Cả ngày một ngày một đêm, đang lúc Giản Nhuỵ Ái và mọi người dần mất đi hi vọng thì Đơn Triết Hạo được đẩy ra, Giản Nhụy Ái vội sợ đứng lên chạy lại “Bây giờ Hạo thế nào rồi thưa bác sĩ?”
Mọi người cũng vội vàng chạy đến vây quanh.
Bác sĩ tháo khẩu trang che mặt xuống, nhẹ giọng thở dài: “Trước mắt Đơn Triết Hạo tiên sinh đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm nhưng do Đơn Triết Hạo tiên sinh bị mất nước quá nghiêm trọng, nếu như sau 12 giờ nữa mà không tỉnh lại thì có thể vĩnh viễn sẽ sống thực vật không tỉnh lại.”
Giản Nhuỵ Ái trợn to hai mắt “Vĩnh viễn sống thực vật.” Giản Nhụy Ái dùng sức giữ chặt ngực mình, trái tim như muốn nhảy vọt ra ngoài, sắc mặt tái mét trong suốt.
Bác sĩ rất thông cảm nhìn Giản Nhuỵ Ái đang lo lắng nhưng bác sĩ cũng đã hết sức cố gắng và không phải là Hoa Đà tái thế cho nên mọi chuyện chỉ còn biết thuận theo ý trời thôi.
Y Thiếu Thiên nổi giận túm lấy cổ áo của bác sĩ: “Tôi muốn ông phải cứu được Tổng giám đốc, không được để Tổng giám đốc bị sống thực vật, không được nói những lời xui xẻo như thế”.
“Tiên sinh có giết tôi cũng vậy, chúng tôi đã dốc hết toàn lực để cứu người rồi.” Bác sĩ cũng không có biện pháp.
“Không, không thể, tôi không cho phép Hạo có chuyện, tôi muốn đi xem Hạo.” Giản Nhuỵ Ái hoàn toàn không bình tĩnh được nữa giống như người điên chạy đến phòng bệnh của Đơn Triết Hạo.
“Tiểu Nhụy. . . . . .”
“Nhụy Ái. . . . . .”
Mọi người nhìn Giản Nhuỵ Ái nổi điên chạy đi cũng vội vàng đuổi theo túm được tay Giản Nhuỵ Ái.
Giản Nhụy Ái càng nổi điên giùng giằng, “Van cầu mọi người ngươi thả tôi ra để tôi đi. Tôi muốn đi nhìn Hạo. Hạo đã từng nói sẽ không bỏ lại tôi một mình, đã hứa trọn đời ở bên cạnh nhau.”
Giản Nhuỵ Ái nói xong, càng lúc càng mệt mỏi, ánh mắt cũng càng lúc càng mơ hồ, từ từ mất đi ý thức, trước mắt chỉ là một vùng tối tăm.
“Tiểu Nhụy. . . . . .” Mọi người thét lên.
Sắc trời dần dần tối, Giản Nhuỵ Ái khẽ giật giật thân thể, chớp chớp mi hé mắt nhìn thấy Quyền Hàn, Trác Đan Tinh, Vương Thiến Như, Cụ Duệ Tường. . . . . .ngồi bên cạnh.
Thấy Giản Nhụy Ái muốn ngồi dậy, Vương Thiến Như và Trác Đan Tinh vội vàng đến đỡ lấy Giản Nhuỵ Ái cho cô ngồi dựa vào thành giường..
Vương Thiến Như đau lòng kéo tay Giản Nhuỵ Ái, nước mắt chảy dài: “Tiểu Nhụy sao lại không để ý đến thân thể mình như thế. Bản thân mình mang thai cũng không biết là sao?”
Giản Nhụy Ái ngơ ngác vội vàng túm lấy tay Vương Thiến Như “Thiến Như vừa nói cái gì? Có phải cô vừa nói tôi mang thai không?”
“Đúng thế!” Trác Đan Tinh ngẩng đầu lên, muốn kìm nén nước mắt cũng đang ngân ngấn khóe mắt.
Giản Nhụy Ái và Đơn Triết Hạo đều mong muốn con chung nhưng tại sao không phải là lúc khác mà tự nhiên lại có thai vào lúc này? Có phải ông trời đang đùa giỡn thử thách hai người hay không?
