Chương 35
“Tôi hiểu rồi, chúng ta dù sao cũng có chút giao tình tôi chỉ muốn nhắn nhủ cô đôi điều gả vào hào môn cũng không dễ sống, dù cô vào đó vì lý do gì cũng phải hết sức cẩn thận”
Tổng biên trầm tư nói.
“Cảm ơn chị đã nhắc nhở”
Cô có chút cảm kích, tổng biên dù sao cũng là có ý tốt.
“Haix, cô lấy chồng cũng không nói với tôi một tiếng, cô vẫn biết tôi luôn nhắm cô là em dâu mà, thằng em tôi biết cô gả cho người kia xém chút nữa từ Pháp bay về tìm cô cũng may tôi kịp ngăn nó, có điều nó vẫn chưa chấp nhận được chuyện này”
Nghe vậy cô chỉ cười trừ chứ không biết nói gì hơn, ba năm trước cô tình cờ giúp em trai của tổng biên bắt tên cướp bóc không ngờ anh ta lại cảm mến cô, liên tục theo đuổi nhưng cô lại luôn phớt lờ anh ta, cũng không phải cô làm giá mà lúc đó cô không muốn nói chuyện yêu đương với bất kỳ ai, may sao anh ta sau đó lại đi du học bên Pháp cô mới không bị làm phiên nữa, cứ nghĩ ba năm anh ta đã quên được cô không ngờ lại vẫn còn tình cảm với cô sao? Thấy cô chỉ cười không nói tổng biên cũng không nói gì, lúc này mới để cô về.
Ra khỏi phòng tổng biên Bạch Ngọc Lan nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ trưa rồi, có lẽ cô sẽ ăn cơm ở ngoài còn Dương Tử Sâm có thằng nhóc kia rồi cô cũng không cần dỗ anh ta ăn cơm nữa, hôm nay coi như khỏe một chút.
Vừa xuống tầng mười lại có năm sáu nhân viên trong công ty đi vào, cô không quen biết những người nhưng bọn họ lại nhìn cô bằng ánh mắt kỳ quái.
Có một cô ghé vào tai cô bên cạnh nói: “Này, cô ta có phải Bạch Ngọc Lan hay không, tôi trông có chút quen.”
“Chính là cô ta, tôi mới đọc báo xong nhìn một cái có thể nhận ra.”
“Cô ta thật lợi hại, vậy mà lại có thể gả cho nhà họ Dương.”
“Cô hâm mộ sao, có gì phải hâm mộ, cô không xem đối tượng cô ta gả là ai sao?”
“Đại thiếu gia nhà họ Dương.”
Cô nhân viên kia lập tức trả lời.
“Đấy, thế mới có chuyện nói, toàn thành phố ai không biết anh ta bị tàn tật ai mà thèm gả chứ, ngay cả vị hôn thê của anh ta cũng bỏ chạy rồi, Bạch Ngọc Lan này khẳng định là ham danh lợi, thấy nhà họ Dương là nhà hào môn mới đồng ý gả cho một tên tàn phế.”
Cô bên cạnh bình luận.
“Sao tôi lại nghe đồn cô ta là con gái ngoài dã thú của chủ tịch Bạch.
tập đoàn Bạch thị đang muốn phá sản chủ tịch Bạch vì muốn hợp tác với tập đoàn Dương thị nên đã hy sinh Bạch Ngọc Lan này.”
Cô còn lại cũng lên tiếng bàn tán mấy câu.
“Có chuyện này sao, tôi không biết tôi nghĩ cô ta vì tiền thôi, chủ tịch Bạch lòi ra đâu đứa con ngoài dã thú chứ”
“Báo chí nói đầy ra đấy tôi nghe vậy mà”
“Thôi, thôi, tin gì ba tờ báo lá cải, tôi không tin đâu, cỡ như cô ta chỉ có ham giàu thôi.”
Bạch Ngọc Lan không quan tâm đến lời bàn tán của mấy người nhân viên nhiều chuyện này, thấy cửa thang máy mở ra cô tính bước ra ngoài lại bị ba cô nhân viên kia chen ra trước, đẩy cô đập vào thang máy.
Vì cô đi giày cao gót lại không lường trước được chuyện này lên mất thăng bằng, gót giày cũng bị lung lay.
Mắt thấy cửa thang máy sắp đóng lại cô nhanh tay bẩm giữ lại đi cà nhắc ra khỏi thang máy.
Mấy người nhân viên phía trước thấy vậy không khỏi cười ra tiếng, một người lại ác ý nói: “Mấy cô xem gả vào hào môn cũng chỉ đến thế mà thôi”
Bạch Ngọc Lan nghe vậy cũng chỉ nhíu mày, lại đi cởi hai chiếc giày ra mạnh mẽ bẻ hai gọt lại giục vào sọt rác bên cạnh.
Động tác của cô rất lưu loát khiến mấy người đang cười cứng miệng lại, không nghĩ cô sẽ hành động như Vậy.