Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 207: Lễ cưới hạnh phúc (hai)


Giản Nhuỵ Ái mím môi, nước mắt hạnh phúc từ khóe mắt chảy xuống, xúc động hít sâu một hơi, ánh mắt hanh phúc nhìn Đơn Triết Hạo “Con nguyện ý.”

Cha xứ mỉm cười, hài lòng gật đầu một cái, “Chú rể cô dâu cùng trao nhẫn cưới .”

Đơn Triết Hạo nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của Giản Nhuỵ Ái, nhận chiếc nhẫn từ tay Y Thiếu Thiên đưa đến, cẩn thận đeo nhẫn lên ngón tay của Giản Nhụy Ái, giống như muốn đem Giản Nhuỵ Ái bao lấy cả đời.

Đơn Triết Hạo nhìn chiếc nhẫn trên tay Giản Nhuỵ Ái lung linh xinh đẹp, hốc mắt cũng hồng hồng xúc động, rốt cuộc Giản Nhuỵ Ái đã chính thức trở thành vợ của anh. Anh thề sẽ luôn yêu thương bảo vệ cô.

Giản Nhuỵ Ái nhận chiếc nhẫn của người đàn ông mà cô sẽ yêu thương gửi gắm cả cuộc đời, ngẩng đầu nhìn Đơn Triết Hạo, nụ cười hạnh phúc bừng sáng gương mặt xinh đẹp.

Giản Nhuỵ Ái cầm chiếc nhẫn còn lại, nắm bàn tay Đơn Triết Hạo to lớn luôn cho cô cảm giác an toàn, chậm chạp đeo nhẫn lên tay Đơn Triết Hạo. Nhìn đôi nhẫn lung linh trên tay hai người, biểu tượng của gắn kết tình yêu của cô và anh, Giản Nhuỵ Ái không kìm được xúc động, bật khóc.

Bọn họ chính thức trở thành vợ chồng.

Cha xứ nhìn hai người yêu nhau thật lòng cũng xúc động tiếp tục buổi lễ ” Nếu Mọi người ở đây không có ý kiến, chú rể có thể hôn cô dâu .”

Toàn lễ đường im lặng mấy phút, bỗng dưng Cụ Duệ Tường giơ tay lên “Tôi có ý kiến.”

Tất cả mọi người kinh ngạc quay đầu nhìn về phía người vừa nói, rì rầm bàn tán, bà nội vội vàng nói: “Duệ Tường, đừng quấy rối.”

“Bà nội nghe cháu nói hết đã” Cụ duệ Tường im lặng mấy phút, nhìn mọi người đang bàn tán, mới chậm rãi nói: “Tiểu Nhụy, anh cùng Thiến Như sẽ đi Mĩ, cho nên sau này nếu Hạo có bắt nạt bắt nạt em thì em có thể đi Mĩ tìm chúng tôi , nhất định chúng tôi sẽ báo thù cho em. Sau nữa chính là chúc mừng hạnh phúc của hai người .”

Sợ bóng sợ gió một hồi cuối cùng mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm.

Giản Nhuỵ Ái ngân ngấn nước mắt, cắn môi nhìn Cụ Duệ Tường gật đầu một cái, hai mắt tràn đầy cảm kích.

Cha xứ cười cười, trán chảy mồ hôi vì thấp thỏm cũng thở phào nhẹ nhõm tuyên bố: ” Bây giờ chú rể có thể hôn cô dâu.”

Đơn Triết Hạo ấm áp nhìn Giản Nhụy Ái, không hề do dự nâng gương mặt Giản Nhuỵ Ái cúi đầu hôn xuống đôi môi ngọt ngào của cô, dùng sức mút thỏa thích hương thơm ngọt ngào mê đắm, đem Giản Nhuỵ Ái hôn đến quên trời quên đất.

Giản Nhuỵ Ái không biết từ lúc nào, mình lại ngồi trên máy bay trực thăng, khiếp sợ nhìn tất cả trước mắt, nếu như không có Đơn Triết Hạo ôm đỡ, có lẽ cô đã lật người nhảy xuống.

