Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 260: Cụ Duệ Tường qua đờ


Trọng Thiên Kỳ chăm chú nhìn cô, chuyên tâm nói: “Từ khi ra đời đến nay, cho đến bây giờ chưa có cô gái nào khiến cho anh động tâm, cho đến khi gặp em, anh đã trở nên không còn giống mình nữa.”

“Anh hiểu rõ lời nói của cha anh mang đến cho em sự bối rối, nhưng xin em phải tin tưởng anh, từ đầu tới cuối người anh yêu vẫn là em, hoàn toàn không liên quan đến những chuyện khác, em nhất định phải tin tưởng anh.”

“Đồng ý với anh, gả cho anh!”

Hốc mắt Vương Thiến Như ẩm ướt, không thể không nói, lời nói của Trọng Thiên Kỳ làm cô cảm động, nhưng lời nói cảm động không đến mức muốn kết hôn.

Tại sao khi anh một lòng một dạ thổ lộ với mình, trong lòng của cô vẫn có Cụ Duệ Tường? Cô đúng không phải là cô gái tốt, vì không phụ lòng Trọng Thiên Kỳ, cô không có cách nào đồng ý lời cầu hôn của anh.

“Thiến Như?” Trọng Thiên Kỳ thấy cô không phản ứng, trong lòng có chút lo lắng, chỉ có thể khẽ gọi cô.

“Em……” Vương Thiến Như muốn nói chuyện, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.

“Thật xin lỗi!” Cô nhận điện thoại, nghe được tiếng Khiết Đan Đan gấp gáp nói: “Thiến Như, cô nhanh đến bệnh viện đi, tổng giám đốc ngất xỉu, bây giờ đang cấp cứu ở bệnh viện.”

“Ầm ầm…” Vương Thiến Như hoàn toàn hiểu rõ, nhớ tới những lời Cụ Duệ Tường nói với mình.

Cô biết mình không thể không lo lắng cho Cụ Duệ Tường, xem ra đời này thật sự là không thoát được Cụ Duệ Tường, rốt cuộc anh đã hạ thần chú gì cho cô chứ.

“Thật xin lỗi!” Cô chỉ có thể nói lời này với Trọng Thiên Kỳ.

Vương Thiến Như biết mình thật có lỗi với Trọng Thiên Kỳ, cũng biết mình phụ lòng anh, nhưng tình yêu không thể cưỡng cầu, nếu không thương thì cũng không cần dây dưa, nếu dây dưa sẽ chỉ tổn thương lẫn nhau mà thôi.

Hốc mắt Trọng Thiên Kỳ tràn ngập nước mắt, hít một hơi sâu, không để cho nước mắt chảy ra, đây là tôn nghiêm duy nhất của đàn ông.

Anh cũng biết trong lòng cô chỉ có Cụ Duệ Tường.

Đau lòng hỏi: “Nếu như anh gặp em sớm hơn Cụ Duệ Tường … em có thể thích anh hay không?”

“Em không biết, đây là chuyện không thể xảy ra, em cũng không có câu trả lời.” Vương Thiến Như cúi đầu, hổ thẹn trả lời.

Cô không cách nào trả lời vấn đề không biết, càng không muốn lừa gạt Trọng Thiên Kỳ.

“Đồng ý với anh, nếu kiếp sau chúng ta là động vật, là cây cối, dù là không khí cũng được, hãy để cho anh tìm được em trước, làm bạn trai của em có được hay không?” Đây là thỉnh cầu cuối cùng của Trọng Thiên Kỳ.

Nếu như có kiếp sau, anh sẽ không biết Vương Thiến Như muộn như thế, sẽ biết cô sớm hơn một chút, sau đó cột chặt cô vào bên cạnh mình, để cho trong lòng, trong mắt cô đều chỉ nhìn anh.

“Được, nếu như thật sự có kiếp sau, em đồng ý với anh.” Nước mắt kìm nén không được chảy ra, trong lòng áy náy vì thiếu nợ với Trọng Thiên Kỳ mà cô không cách nào trả được.

Cô thật sự không cách nào buông Cụ Duệ Tường được cho dù đã cố gắng.

“Đi thôi, anh đưa em tới bệnh viện.” Trọng Thiên Kỳ dùng thời gian ngắn nhất khôi phục lại.

Vương Thiến Như nhìn chằm chằm Trọng Thiên Kỳ, bất đắc dĩ gật đầu một cái.

Hai người ở trên xe, không ai nói chuyện, cứ im lặng lái xe như vậy.

Cho đến khi đến bệnh viện, Trọng Thiên Kỳ mới phá vỡ yên tĩnh: “Anh không đi lên, tự em đi đi!”

Khiết Đan Đan không thể chờ đợi đứng ở trước cổng, nhìn thấy Vương Thiến Như, vội vàng lo lắng chạy qua: “Em làm gì vậy? Mau vào đi, tổng giám đốc cũng sắp hấp hối.”

“Cái gì?” Vương Thiến Như kinh sợ, không chờ đợi Khiết Đan Đan lập tức chạy đi.

Ngày hôm qua Cụ Duệ Tường rất tốt, đột nhiên lại nghiêm trọng như vậy, không phải là hôm qua anh muốn thổ lộ với mình sao, tại sao anh lại lật lọng?

Trọng Thiên Kỳ nhìn bóng lưng Vương Thiến Như, cười bất đắc dĩ, gặp chuyện của Cụ Duệ Tường, Vương Thiến Như vẫn vội vàng như vậy, lấy mu bàn tay xoa xoa chóp mũi mình, lái xe rời đi.

