Triệu Giai Ca tiến vào bên trong lại không nhìn thấy Đường Thắng Võ đâu, người hầu dẫn cô ta lên lầu rồi đi đến trước cửa một gian phòng: “Triệu tiểu thư vào đi, Đường tiên sinh đang ở trong đó chờ cô.”
Triệu Giai Ca hơi nghỉ hoặc: “Đường tiên sinh mà cô nói là chú Đường hay là Đường Nguyên Minh?”
Nếu là Đường Thăng Võ thì ông ta sẽ không kêu cô ta lên lầu, rõ ràng không phù hợp lẽ thường.
Người hầu không trả lời cũng không hoảng loạn: “Triệu tiểu thư đi vào sẽ biết.”
Triệu Giai Ca hơi đề phòng, gõ cửa đi vào.
“Ai” Giọng nói của Đường Nguyên Minh lập tức truyền đến, trong tiếng khàn khàn mang theo đề phòng, thấy là Triệu Giai Ca thì anh lạnh giọng mắng: “Cút đi.”
Triệu Giai Ca thấy Đường Nguyên Minh đang năm trên chiếc giường giữa phòng ngủ mang phong cách sắc lạnh, nửa người trên của anh không mặc gì cả, làn da hiện ra màu đỏ, sắc mặt cũng rất đỏ, ánh mắt còn hù chết người.
Nhìn thấy trạng thái này của Đường Nguyên Minh, rất nhanh Triệu Giai Ca đã suy đoán ra anh bị người ta bỏ thuốc, cũng không biết người đó là Đường Thắng Võ hay Lăng Tiêu.
Dù là ai thì Triệu Giai Ca đều không muốn xảy ra quan hệ với Đường Nguyên Minh, đặc biệt là dưới trạng thái này.
Triệu Giai Ca lập tức muốn rời khỏi phòng, vừa định xoay người thì sau lưng đã bị người ta đẩy một cái, cánh cửa cũng bị khóa lại.
“Thả tôi ra ngoài.” Triệu Giai Ca vội vàng gõ cửa, lại không có ai đáp lại.
Phòng ngủ yên tĩnh làm cảm quan đặc biệt rõ ràng lên, tiếng hít thở nặng nề của Đường Nguyên Minh nghe rất vang dội và mập mờ, anh không ngờ Đường Thắng Võ lại dùng thủ đoạn bỉ ổi như thế với mình.
Vừa rồi khi Đường Thắng Võ rời đi đã nói với giọng điệu đầy bất đắc dĩ: “A Minh, cháu đừng trách chú, cha cháu dặn chú dù dùng cách nào cũng phải cột cháu và Triệu Giai Ca lại với nhau, chú đành dùng hạ sách này.”
Triệu Giai Ca biết không ai sẽ mở cửa cho mình, cô ta muốn đi ra ngoài chỉ có thể tự nghĩ cách, cô ta lập tức nghĩ tới Lệ Hàn Tư, lại phát hiện điện thoại của mình không ở trong túi.
Là ai lấy điện thoại của cô ta đi?
Triệu Giai Ca không kịp nghĩ nhiều mà lập tức đi đến bên cửa sổ, phát hiện gian phòng này dựa lưng vào núi, cách sảnh tiệc rất xa, dù kêu rách cổ họng cũng không ai nghe thấy tiếng của cô ta.
Cô ta về tới trong phòng và nhìn về phía Đường Nguyên Minh trên giường: “Đường thiếu, hiện tại tôi không ra được, hay tôi đỡ anh vào phòng tắm đi, chắc nước lạnh có thể làm anh dễ chịu một chút.”
Triệu Giai Ca không phát hiện chỗ nào đó trong phòng có đốt hương, mùi hương nhàn nhạt tràn ngập cả căn phòng.
Trừ trản hương này ra thì còn có một cái cameras chỉa thẳng lên giường, hai thứ này là do Lăng Tiêu cho người an bài trước.
Đường Nguyên Minh cảm thấy máu cả người mình đang dồn hết xuống bụng, hơn nữa cảm giác này càng mãnh liệt, sắp bao phủ lý trí của anh.
Anh nhìn vào tủ quần áo: “Cô đi lấy cái cà vạt trói tay tôi lại rồi đỡ tôi vào phòng
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0t để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!