“Hạo, em. . . . . .”

“Tiểu Nhụy, em không thể nhảy xuống, nếu không sẽ không ai cứu nổi em đâu, phía dưới có rất nhiều người đang chờ xem náo nhiệt.” Đơn Triết Hạo cố ý nói.

Giản Nhuỵ Ái nghe vậy, thiếu chút nữa ngất xỉu tại chỗ.

“Hạo, chúng ta đi đâu?”

“Du lịch tuần trăng mật”, Đơn Triết Hạo không chút nghĩ ngợi trả lời.

“A!” Giản Nhuỵ Ái kinh sợ, nhìn Đơn Triết Hạo ,cũng không biết nói cái gì cho phải, hạnh phúc đem khuôn mặt nhỏ nhắn dụi vào lồng ngực Đơn Triết Hạo. Mặc kệ đi chỗ nào, chỉ cần có anh ấy ở bên cạnh, cô vĩnh viễn đều cảm thấy an toàn, hạnh phúc.

Đơn Triết Hạo ôm Giản Nhuỵ Ái thật chặt trong ngực, cúi đầu khẽ cụng trán với cô, khẽ hỏi ” Em có mệt mỏi không?”

Giản Nhuỵ Ái lắc đầu một cái, hạnh phúc mỉm cười, hai mắt sưng đỏ, “Hạo, hôm nay em thật sự rất hạnh phúc, cám ơn anh đã cho em một lễ cưới lãng mạn như trong mơ ước.”

Đơn Triết Hạo mỉm cười “Bé ngốc, em dễ dàng thỏa mãn thế, vậy về sau khỏi cần cố gắng nhiều.”

“Dĩ nhiên thỏa mãn, từ nhỏ đến lớn nhìn hôn lễ của người khác, em ước mơ hôn lễ của mình nhất định phải có cái gì đó thật đặc biệt hơn, anh đã giúp em thực hiện.” Giản Nhuỵ Ái rụi mặt vào ngực Đơn Triết Hạo hạnh phúc mỉm cười.

“Từ nay về sau, anh sẽ làm cho em mỗi ngày đều hạnh phúc vui vẻ .” Đơn Triết Hạo mỉm cười hứa hẹn.

“Hạo, em yêu anh!” Giản Nhuỵ Ái chủ động hôn Đơn Triết Hạo.

“Anh cũng yêu em .” Đơn Triết Hạo lật người đem Giản Nhuỵ Ái đè ở phía dưới, say đắm hôn lại cô.

Hai người cứ tiếp tục ôm hôn đến quên hết xung quanh.

Cuối cùng máy bay cũng hạ cánh xuống vùng đất nổi tiếng xinh đẹp chuyên sản xuất nước hoa của Pháp.

Giản Nhuỵ Ái lần đầu tiên đến Pháp, mặc dù có nhiều khác biệt nhưng vô cùng hấp dẫn Giản Nhuỵ Ái. Bên cạnh sự khác biệt về màu da, về phong cách sống thì sự bất đồng về ngôn ngữ khiến cô có chút khó xử.

Bỗng có bàn tay vững vàng nắm lấy tay mình, Giản Nhuỵ Ái mỉm cười ngẩng đầu nhìn Đơn Triết Hạo, người giờ đây được cô gọi là chồng .

“Bà xã về sau mặc kệ đi tới chỗ nào anh sẽ nắm chặt tay em vĩnh viễn cũng sẽ không buông ra .”

“Vâng!” Giản Nhuỵ Ái rưng rưng nước, gật đầu một cái, “Em cũng thế.”

Đơn Triết Hạo dẫn Giản Nhuỵ Ái đi đến khách sạn sang trọng, lối đi vào đại sảnh trồng rất nhiều hoa tươi , để cho cô có cảm giác đang ở nhà, chỉ có phòng ốc là khác biệt. Phòng trong khách sạn được thiết kế theo phòng cách cổ điển gần gũi với thiên nhiên .