Giản Nhuỵ Ái tung chăn muốn xuống giường, để đi nói cho Đơn Triết Hạo biết biết đâu nghe được tin cô có thai Đơn Triết Hạo sẽ mau chóng tỉnh lại
“Tiểu Nhụy, cậu muốn làm cái gì? Bác sĩ nói thân thể cậu không khỏe phải tĩnh dưỡng nhiều không thể tự tiện xuống giường”. Vương Thiến Như vội vàng kéo Giản Nhuỵ Ái lại.
“Đừng ngăn mình nữa. Mình muốn đi thăm Hạo. Mọi người hãy để mình đưa mình đến phòng của hạo được không?”
Cụ Duệ Tường đau lòng nhìn Giản Nhuỵ Ái tiều tụy, một lúc thật lâu mới mở miệng nói: “Thiến Như hãy đưa Tiểu Nhụy đến thăm Hạo đi”
Vương Thiến Như cắn môi, thở dài một hơi: “Vậy để tôi đưa cậu đến đó.”
“Không cần đâu, để tự mình cũng có thể đi được mà.” Giản Nhuỵ Ái nắm chặt tay, cố gắng đứng thẳng người muốn đi nhìn Đơn Triết Hạo .
Giản Nhụy Ái đi một mạch đến phòng Đơn Triết Hạo, Đơn Mộ Phi đứng lên, nhìn Giản Nhụy Ái đang chậm rãi đến gần cũng cảm thấy thương tâm.
“Nhụy . . . . . .” Từ Tú Liên cố nén nước mắt, nói không ra lời.
Giản Nhuỵ Ái kéo cái ghế ngồi bên cạnh Đơn Triết Hạo giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Đơn Triết Hạo nhưng Đơn Triết Hạo vẫn như không có phản ứng nào.
Giản Nhụy Ái cố gắng mỉm cười nhưng so với khóc còn khó nhìn hơn rồi quay lại nói với mọi người: “Hạo sẽ hồi tỉnh lại có đúng không?”
“Hạo chỉ là ngủ do quá mệt mỏi mà thôi, chờ ngủ đủ rồi sẽ tỉnh lại có đúng hay không?”
Từ Tú Liên òa khóc lớn, không muốn nghe Giản Nhụy Ái nói tiếp, xoay người bỏ chạy khỏi phòng, nếu ở lại thêm dù chỉ là một giây đồng hồ thì nhất định sẽ đau lòng đến chết.
“Tiểu Nhụy hãy dũng cảm lên con đừng quá đau lòng như vậy, hãy bảo trọng mình, nếu không khi Hạo nhi tỉnh lại nhìn thấy con tiều tụy sẽ làm Hạo nhi đau lòng tự trách bản thân, sẽ khiến Hạo nhi lâu bình phục hơn. Con phải mến yêu thân thể của mình để còn chăm sóc Hạo nhi chứ” Đơn Mộ Phi lo lắng nói.
Giản Nhuỵ Ái yên lặng nghe, ánh mắt nhìn Đơn Triết Hạo không rời “Vâng con biết rồi, chúng ta nhất định phải chịu đựng không để xảy ra chuyện gì, phải đợi Hạo tỉnh lại, sau đó sống tiếp những ngày tháng thật hạnh phúc”
Đơn Mộ Phi đau lòng nhìn Giản Nhuỵ Ái, đứa nhỏ này thật là khiến người ta thương mến.
Đơn Mộ Phi không nói lời nào rót cho Giản Nhuỵ Ái ly nước “Tiểu Nhụy, uống nước đi! Cả ngày con cũng không ăn cơm, nên có khi sẽ đói bụng, đợi cha ra ngoài mua chút đồ ăn.”
“Cha đừng đi, con không muốn uống nước, cũng không muốn ăn cái gì, hiện tại miệng con không có khẩu vị gì.” Giản Nhuỵ Ái lắc đầu lúc này cô không còn tâm tình nào khác ngoài lo lắng cho Đơn Triết Hạo nên chẳng muốn ăn với cơm.
“Vậy cũng được!” Đơn Mộ Phi cũng không muốn ép buộc Giản Nhuỵ Ái, “Khi nào đói bụng thì hãy nói với cha, cha sẽ đi mua đồ ăn giúp con”
“Cha hãy đưa mẹ về nhà nghỉ ngơi đi. Con sẽ ở đây với Hạo, con nhất định sẽ chờ anh ấy tỉnh lại.”
