”

Khi nói hết câu cuối, Bạch Hoài An thậm chí còn nghe được tiếng khóc nức nở của Trần Thanh Minh.

Bạch Hoài An sửng sốt: “Tiếng động gì thế?”

Hơn nửa ngày, Trần Thanh Minh mới hít sâu, nói với cô: “Tôi ngã từ trên ghế xuống”

Khóe miệng Bạch Hoài An co giật, suýt chút nữa bật cười.

“Anh đừng lo, phỏng chừng trong hai ngày này, Phương Ly sẽ không nhịn được nữa. Tôi đoán cô ta có khả năng sẽ liên lạc với anh, kiểm tra thái độ của anh một chút, đến lúc đó anh hãy châm thêm một mồi lửa.”

Trần Thanh Minh khổ sở nói đồng ý, hoan thiên hỉ địa đến, cuối cùng uể oải buồn chán cúp máy.

Bạch Hoài An kết thúc cuộc gọi, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa mà bật cười.  Hoắc Tùng Quân thấy bộ dạng vui vẻ của cô cũng nở nụ cười.

đình, thứ hai là để đổi lấy quyền tự do kết hôn, anh có nghĩ anh ta đã thích ai rồi hay không?”

Bạch Hoài An tò mò hỏi.

Hoắc Tùng Quân lắc đầu: “Anh không rõ anh ta có tiếp xúc với cô gái nào hay không nhưng anh biết phía trên Trần Thanh Minh còn có một người anh trai kế thừa phần lớn sản nghiệp gia tộc, anh ta chỉ là con trai thứ, trong nhà không yêu cầu quá khắt khe chuyện hôn nhân của anh tam thế nên mới đồng ý với yêu cầu này”

Bạch Hoài An bừng tỉnh đại ngộ. Hai người trò chuyện một lúc đã đến khu chung cư cô thuê.

Đồ đạc trong nhà khá ít, sau khi Sở Minh Nguyệt dọn ra ngoài thì đã trống mất một nửa.

Bạch Hoài An nhanh chóng thu dọn xong rồi giao phòng cho chủ nhà.

Hoắc Tùng Quân lái xe đưa cô trở về nhà họ Bạch, càng đến gần, cô Bạch Hoài An lại càng cảm thấy khẩn trương, Về đến nhà, mở cửa ra, tất cả đồ đạc của Bạch Đại Hùng đã biến mất, cả căn phòng trống trơn, chỉ còn lại một ít vật dụng và đồ trang trí mà bố mẹ đã mua từ lâu.

Hoắc Tùng Quân giúp giúp cô xách hành lý đặt ở phòng khách, thấy Bạch Hoài An ngẩn người nhìn bức tường trống.

Anh mím môi, bước đến, ôm chầm lấy cô từ phía sau: “Hoài An, em đang nhìn gì thế?”

“Chỗ này” Bạch Hoài An chỉ vào bức tường trắng tinh, bên trên có một cái lỗ, hẳn là trước đó đã được đóng đinh lên.

“Chỗ này từng treo ảnh gia đình ba người chúng em”

Gô vừa nói vừa hoài niệm về hình bóng ngôi nhà lúc trước. Vốn dĩ cô cho răng đã qua nhiều năm như vậy, ký ức của cô hẳn là đã phai nhạt, nhưng vừa bước vào cửa, những hồi ức liên quan đến căn nhà này nhưng được mở chốt, ùa về trong tâm trí cô.

Hốc mắt Bạch Hoài An ươn ướt: “Em và bố mẹ đã cùng đi chụp bức ảnh gia đình này trước khi em đi du học. Mẹ nói khi em không ở nhà thì mẹ sẽ rất nhớ em nên bà ấy kéo em và bố đi chụp ảnh gia đình rồi treo ở nơi dễ thấy nhất trong phòng khách. Bà ấy bảo chỉ cần ngẩng đầu nhìn thấy nó, bà ấy sẽ có cảm giác như em vẫn còn ở nhà”

Bức ảnh gia đình này hắn là đã bị đám người Bạch Đại Hùng vứt đi rồi, rốt cuộc không tìm lại được Cánh tay Hoắc Tùng Quân siết chặt, anh dùng sức ôm chầm lấy cô, nhẹ nhàng vỗ về cô Anh không biết nên an ủi cô thế nào cho phải. Anh chưa từng trải qua loại chuyện này nên cũng không thể đồng cảm với Bạch Hoài An, nhưng anh biết bây giờ Hoài An đang rất đau khổ và cần anh an ủi.

Bạch Hoài An lau sạch nước mắt trên mặt, miễn cưỡng nở nụ cười với  Hoắc Tùng Quân “Mọi việc đều đã qua rồi, chúng ta lên gác mái trước đi”

Lúc trước Bạch Đại Hùng đã từng nói bọn họ vứt một ít đồ đạc của bố mẹ trên gác mái.