Nhân viên phục vụ nhìn thấy Đơn Triết Hạo nhiệt tình tiếp đãi, nhưng mà bọn họ đều dùng tiếng Pháp để nói chuyện. Giản Nhuỵ Ái hoàn toàn không hiểu đứng ở bên, nhìn thấy nhân viên phục vụ đối với mình cười, cô cũng chỉ có thể lễ phép nhìn phục vụ cười cười.

Cho đến khi nhân viên phục vụ đi ra, Giản Nhuỵ Ái to mò hỏi “Hạo, các người vừa nói cái gì?”

“Không có gì? Anh nói với họ là chúng ta đến du lịch hưởng tuần trăng mật, để cho bọn họ sắp phòng cho chúng ta.” Đơn Triết Hạo nói.

Nghe thế Giản Nhuỵ Ái vô cùng xấu hổ, “Hạo, làm sao anh nói khắp nơi thế ?”

“Tại sao không thể nói? Chúng ta vốn đã kết hôn, cùng đi hưởng tuần trăng mật mà”

“Hạo. . . . . .” Giản Nhuỵ Ái bĩu môi, vô tội ánh mắt nhìn thẳng Đơn Triết Hạo .

Anh ấy tuyệt đối là cố ý vặn vẹo ý của mình.

Đơn Triết Hạo vui vẻ ôm chầm Giản Nhụy Ái , không biết vì sao anh chỉ thích thấy bộ dáng Giản Nhuỵ Ái chu mỏ, vô tội luống cuống, để cho anh cảm giác thật vui mừng, coi như dùng toàn thế giới đến đổi, anh đều sẽ không đồng ý.

“Mệt mỏi sao? Tắm trước, sau đó anh sẽ dẫn em đi chơi.” Đơn Triết Hạo không yên lòng giản nhụy yêu, dù sao trên máy bay ngồi thời gian dài như vậy, nên cũng không có nghỉ ngơi.

Mặc dù anh không thấy mệt mỏi, nhưng anh biết Giản Nhuỵ Ái thì không giống với mình, nhất định cô đang vô cùng mệt mỏi sau chuyến bay dài lại thêm sự chênh lệch về múi giờ, khí hậu

Giản Nhuỵ Ái cầm khăn tắm, gật đầu một cái, liền đi vào phòng tắm, bắt đầu tắm gội. Sau khi tắm xong cả người rất thư thái không còn cảm giác mệt mỏi vì ngồi máy bay lâu.

Vừa ra khỏi phòng tắm liền giật mình vì thấy Đơn Triết Hạo đang nhìn mình chằm chằm. Không chờ Giản Nhuỵ Ái kịp phản ứng , đã bị Đơn Triết Hạo ôm lấy đẩy Nga xuống phía dưới.

Giản Nhuỵ Ái ngẩng đầu lên nhìn Đơn Triết Hạo “Anh làm sao thế?”

Đơn Triết Hạo ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt trên người cô, cúi đầu ngậm vành tai của cô, thì thầm nói: “Tiểu Nhụy, em có biết hay không mình thật rất mê người.”. Sau đó đặt lên môi cô một nụ hôn thật sâu.

Giản Nhuỵ Ái đỏ mặt, nhìn Đơn Triết Hạo đang say đắm hôn khắp gương mặt cô, hơi thở quen thuộc nói cô biết anh đang muốn gì, Giản Nhụy Ái đẩy Đơn Triết Hạo một cái “Hạo, không phải anh nói muốn dẫn ta đi ra ngoài chơi sao? Bây giờ chúng ta có thể đi được rồi .”

“Chúng ta có nhiều thời gian để đi chơi nhưng bây giờ em chơi với anh ở đây trước đã”. Đơn Triết Hạo vừa nói vừa hôn khắp toàn thân Giản Nhụy Ái, bàn tay không quy luật vuốt ve khắp thân thể cô.

Tip: Bạn có thể sử dụng các phím bàn phím trái, phải hoặc nút A và D để duyệt giữa các chương.