Có lẽ cô nên hỏi hẳn vì sao Lăng Hoa Thanh nhất định phải đẩy ba cô vào chỗ chết, rốt cuộc giữa họ có thù oán gì.
Không, bây giờ Lăng Hoa Thanh không chỉ muốn giết ba cô mà còn cả cô nữa!
“Lăng tổng, có chiếc xe đi theo phía sau chúng ta.” Lúc Thịnh Hoàn Hoàn muốn mở miệng nói gì thì Phùng Việt ngồi ở ghế lái đột nhiên nói.
Lăng Tiêu quay đầu lại nhìn ra sau xe, sau đó thản nhiên nói: “Không cần để ý đến hắn.”
“Vâng.” Phùng Việt tiếp tục lái xe. “Nhắm vào anh hay là tôi?”
Hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn rất nhạy cảm, có chút gió thổi cỏ lay gì cũng sẽ liên tưởng đến Lăng Hoa Thanh.
Lúc này xe rẽ qua một hướng rồi đậu lại ở bên ngoài nhà hàng.
Cửa xe được người ta mở ra từ bên ngoài, Lăng Tiêu hơi cúi đầu bước ra khỏi xe, phía Thịnh Hoàn Hoàn cũng có người mở cửa xe ra cho cô.
Sau khi xuống xe, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy chiếc xe vừa đi theo họ cũng ngừng lại, tài xế xuống xe trực tiếp đi về hướng Lăng Tiêu.
Thịnh Hoàn Hoàn nhịn không được lặng lẽ tới gần.
Tài xế đứng trước mặt Lăng Tiêu rồi khom người, vẻ mặt xử lý công việc chung không có chút cảm xúc nào: “Thiếu gia, Nhị gia mời cậu về phủ dùng cơm.”
Nhị gia? Quả nhiên là Lăng Hoa Thanh.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Lăng Tiêu, chỉ thấy hắn lạnh lếo từ chối người tới: “Trở về nói với Nhị gia là tối nay tôi sẽ đi qua.”
Nhưng tài xế kia lại không nhúc nhích: “Nhị gia mời cậu lập tức trở về.” Lăng Tiêu như không nghe được mà quay người bước vào nhà hàng.
Sắc mặt tài xế kia lạnh xuống, bất mãn nhìn lướt qua Thịnh Hoàn Hoàn rồi lập tức quay người rời đi.
Thịnh Hoàn Hoàn nặng nề đứng tại chỗ.
Cô nhớ tới ngày đi cùng Lăng Tiêu đến đón Lăng Hoa Thanh ra tù, cô thấy rõ sự kính trọng của Lăng Tiêu đối với Lăng Hoa Thanh, hẳn rất thương người ba này.
Nhưng hiện tại hình như hắn và Lăng Hoa Thanh đã xảy ra mẫu thuẫn.
Vì sao chứ?
“Hoàn Hoàn, sao chỉ có một mình cô, ông chủ đâu?”
Mao Tuấn vừa xuống xe đã nhìn ra sau lưng Thịnh Hoàn Hoàn, nếu người trả tiền đi mất thì tiệc hải sản này còn ăn được không?
Nhìn thấy mọi người đều đến đông đủ, Thịnh Hoàn Hoàn tỉnh táo lại rồi cười nói với Mao Tuấn và những đồng đội phía sau: “ Lăng Tiêu đã đi vào, tôi ở đây chờ mọi người.”
“Đi nhanh lên đi, sắp chết đói rồi.”
“Tiệc hải sản tôi đến rồi…”
Đám người lao vào nhà hàng.
Nhà hàng buffet này rất cấp cao, không có quá nhiều người nên bầu không khí cũng rất tốt. Bước vào là tính phí mà còn không hề rẻ, thủ phủ bao nên đương nhiên là chọn quý một chút.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhot. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!