Bàn tay mềm mại nhẹ tênh của cô bây giờ chằng chịt những miếng băng keo cá nhân lớn nhỏ, trông thật tội nghiệp và cũng trông thật đáng sợ, nhìn cô giống như một người trầm cảm dùng dao để kết liễu cuộc đời mình vậy, thế cho nên mới có những miếng băng dán trên tay như thế này.1
Sau khi băng bó vết thương xong thì Uyển Đình lên phòng, cô ngồi lên ghế nhìn về khung tranh trắng bóc được đặt trên giá đỡ, rồi lại nhìn về bàn tay của mình, may mắn là bị thương ở tay trái nên cô còn có thể vẽ được.
Trần Uyển Đình thở dài, mệt mỏi, cô không nhớ từ khi vào căn nhà này cô đã nở một nụ cười hay chưa, cô toàn thấy những giọt nước mắt nóng hổi đang lăn dài trên má. Thật thảm hại.
Tay phải cầm cây bút chì lên vẽ vài đường nhàn nhạt lên giấy, cô chỉ muốn mau chóng nhập học để chuyển sang ở kí túc xá của trường, như vậy có lẽ sẽ không chạm mặt Cẩn Mai hay Vũ Phong nữa, nói đi nói lại thì cũng còn một tháng nữa thôi là năm học mới sẽ bắt đầu, cô chỉ cần chịu đựng cho đến lúc đó thôi.
Lúc này Tiểu Nhi đi vào với ly trà nóng trên tay, cô ấy nhẹ nhàng đóng cửa và đi đứng cũng không gây ra tiếng động nên Uyển Đình không chú ý. Cho tới khi đặt khay trà lên bàn thì Uyển Đình mới nhìn sang, miệng cười nhạt tiếp tục vẽ.
– Phu… à không, Đình Đình, em đang tập vẽ hả?
Tiểu Nhi tò mò nhìn xung quanh phòng, cô ấy không ngờ chỉ mới vài ngày thôi nhưng căn phòng này lại được Uyển Đình lấp đầy bằng cách để nhiều bức tranh cùng với giá đỡ xung quanh. Trên bàn thì toàn là giấy vẽ, dưới đất thì một đống màu nước cùng với sơn.
Tiểu Nhi kinh ngạc đến há hốc mồm, nó nhớ hôm qua khi nhìn phòng của Uyển Đình thì chỉ có một cái giường, tủ quần áo và bàn học, còn nhiều chỗ trống đến mức khiến lòng người lạnh lẽo, nhưng bây giờ thì lại có nhiều tính nghệ thuật đến thế này.
– Em mang những món đồ này vào phòng từ khi nào thế?
Chính cô ấy cũng không biết Uyển Đình làm cách nào để mang mấy món đồ đó vào đây, nếu mang vào thì chắc chắn cô phải biết chứ.
– Lúc mọi người đi nghỉ ngơi thì em xách chút đồ vào đây, em không nghĩ nó lại chiếm diện tích căn phòng đến như thế.
Trần Uyển Đình nói rồi gãi đầu nhìn xung quanh, cô nhớ mình chỉ mang một vài khung tranh và giá đỡ, màu và xô đựng nước, bút chì cùng giấy vẽ, nhưng khi bày ra thì nó lại trông như một đống hỗn độn chiếm tầm nhìn. Cũng may là vẫn còn cửa sổ lớn trên gác xép nên trông căn phòng không bị thiếu sức sống.
– Và em sẽ vẽ với cái tay bị thương đó sao?
Tiểu Nhi cau mày, Uyển Đình đưa bàn tay không bị thương lên mà nói.
– Vẫn còn tay phải mà, không sao đâu.
Nói xong cô tiếp tục vẽ, phác họa lên khung tranh của mình, Tiểu Nhi thở dài rồi quay người xuống nhà. Nó nghĩ tiểu phu nhân này sẽ rất ngây thơ trong sáng, nhưng nó cũng không nghĩ Uyển Đình lại có thể ngây thơ đến mức nhu nhược, nhìn cảnh Uyển Đình bị Cẩn Mai ức hiếp thì thấy, Uyển Đình vốn dĩ cố sức chịu đựng để không làm lớn chuyện.
Tối đến, Vũ Phong dạo này rất hay về sớm, đơn giản là vì Cẩn Mai bé bỏng của hắn ta luôn trong giờ anh đang làm việc mà gọi điện mách lẻo, ngày hôm nay cũng tương tự, cô ấy nói Uyển Đình đẩy cô ấy ngã đến mức bị thương, trong lòng Vũ Phong đang không vui lại thêm chuyện này, bây giờ đối với anh mà nói Uyển Đình là một người thích gây sự mà giả dối.1
Anh bước vào nhà ngồi lên ghế sô pha, bàn tay to lớn nới lỏng chiếc cà vạt làm anh khó chịu nguyên một ngày. Đúng lúc đó Cẩn Mai chạy xuống lầu lao vào vòng tay anh mà nũng nịu. Vũ Phong cười nhạt xoa lấy đầu cô mà nhẹ nhàng.
– Người ta không biết đâu, lúc anh không có nhà thì người nào đó đã ức hiếp em đấy.
Diệp Cẩn Mai mím môi ra vẻ đáng thương, nhưng có lẽ chỉ mỗi Vũ Phong là thấy đó là vẻ đáng thương thực sự, còn đám người hầu đang đứng bên nhà bếp thì thấy đó là một sự buồn nôn không thể tả được.1
Cẩn Mai đột nhiên đưa ra bàn tay bị trầy một vết, mắt như muốn khóc đến nơi. Đám người hầu thì kinh ngạc đến mức muốn đi lại đánh Cẩn Mai một cái, vết trầy đó ở đâu ra chứ không phải do Uyển Đình hay bà Tô đâu, bọn họ có thể chắc chắn.
