Chương 272
“Ta có thể chứng minh” Một giọng nói hùng hồn vang lên, tất cả mọi người lại một lần nữa đổ đồn ánh mắt cửa.
Ông Dương được trợ lý từ từ dìu vào trong, chưa vào đến nơi ông đã cầm cái gậy trong tay ném thẳng vào mặt Dương Tử Hiên: “Thằng nghịch tử, mày vậy mà dám kề dao vào cổ ông nội mày, còn kêu người giết tao và luật sư diệt khẩu, mày có còn là con người hay không?”
Dương Tử Hiên bị ném đau, hai tay bụm mặt, hai con mắt mở ra nhìn ông Dương như nhìn quái vật, lúc này hản biết mình không thể chối cãi được nữa liền trở nên điên cuồng.
“Vì sao, vì sao ông còn chưa chết, ông đáng lẽ phải nên chết rồi mới đúng, còn cả mày nữa Dương Tử Sâm, mày đã chết rồi cơ mà, mày còn là thằng liệt nữa, sao có thể đi được, mày lừa tao, lừa tao đúng không, tao sẽ bóc trần bộ mặt thật của mày”
Dứt lời Dương Tử Hiên đột nhiên xông về phía Dương Tử Sâm, hai tay muốn chạm vào mặt anh nhưng chưa kịp chạm đã bị bàn tay to lớn của Dương Tử Sâm chộp lấy.
Anh không do dự mà vặn ngược tay hản lại kêu lên một tiếng “rắc”
vang giòn, đám người ai cũng nghe thấy đều không khỏi sững sờ, chẳng ai nghĩ Dương Tử Sâm sẽ ra tay dứt khoát như vậy.
Lại nói Dương Tử Hiên lúc này cũng hét lên một tiếng trong đau đớn: “AAAA”
Tiếng hét của hẳn vô cùng vang dội, bàn tay lỏng thỏng nhìn sơ qua liền biết nhiều khả năng là đã gãy.
“Đủ rồi, không cần nói nữa, gọi cảnh sát vào bắt hắn đi”Dương Tử Sâm lạnh lùng nói, mục đích vạch trần tội lỗi của Dương Tử Hiên đã xong anh cũng không cần ở đây đôi co với kẻ này nữa.
Tiểu Khải là người làm chuyện này, chỉ một cuộc điện thoại cảnh sát từ bên ngoài đi đến còng lấy đôi tay gân như đã gãy của Dương Tử Hiên.
Mặc dù đau nhưng hẳn kêu la oái oái, không cho người bắt mình đi: “Bỏ ra, chúng mày dựa vào cái gì bắt tao”
Cảnh sát không quan tâm lời la hét của hẳn một mực muốn lôi đi, Thế nhưng lúc này một giọng nói trầm thấp lại vang lên: “Khoan đã”
Động tác của cảnh sát dừng lại nhìn người đàn ông cao to vừa mới lên tiếng, ông ta không phải ai khác mà chính là người im lặng nấy giờ Hạng Ngạo.
“Chủ tịch Hạng, còn có chuyện gì?”
Trần Vĩnh thay cho rất nhiều người hỏi.
“Còn hợp đồng chuyển nhượng này tính sao?”
Ông ta không lạnh không nhạt nói.
Trần Vĩnh liếc nhìn Dương Tử Sâm sau đó mới đối mặt với Hạng Ngạo từ tốn nói: “Chủ tịch Hạng, rất tiếc tôi phải nói điều này những giấy tờ này chỉ là giả thôi, ông xem kỹ sẽ thấy dấu mộc phía cuối không phải của tập đoàn Dương thị”
“Đúng vậy, ngày đó con dấu ta đưa cho thằng nghịch tử này chỉ là một con dấu giả, còn mấy giấy tờ ta ký đó cũng chỉ là giấy tờ giả được in ra từ trước mà thôi”
Ông Dương cũng lên tiếng nói.
“Cái gì, ông nói là giả, lão già chết tiệt ông lừa tôi sao?”
Dương Tử Hiên kích động muốn lao đến chỗ ông Dương thì lúc này một cú đấm lại rơi vào mặt hắn.
Lần này người ra tay chính là Hạng Ngạo, ông ta nhìn Dương Tử Hiên với khuôn mặt dữ tợn nói: “Hạng Ngạo tao xông xáo thương trường bao nhiêu năm chưa có ai dám qua mặt vậy mà một nhóc con vắt mũi chưa sạch như mày cũng dám lừa tao sao?”
Dứt lời ông ta lại đạo một cú thật mạnh vào bụng Dương Tử Hiên thế nhưng vẫn còn chưa hả giận, ông ta là muốn phế luôn cả hắn, mắt nhìn đúng mục tiêu, một bàn chân to lớn đạp vào giữa hai đùi của Dương Tử Hiên.
Phút chốc tiếng hét kinh thiên động địa của hắn làm chấn vang cả căn phòng, mắt thấy Hạng Ngạo còn muốn tiếp tục cảnh sát liền ngăn cản: “Chủ tịch Hạng, chúng tôi phải đưa phạm nhân đi rồi”
Hạng Ngạo mặt còn đỏ bừng nhưng kìm nén không ra tay nữa để cảnh sát đưa người đi.
Phòng hội nghị không có tiếng hét của Dương Tử Hiên nữa lại trở nên có chút yên ẳng, ông Dương nhìn đứa cháu trai thân yêu của mình rơm rớm nước mắt: “Tử Sâm, thật tốt quá, cháu còn sống”
“Ông nội, thực xin lỗi, đã giấu diếm ông chuyện cháu còn sống”
Dương Tử Sâm áy náy nói, ngoài xin lỗi ra anh thật sự không biết phải nói gì hơn.