Chương 13
Quản gia nghe vậy liên mặc kệ rời đi, nếu là phu nhân phân phó ông ta cũng không dám cản.
Trong nhà vệ sinh Bạch Ngọc Lan đã thay đồ tẩy trang xong cô mặc một bộ đồ ngủ bước ra lại đối diện với đôi mắt sắc bén của Dương Tử Sâm.
Bạch Ngọc Lan chẳng màng đến anh lại nhìn mấy đồ rơi vỡ dưới đất bày ra bộ dạng tiếc rẻ nói: “Anh thật không biết tiếc của.”
Dương Tử Sâm không nói ra được tức giận trong lòng, anh lạnh lùng nói: “Đi ra nếu không đừng trách tôi ra tay với phụ nữ.”
Bạch Ngọc Lan đang tính cúi xuống dọn dẹp đống đồ dưới đất nghe anh nói vậy lại ngẩng mặt lên nhìn anh cười như có như không hỏi: “Anh sẽ làm gì tôi?”
Người phụ nữ này đang muốn thách thức anh sao? Dương Tử Sâm nheo mắt nguy hiểm nhìn cô, Bạch Ngọc Lan cũng không sợ hãi đón tiếp ánh mắt của anh.
Cô dám chắc người đàn ông này chẳng thể làm gì được cô, nếu anh có thể đứng không nói đẳng này anh lại đang ngồi trên xe lăn, lẽ nào có thể nhổm dậy từ trên xe lăn đánh cô sao? Bạch Ngọc Lan đứng không xa nên cô cảm nhận được hơi thở kìm nén của anh, cũng không cứng đối cứng với anh nữa, hiện tại cô rất mệt muốn đi ngủ.
Cô lại nhìn anh nói: “Dương đại thiếu gia, tôi muốn ngủ anh có ngủ hay không, tôi đưa anh lên giường”
“Cô muốn ngủ ở đâu thì ngủ ra khỏi phòng tôi.”
Cô thật lười nói chuyện với người đàn ông này mà, nếu ông Dương cho cô một phòng khác cô chắc chắn sẽ không ở lại đây cùng người đàn ông này, đáng tiếc ông ấy chỉ định cô phải ở cùng anh.
Không còn cách khác cô trực tiếp hành động đi đến cầm lấy hai tay cầm của xe lăn đẩy người đàn ông này đến bên giường, đang muốn giúp anh đi lên thì Dương Tử Sâm lạnh lùng hất mạnh tay cô ra quát: “Đừng đụng vào tôi.”
Bạch Ngọc Lan loạng choạng xém té lại đăm đăm nhìn người đàn ông cáu gắt trước mặt, nói: “Tôi chỉ muốn giúp anh”
Dương Tử Sâm nghĩ cô đang coi thường anh liên lạnh mắt nhìn cô, “Cô đang khinh thường tôi tàn tật không thế lên giường sao?”
“Tôi không có ý đó, chỉ đơn thuần muốn giúp anh thôi nếu anh không cần thì tự mình động thủ đi, tôi càng khỏe.”
Dương Tử Sâm chỉ gắt gao nhìn cô, không đuổi được người phụ nữ này ra ngoài trong lòng vô cùng tức giận, thậm chí muốn giết người.
Bạch Ngọc Lan thấy hai người cứ nhìn nhau thế này không biết đến bao giờ, người đàn ông này lại không lên giường chẳng còn cách nào khác cô muốn đi lên thì Dương Tử Sâm lại buông một câu: “Không cho phép lên giường của tôi”
Tốt thôi, không lên thì không lên, cô cũng không nhất thiết phải nằm giường.
Bạch Ngọc Lan nhìn khắp căn phòng rộng lớn này thấy có một cái ghế sô pha dài bên kia cô nói: “Vậy tôi sẽ ngủ ở đó, anh ngủ ngon”
Dương Tử Sâm vẫn chưa rời mắt khỏi cô, Bạch Ngọc Lan mặc kệ trước khi đi ngủ cô dọn sơ mấy đồ dưới đất sau đó nhìn người đàn ông vẫn chưa lên giường một cái tắt điện đi ngủ.
Đám người bên ngoài chờ hoài không thấy Bạch Ngọc Lan ra ngoài liền nghi hoặc nhìn nhau rồi giải tán, có một cô hầu lại chạy lên phòng ở trên lầu ba báo cáo tình hình.
Đêm nay người nhà họ Dương mỗi người một tâm tư riêng cô dâu mới đến lại ngủ rất ngon, dường như đã rất mệt mỏi.
Trong màn đêm ánh mắt sắc bén của Dương Tử Sâm nhìn thẳng vào người phụ nữ ngủ trên sô pha không ai biết anh đang suy nghĩ cái gì, khi hơi thở của cô đều đều anh lại không chút buồn ngủ, trong phòng đột nhiên xuất hiện một người, lại còn nhà phụ nữ anh không thể nào ngủ được.
Ngày hôm sau khi mặt trời lên cao Bạch Ngọc Lan mới chịu mở mắt tỉnh dậy, cô nhìn căn phòng xa lạ thở dài một hơi, từ hôm nay cuộc sống của cô sẽ không còn như trước nữa, thân phận cũng thay đổi.
Cô đã có chồng, còn là người chồng có gia thế, nằm mơ cô cũng không nghĩ mình sẽ gả cho một người như Dương Tử Sâm, nếu là trước kia sợ là cô không có cái phúc này.
Bạch Ngọc Lan cười tự giễu, sau đó vặn người một cái đi xuống sô pha, cô theo bản năng nhìn về phía giường nhưng không thấy bóng dáng của Dương Tử Sâm mà chăn gối cũng được gấp gọn.
Người đàn ông này tối qua có ngủ hay không? Anh đã đi đâu rồi? Cô nhìn vào trong nhà vệ sinh, cửa phòng hơi mở không giống có người ở trong đó, Bạch Ngọc Lan nhíu mày.
Lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa, “Đại thiếu gia, đại thiếu phu nhân, hai người dậy chưa ạ?”