Vũ Phong cau mày nhìn bàn tay lụa đào của Cẩn Mai bị trầy một vết đỏ hỏn, anh trong lòng có chút tức giận mà kêu người gọi Uyển Đình xuống, Cẩn Mai được đà cười nham hiểm.
Tiểu Nhi vội vã chạy lên phòng mà thở không ra hơi, Uyển Đình vẫn còn ngồi yên đó mà vẽ, bức tranh đã hoàn thành gần xong, gương mặt cô có chút lấm lem mà nhìn Tiểu Nhi.
– Có chuyện gì thế?
– Phu… à không, thiếu gia kêu em đó, có vẻ là hỏi tội sáng nay.
Tiểu Nhi lúc nào cũng gọi nhầm thành phu nhân nên có hơi bực bội mà tự vỗ vào miệng mình một cái, Uyển Đình thấy vậy thì đứng dậy, lấy khăn lau đi vết màu trên mặt.
– Đúng lúc em cần đi mua chút đồ, hai ta cùng xuống đi.
Cô cầm theo một cái giỏ rồi đi cùng Tiểu Nhi xuống dưới, không cần nói khi đứng trên cầu thang cô cũng cảm nhận được sự căng thẳng mà Vũ Phong gây ra, với cương vị là chủ căn biệt thự này đúng thật là anh ta rất khiến người khác phải nể phục, nhưng với những chuyện vô lí thì không.
Đứng trước mặt Vũ Phong, bàn tay bị thương của cô len lén để ra sau lưng, con mắt to tròn hồn nhiên, bây giờ lại trở nên không chút cảm xúc nhìn Vũ Phong, rồi liếc sang Cẩn Mai.
– Phong, cô ta liếc em.
Cẩn Mai run rẩy nép vào người Vũ Phong, anh ấy liếc nhìn cô bằng con mắt lạnh hơn băng, trông Uyển Đình bình tĩnh thế thôi nhưng thực chất cô đang rất sợ.
– Tôi nghĩ rằng cô sẽ an phận sau khi nghe những lời cảnh cáo của tôi, nhưng hóa ra không phải nhỉ?
Mặc Vũ Phong nói, giọng như muốn khiến người khác phải phục tùng, lạnh lùng, trầm ấm, có chút răn đe. Anh nhìn vào đôi mắt của Uyển Đình, càng nhìn càng khiến anh tức giận đứng lên tát cô một cái, không là gì hết, anh tát cô chỉ để xả cơn tức của mình.1
Cẩn Mai ngồi đó phấn khích xem kịch hay do chính cô ta gây ra. Mái tóc của Uyển Đình rơi lòa xòa sau cú tát trời giáng của Vũ Phong, cô suýt thì đứng không nổi. Lần thứ hai rồi nhỉ? Lần thứ hai bị chính tay người mình yêu đánh đập, cô có thể sẽ nhớ mãi không bao giờ quên được.
– Đừng dùng con mắt vô tội đó mà nhìn tôi, thật kinh tởm, tại sao ông tôi lại bắt tôi phải cưới một người như cô?
Anh gằn giọng, Uyển Đình vén tóc lên lộ ra một bên má đỏ ửng in dấu tay của Vũ Phong, trái tim cô như bị ai lấy mất, đau đến không thở nổi.
– Xong chưa?
Uyển Đình nhìn anh cất giọng nói khàn đặc, lúc này cô không hề tỏ ra căm hận hay ghét Vũ Phong, chỉ muốn nhẹ nhàng cho qua chuyện bởi cô biết nếu cô cãi lại thì chắc chắn những ngày tháng sau này sẽ càng khổ sở. Vũ Phong hơi khựng lại.
– Tôi cần đi mua đồ, nếu không còn gì để nói thì tôi đi trước đây.
Uyển Đình lạnh lùng quay người đi ra cửa, mái tóc của cô bay lất phất tỏa ra mùi hương ngào ngạt, tự nhiên không có một chút mùi hóa chất.
– Mua đồ? Cô mà cũng có tiền sao?
Cẩn Mai cười nhạt nhìn Uyển Đình ra vẻ khinh thường, rồi lại nói bóng gió.
– Đúng rồi nhỉ, dạo gần đây tôi thấy trong ví hay mất vài đồng tiền lẻ, trùng hợp là hôm nay cô lại đi mua đồ.
Vũ Phong nghe câu nói này cũng tự cảm thấy khinh thường Uyển Đình, cô thở dài một hơi quay người nhìn bọn họ, bàn tay lấy chiếc ví trong túi ra, Cẩn Mai nhìn thấy chiếc ví đó thì đờ người, là loại ví của hãng thời trang nổi tiếng, loại rẻ nhất cũng phải tầm mấy chục triệu.
Trần Uyển Đình chậm rãi rút ra một chiếc thẻ đen, lúc này thì Cẩn Mai bắt đầu xấu hổ, Vũ Phong thì im không nói gì.1
– Tôi nghĩ cái thẻ này đủ chứng minh tôi không hề lấy cắp đồ của ai cả, đổ oan cho người khác cũng phải nhìn xem đó là ai.1
Uyển Đình nói rồi rời khỏi biệt thự, Cẩn Mai giận đến mức đỏ mặt, cô ta chỉ không ngờ là Uyển Đình lại có điều kiện đến như thế, mọi thứ trở về như bình thường, nhưng đám người hầu đã có thêm chuyện để tám với nhau rồi.