Trong buồng máy bay sang trọng, Giản Nhuỵ Ái nằm trên ghế sa lon bọc da thật để bác sĩ chuyên khoa kiểm tra bó bột chân, cô khẽ cau mày, tay lại bám chặt không buông Đơn Triết Hạo. Còn Đơn Triết Hạo thân thể khỏe mạnh, không việc gì.
Đơn Triết Hạo nắm chặt tay Nhụy Ái trong lòng bàn tay mình như muốn đem sức lực truyền cho cô, dịu dàng nhìn Giản Nhuỵ Ái. Nhìn chỗ chân cô sưng đỏ, đau lòng giống như mình bị thương. Mặc dù không cách nào chịu thay những tổn thương đau đớn của cô nhưng anh sẽ thay cô trả lại nó cho kẻ đã gây ra cho cô, để kẻ đó chịu chút ít dạy dỗ.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt cố nhịn đau, nén khóc thành tiếng nhưng hốc mắt đỏ hoe ngân ngấn nước mắt càng làm người khác đau lòng.
Đợi bác sĩ xử lý xong mọi chuyện, Đơn Triết Hạo ra hiệu cho mọi người rời đi, còn mình ngồi xổm xuống bên cạnh cô, bàn tay ở trên trán của nàng vuốt ve “Còn đau không?”
Giản Nhuỵ Ái mỉm cười, “Không đau.”
Đơn Triết Hạo nhếch miệng cười, anh biết Giản Nhuỵ Ái đã không có chuyện gì nữa, được bác sĩ chuyên nghiệp trị liệu, chỗ gãy xương cũng đã được bó bột. Nhìn chỗ bó bột anh vẫn đau lòng không bỏ được ý định báo thù. Nếu như không phải vì anh, cô sẽ không phải chịu tổn thương và uất ức như vậy, nhẹ nhàng ngắt sống mũi cô dịu dàng nói: “Đồ ngốc!”
“Tôi đến đây!” Vương Thiến Như líu lo chân sáo chạy vào, phá hư thế giới hai người của Đơn Triết Hạo để cho anh hung hăng nhìn cô chằm chằm.
Quyền Hàn cúi đầu đi theo ở phía sau, vẻ mặt áy náy.
“Anh Quyền Hàn . . . . . .” Giản Nhuỵ Ái gọi, cô rất hiểu Quyền Hàn, mỗi lần cô ở bên cạnh anh bị thương, anh sẽ nhận hết trách nhiệm về mình mặc dù anh chẳng có liên quan gì.
“Tiểu Nhụy, thật là thật xin lỗi, đều là lỗi của anh, nếu anh không . . . . .”
“Anh Quyền Hàn, chuyện không liên quan đến anh, anh không cần nhận hết lỗi về mình, tại em không cẩn thận nên mới bị thương.” Giản Nhuỵ Ái tỉ mỉ giải thích. Cô không muốn Quyền Hàn tự trách, thời gian cô biến mất nhất định anh đã tự trách, chịu không ít dằn vặt lo lắng.
Đơn Triết Hạo liếc mắt nhìn thấy Y Thiếu Thiên ngoài cửa liền đứng dậy đi ra ngoài, nheo mắt hỏi “Ở hiện trường có phát hiện gì không?”
Y Thiếu Thiên lấy ra bộ quần áo lợn rừng, đặt trước mặt Đơn Triết Hạo nói: “Đây là đồ tìm được ở hiện trường, không biết có dùng vào việc gì không?”
Đơn Triết Hạo cầm bộ quần áo lợn rừng, nhếch miệng “Có thể.”
Tay Đơn Triết Hạo không khỏi nắm thật chặt, lúc nghe Giản Nhuỵ Ái kể chuyện đã xảy ra, theo bản năng anh đã cảm thấy có cái gì không đúng, mặc dù quản lý ở nghĩa trang không đặc biệt tốt, nhưng sẽ không thể có lợn rừng chạy lung tung được.
Y Thiếu Thiên không hiểu, chỉ có thể gật đầu một cái, “Chúng tôi điều tra được động vừa đào không lâu, vết bùn đất còn rất mới”
“Ừm!” Đơn Triết Hạo trong miệng rơi ra một tiếng cười châm chọc, bên môi xuất hiện nụ cười khó hiểu. Có lẽ, anh đã biết hung thủ là người nào.
“Tổng giám đốc Đơn . . . . .” Y Thiếu Thiên vẻ mặt rét lạnh, không nghĩ đến có người dám hãm hại Giản Nhụy Ái, nhất định chính là tìm tự sát, “Bây giờ chúng ta sẽ làm cái gì?”
Đơn Triết Hạo nắm chặt bộ quần áo lợn rừng trong tay, ánh mắt thâm thúy, vẻ mặt làm người khác nổi da gà. Im lặng mấy phút, Đơn Triết Hạo mở miệng nói: “Tự nhiên có người bày trò chơi như vậy thì cũng đừng trách tôi. Y Thiếu Thiên qua đây .”