Giản Nhụy Ái tin tưởng Đơn Triết Hạo nhất định sẽ hồi tỉnh.
Đơn Mộ Phi nghe Giản Nhuỵ Ái nói chuyện, miễn cưỡng gật đầu một cái, dù sao muốn Giản Nhuỵ Ái rời đi là không thể nào, hơn nữa Giản Nhuỵ Ái cũng sẽ không nghe lời của bất kỳ ai để rời khỏi bệnh viện.
“Vậy chính con hãy cẩn thận một chút, nếu như có tình huống gì phát sinh thì hãy gọi điện thoại cho cha nhé” Đơn Mộ Phi vẫn lo lắng dặn dò.
Giản Nhuỵ Ái quay về phía Đơn Mộ Phi gật đầu đồng ý để cho hai người bọn họ yên tâm. Sau khi Đơn Mộ Phi và Từ Tú Liên rời khỏi phòng bệnh cả căn phòng lại chìm vào yên tĩnh, Giản Nhụy Ái ngồi xuống bên cạnh Đơn Triết Hạo nắm lấy bàn tay to của Đơn Triết hạo áp vào gò má mình như muốn truyền thêm chút hơi ấm cho Đơn Triết Hạo.
Giản Nhụy Ái hơi mỉm cười “Hạo à, anh mau tỉnh lại đi. Anh ngủ đã lâu rồi đấy. Chúng ta sắp được làm cha mẹ rồi, em đã mang thai. Bác sĩ nói bảo bảo rất khỏe mạnh, anh mau tỉnh lại để nhìn một chút, nếu không đứa bé cũng không nhận ra anh đâu”
Giản Nhụy Ái ngẩng đầu lên nhìn gương mặt Đơn Triết Hạo tái nhợt, lông mi nhắm thật chặt không có động tĩnh gì, Giản Nhụy Ái phải cố gắng kìm nén không để nước mắt rơi, nghẹn ngào nói: “Hạo cứ yên tâm, em sẽ kiên cường chờ anh tỉnh lại rồi sau đó chúng ta sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới có được không?”
Không biết đã trôi qua thời gian bao lâu, cũng không biết Giản Nhụy Ái đã nói bao nhiêu chuyện, từ lúc bọn họ biết nhau rồi trải qua bao nhiêu khó khăn mới đi đến hôn nhân rồi cuộc sống hiện tại của hai người…. Cứ chuyện nọ nối tiếp chuyện kia đến khi Giản Nhụy Ái mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Giản Nhụy Ái ngủ mê man, cảm giác trong lòng đang đau đớn, thấy Đơn Triết Hạo bỏ mình ra đi, Đơn Triết Hạo đứng lơ lửng trên nóc nhà; muốn kêu Đơn Triết Hạo đừng đi nhưng cổ họng tắc nghẹn không thành tiếng nên chỉ có thể cắn môi, liều mạng lắc đầu, lệ rơi đầy mặt.
Nhưng Đơn Triết Hạo vẫn không nghe lời của cô…, khi nhìn thấy Đơn Triết Hạo bị ngã xuống phía sau tòa nhà, Giản Nhụy Ái thét chói tai: “A!” giật mình mở mắt thấy mình vẫn còn đang trên nằm trên giường bệnh, mà Đơn Triết Hạo vẫn nhắm chặt mắt, mùi thuốc vẫn thoảng qua mũi.
Chỉ có sự khác biệt duy nhất là trời đã sáng, ‘ tích tích. . . . . . ’ máy theo dõi nhịp tim và huyết áp tự động phát tín hiệu cảnh báo.
Giản Nhuỵ Ái hốt hoảng nhìn Đơn Triết Hạo đang co quắp nằm ở trên giường: “Hạo, Hạo. . . . . . Anh làm sao rồi hả ? Đừng làm em sợ.”
Mặc kệ Giản Nhuỵ Ái lay gọi thế nào nhưng thân thể Đơn Triết Hạo vẫn co quắp lại. Giản Nhuỵ Ái hoảng hốt kinh hoàng gào thét “Hạo, anh phải sống, không thể có chuyện, bác sĩ lập tức đến ngay.”
Bác sĩ và y tá nghe tiếng chuông báo hiệu cũng vội vàng chạy đến. Bác sĩ khẽ cau mày nhìn Đơn Triết Hạo “Không được rồi. Lập tức dùng kích điện, nếu chậm trễ nữa sẽ không thể cứu được”