Khiết Đan Đan đuổi theo Vương Thiến Như: “Em không cần chạy nhanh như vậy.”

Bây giờ làm sao cô có thể nghe người khác nói, trong đầu đều là Cụ Duệ Tường, không thể nào, anh sẽ không bỏ cô mà rời đi, anh nói anh yêu cô mà.

Ngải Lợi đứng khóc ở bên giường, mà người nằm bên cạnh cô, đang chùm vải trắng lạnh lẽo, mùi nước khử trùng ngập tràn cả phòng.

Vương Thiến Như ngây dại, nước mắt cứ lăn xuống, cô không thể tin được nắm chặt tay, đi lên phía trước, bước đi bình thường mà cảm giác gian nan đến thế, mỗi một bước đi, trái tim giống như bị cắt đi một mảng, đau đến nỗi cô không thể thở được.

“Vương Thiến Như!” Ngải Lợi mở miệng kêu lên.

“Không thể nào, không thể nào…” Vương Thiến Như lầm bầm trong miệng, tay run rẩy về phía vải trắng.

Làm sao có thể, làm sao có thể, rõ ràng tối hôm qua rất tốt, bọn họ mới không gặp mấy giờ, sao Cụ Duệ Tường lại bỏ cô đi.

“Tổng giám đốc, tổng giám đốc… Tối hôm qua lúc lái xe, xảy ra tai nạn xe cộ.” Ngải Lợi nói không thành lời, che miệng, khóc huhu.

Vương Thiến Như khiếp sợ ngồi bệt trên sàn nhà, khóc tâm tê liệt phế, tai nạn xe cộ, vậy có phải là khi mình đuổi anh đi, sau đó mới xảy ra tai nạn xe cộ không.

Vương Thiến Như khóc lớn lên, ôm thân thể Cụ Duệ Tường: “Em sai rồi, em biết lỗi rồi, em không nên đuổi anh đi, anh cũng sẽ không gặp phải tai nạn xe cộ, em biết em sai rồi, van cầu anh nhanh tỉnh lại. Cụ Duệ Tường, anh không thể có chuyện gì, không phải đã đồng ý với em rồi sao, trưa nay phải gặp nhau trên sân thượng, bây giờ lại nằm ở trên giường là có ý gì? Làm sao anh có thể tàn nhẫn với em như vậy, mỗi lần đều cho em hi vọng, rồi lại tàn nhẫn cướp hi vọng đi như vậy, chẳng lẽ anh không biết như thế khiến người khác rất đau đớn sao? Anh ngồi dậy cho em, dậy cho em…”

Vương Thiến Như khóc nức nở trước giường Cụ Duệ Tường, cô thật không hi vọng Cụ Duệ Tường gặp chuyện không may.

Khiết Đan Đan đỡ Vương Thiến Như: “Không cần phải đau lòng, người chết không thể sống lại, khóc chỉ làm hại cơ thể thôi.”

“Sẽ không, không thể…” Vương Thiến Như gầm lên: “Làm sao anh ấy có thể chết được? Đã hẹn với em buổi trưa phải gặp nhau trên sân thượng, anh ấy sẽ không xảy ra chuyện gì.”

Cô kích động gào thét, nước miếng bắn tứ tung.

Người chung quanh nhìn thấy Vương Thiến Như kêu trời trách đất, đều có chút không đành lòng.

Khiết Đan Đan lo lắng Vương Thiến Như không chịu nổi kích thích, lại ngất xỉu đi: “Thiến Như, em không cần kích động như vậy……”

Vương Thiến Như giãy giụa thoát khỏi Khiết Đan Đan, nằm ở trên người Cụ Duệ Tường, nắm đấm mềm mại gõ lồng ngực anh.

Cô hoàn toàn hỏng mất rồi, Cụ Duệ Tường xảy ra chuyện, còn đau lòng hơn chuyện bên cạnh anh có người phụ nữ khác.

Cô lớn tiếng khóc, khóc tâm tê liệt phế: “Cụ Duệ Tường, em không cần anh chết, em không muốn anh phải chết đi, anh đừng tàn nhẫn đối với em như vậy, biết rõ là em yêu anh, nhiều năm như vậy cũng không thay đổi, vì có thể thấy anh em vượt qua nửa vòng trái đất đến đây. Em không cho phép có chuyện, anh dậy cho em.”

Khiết Đan Đan bị lây nhiễm bởi nước mắt Vương Thiến Như, kích động nói: “Lúc xảy ra chuyện Tổng giám đốc, đều gọi tên em, anh ấy nói mình có lỗi với em, trước kia làm nhiều chuyện tổn thương em như vậy, anh ấy cảm thấy rất xấu hổ, hơn nữa anh ấy cũng hối hận vì bản thân không còn cơ hội bảo vệ em nữa.”

“Tổng giám đốc hi vọng em đừng trách anh ấy.”

“Em không trách anh ấy, thật sự không trách anh ấy, em chỉ muốn ở bên cạnh anh ấy thật tốt, chuyện trước kia đều đi qua rồi, Cụ Duệ Tường, van cầu anh đừng bỏ em lại.”

Vương Thiến Như thật sự không thể không có Cụ Duệ Tường, anh là cột trụ tinh thần của cô, nếu như cột trụ đổ xuống, nhất định cô cũng sẽ ngã xuống.

Cô vùi người ở trong ngực Cụ Duệ Tường, đôi tay vỗ vào lồng ngực cường tráng của anh, nước mắt rơi lên vị trí trái tim anh, giống như nước mắt xuyên qua lớp quần áo, rơi xuống trái tim anh vậy.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.