Bạch Hoài An vẫn chưa lên đó cũng không để ai di chuyển bất cứ thứ gì trên gác mác nên cũng không biết bên trong còn lại bao nhiêu đồ của bố mẹ.

Hai người bước lên gác mái.

Nơi này dường như đã lâu không được quét tước, dọn đẹp, trong góc có kết màng tơ nhện, trên mọi thứ đều phủ một lớp tro bụi, đồ đạc linh tinh chất đống bên trong.

Ngoài ra còn có một số thứ mà gia đình Bạch Đại Hùng không sử dụng được cũng ném vào đây.

Bạch Hoài An cũng không ngại bẩn, mặt vô biểu tình vứt hết tất cả những thứ mà gia đình Bạch Đại Hùng để ở đây rồi chăm chú tìm kiếm đồ của bố mẹ cô.

Cô phát hiện ra không ít thứ, nào là bình hoa, đồ trang trí và rất nhiều đồ vật khác, thế nhưng lại không có cái nào thuộc về bố mẹ.

Hoắc Tùng Quân cũng giúp cô tìm kiếm, mãi đến khi mặt mũi hai người phủ một tầng bụi xám mới tìm ra được một chiếc hộp nhỏ có khóa.

Bạch Hoài An tò mò cầm chiếc hộp nhỏ, lẩm bẩm: “Không biết cái này là của gia đình Bạch Đại Hùng hay của bố mẹ em nữa”

“Không biết thì cứ mở ra xem thử đi” Hoắc.

Tùng Quân ngồi xổm xuống bên cô, cùng cô chăm chú quan sát chiếc hộp.

Bạch Hoài An nhìn xung quanh: “Không có chìa khóa, để em tìm cây búa”

“Không cần phiền phức vậy đâu” Hoắc Tùng Quân cầm lấy chiếc hộp, ngắm nghía ổ khóa: “Ổ khóa này nhìn có vẻ cũ kỹ, hẳn có thể dễ dàng mở ra”

Nói xong anh kéo cái ổ khóa hoen gỉ, dùng sức một chút đã vặn được nó ra.

Bạch Hoài An nắm lấy tay anh, lộ ra vẻ kinh ngạc: “Lực tay anh thật mạnh”

Hoắc Tùng Quân thấy cô trắng trợn khích lệ anh như thế liền bật cười. Anh đưa chiếc hộp cho cô: “Em mở ra xem đi.”

Bạch Hoài An mở chiếc hộp kia ra, vừa nhìn thấy đồ vật ở bên trong, cô đã biết đây là đồ của bố mẹ lưu lại.

Bởi vì trên cùng là một cuốn sổ nhỏ màu đỏ có ghi “Giấy chứng nhận đăng ký nhận con nuôi”.

Cuốn sổ hơi cũ nhưng được bảo quản khá tốt.

Hốc mắt Bạch Hoài An tức khắc đỏ ửng, nước mắt không kìm được chảy xuống, giọng cô nghẹn ngào: “Thật ra trong lòng em vẫn còn ôm chút hy vọng, ngay cả khi Bạch Đại Hùng và bà đều đã chứng minh em chỉ là con nuôi do bố mẹ nhận nuôi nhưng tia hy vọng ấy vẫn luôn le lói trong em, em cho rãng bọn họ đang gạt em, muốn kích thích em nhằm mục đích trả thù”

Thế nhưng khi nhìn thấy cuốn sổ chứng nhận này, cô không thể tự lừa dối bản thân mình nữa.

Thì ra cô thật sự là do bố mẹ nhận nuôi Hoắc Tùng Quân ngồi xổm cạnh cô, nhìn cô vừa ôm chiếc hộp vừa khóc nức nở mà chẳng thốt nên lời. Bàn tay anh nhẹ nhàng vỗ về sống lưng đơn bạc của cô, một lần lại một lần.

Động tác đều đặn và nhẹ nhàng của anh dần khiến cảm xúc của Bạch Hoài An dịu đi một cách thần kỳ.

Cô đã ngừng khóc nhưng vẫn không kìm được mà phát ra những tiếng nấc nghẹn ngào, đôi mắt cô đỏ hoe, thoạt nhìn vừa đáng thương lại đáng yêu.

Bạch Hoài An mở cuốn sổ chứng nhận kia ra, bên trên có bức ảnh, là ảnh bố mẹ khi con trẻ đang bế cô.

Trong ảnh, bố Bạch và mẹ Bạch đều nở nụ cười thật tươi, ánh mắt tràn ngập niềm hạnh phúc và trìu mến hai người cùng nhau ôm Bạch Hoài An, cười tươi trước ống kính.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.