Y Thiếu Thiên vội vàng lại gần ghé tai nghe Đơn Triết Hạo dặn dò. Nghe xong, vẻ mặt Y Thiếu Thiên lạnh lùng rét run, gật đầu một cái, vội vàng chạy đi làm việc. Đơn Triết Hạo tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho kẻ đã gây tổn thương Giản Nhuỵ Ái.
Ánh mặt trời khắp nơi, tràn ngập trong phòng bệnh của Giản Nhuỵ Ái. Cô nhắm mắt nằm trên giường bệnh cũng không biết làm gì. Đơn Triết Hạo kiên quyết bắt cô nằm viện để theo dõi nên cô chỉ có thể nghe theo.
Phòng tắm vọng ra âm thanh có người đang tắm gội, ngay sau đó, cửa được mở ra. Giản Nhuỵ Ái nhàn nhã tự tại nằm, xoay người nhìn lại phía cửa hai mắt xinh đẹp đầy kinh ngạc cả người ngây ngốc nhìn thân hình Đơn Triết Hạo cao lớn rắn chắc, khuôn mặt anh tuấn , có mấy giọt nước đọng trên lồng ngực đang chảy xuôi khêu gợi hấp dẫn làm cho người ta hít thở không thông.
“Hạo, anh ở đây làm gì? Nhanh mặc quần áo vào.” Hô hấp Giản Nhuỵ Ái trở nên khó khăn, tim đập thình thịch
Đơn Triết Hạo không để ý tới phản đối của Giản Nhuỵ Ái, từng bước ép tới gần.
“Hạo, anh muốn làm gì? Nơi này là bệnh viện.” Giản Nhuỵ Ái lui người về phía sau, nhưng vẫn bị Đơn Triết Hạo ôm được. Giản Nhuỵ Ái bị dọa sợ liền kêu to: “A, Hạo, anh đừng có bộ dáng như vậy, em là bệnh nhân, không thích hợp làm vận động dữ dội .”
“Em muốn làm vận động dữ dội gì?” Đơn Triết Hạo buồn cười nhìn Giản Nhụy Ái, không nghĩ đến Giản Nhụy Ái đang nghĩ đến chuyện … ….
“Em. . . . . .” Giản Nhuỵ Ái mở mắt ra, bĩu môi nhìn Đơn Triết Hạo, mới biết mình quá tưởng tượng, gương mặt đỏ bừng xấu hổ.
“Anh thấy em nghĩ quá rồi, anh định giúp em tắm rửa mà” Đơn Triết Hạo hơi híp mắt, bế cô vào phòng tắm .
“Để em tự làm” Giản Nhuỵ Ái kinh ngạc ngăn cản hành động của Đơn Triết Hạo, tim đập thình thịch, thầm nghĩ cứ ở cùng Đơn Triết Hạo thế này, sẽ có ngày tim đập quá nhanh mà chết đi.
Đơn Triết Hạo nhíu mày, quan tâm nhắc nhở “Chân em đang bị thương nên không tiện tắm rửa, để anh giúp em. . . . . .”
“Nhưng. . . . . .” Giản Nhuỵ Ái mặt đỏ bừng bừng, thân thể nam nữ khác biệt, anh còn định giúp cô tắm sẽ khiến cho cô xấu hổ mà chết, “Em không quen” .
“Yên tâm đi! Thân thể em còn có chỗ nào anh chưa nhìn qua, có cái gì phải xấu hổ.” Đơn Triết Hạo không muốn cùng cô nói nhảm, bắt đầu cởi quần áo của cô.
Mới cởi áo khoác, Đơn Triết Hạo liền cảm thấy hối hận bởi mình rõ ràng chính là chơi với lửa, anh cố gắng khắc chế ham muốn với cô. Giản Nhuỵ Ái chỉ có thể đỏ mặt, phối hợp giơ tay để cho anh cởi sạch quần áo trên người.
Ánh mắt Đơn Triết Hạo bị hấp dẫn bởi thân hình trắng trẻo hồng hào, da thịt mềm mịn, ngọn lửa dục vọng bùng cháy. Giản Nhuỵ Ái cảm nhận được hơi thở nóng rực của Đơn Triết Hạo, cả người cũng vội vàng, hô hấp cũng gấp gáp, ngực phập phồng kịch liệt. Đơn Triết Hạo nín thở, rất sợ mình mất khống chế sẽ đem Giản Nhuỵ Ái đè xuống, hung hăng muốn cô.
Đơn Triết Hạo tự tay cởi nội y của cô, hai bầu ngực trắng tuyết giống như được buông thả, bung ra. Đơn Triết Hạo sắp bộc phát, xúc động ranh giới cuối cùng, hối hận bởi tự mình đi cởi y phục giúp cô, bàn tay vuốt ve cặp mông căng tròn, nhanh chóng xé rách váy của cô để lộ hai chân trắng nõn cùng quần lót in hình hoạt hoạ.
“Tiểu Nhụy, không cần mặc quần lót như thế, thật là khó coi.” Đơn Triết Hạo khàn giọng nói.
Giản Nhuỵ Ái đỏ mặt, không còn hơi sức nói chuyện, chỉ hy vọng thời gian trôi nhanh lên một chút.